Tuy rằng biết Mạc Vân Quả có chút cổ quái, nhưng Đào Ngải Linh nghĩ nó không làm Bạch Hiên tổn thương, cũng không cố chấp tìm hiểu.
Ở trong mắt của Đào Ngải Linh, Mạc Vân Quả cũng chỉ mà một chú chó thông minh có linh tính mà thôi.
Đào Ngải Linh chính thức cùng Bạch Hiên ở bên nhau, theo lý thuyết, nhiệm vụ ở vị diện này xem như hoàn thành, nhưng mà âm thanh nhắc nhở của Đoàn Tử chậm chạp không vang lên, cái này làm cho không ít người suy đoán rốt cuộc xuất hiện vấn đề gì.
Mạc Vân Quả chán đến chết nhìn hai người trước mắt ân ái, thật không hiểu vì sao nhiệm vụ còn không hoàn thành.
"Tiểu Quả Quả, vì sao nhiệm vụ còn không hoàn thành a?"
"Đúng nha, thời gian ngươi ở vị diện này thật dài."
"Các ngươi cũng đừng hỏi tiểu Quả Quả nhà ta, không thấy được cô ấy cũng rất bất đắc dĩ sao?"
"Khụ khụ khụ...... Xin lỗi, ta chỉ muốn thấy được từ trên mặt tiểu Quả Quả chút manh thôi, a a a! Làm một cẩu khống, quả thực chịu không nổi a!"
"Thật muốn xem phát sóng trực tiếp ở vị diện sau, cảm giác cái phòng phát sóng này bao giờ mới kết thúc!"
"Đồng cảm......"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, trong lòng cũng nghi hoặc, vì sao mình lại không hoàn thành nhiệm vụ?
Lúc này Đào Ngải Linh đang đút trái cây cho Bạch Hiên, nhìn tình yêu trong mắt cô ấy kia, quả thật khiến người ta ganh tị chết người.
"Hiên Nhi, ăn ngon không?" Đào Ngải Linh hỏi.
Bạch Hiên tự nhiên gật đầu, đôi mắt kia không có tiêu cự cũng trở nên nhu hòa.
"Cô giáo, anh muốn nói với em một chuyện."
Đào Ngải Linh động tác ngừng, tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Bạch Hiên sờ soạng nắm tay Đào Ngải Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, chúng ta ở bên nhau!"
Thân thể Đào Ngải Linh cứng đờ, khuôn mặt vốn tươi cười của cô ấy cũng dần dần xụ xuống, ngập ngừng mộ lúc, mới nói ra được mấy chữ.
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
Bạch Hiên trịnh trọng gật đầu nói: "Anh nghĩ kỹ rồi, cũng xác định, anh yêu em, đây là sự thật vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Lông mi Đào Ngải Linh rũ xuống, cô ấy chậm rãi rút tay ra, thanh âm có một tia nghẹn ngào nói: "Một khi đã như vậy......"
Cô ấy dừng một chút, lập tức ôm chặt Bạch Hiên.
"Vậy tuyên bố đi! Em yêu anh, đây cũng là sự thật vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"
Bạch Hiên cười, sáng lạn xưa nay chưa từng có.
Đào Ngải Linh cũng cười, từ khóe mắt cô ấy chảy ra một giọt nước mắt, là nước mắt hạnh phúc, là nước mặt giấc mơ trở thành hiện thực......
Mạc Vân Quả nhìn hai người lại ôm nhau, toàn bộ thân chó ghé vào trên sô pha, chân trước che miệng mình lại, ngáp một cái.
Hai người kia, một lời không hợp liền bắt đầu ôm, kế tiếp, lại sẽ là mosaic đi?
Mạc Vân Quả tỏ vẻ thật sự cô đã thành thói quen, ừm...... Thật sự thành thói quen! ( mới là lạ!)
Khi Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh tay trong tay đi ra phòng, hướng truyền thông tuyên bố hai người ở bên nhau, Mạc Vân Quả vẫn luôn canh giữ ở bên người hai người thân chó đột nhiên cứng đờ.
"Nhiệm vụ hoàn thành, đang thoát ly vị diện, ba hai một......"
Ngay sau đó, thân thể nhỏ bé đột nhiên biến mất, mọi người đang chìm trong sự kinh ngạc kia, cũng không ai để ý chuyện này.
Nháy mắt khi Mạc Vân Quả rời đi, cô đang cẩn thận suy nghĩ xem tại sao đến bây giờ nhiệm vụ mới hoàn thành.
Nghĩ đến, có lẽ hi người thông áo với cả thế giới tình yêu của bọn họ đi?