Âm Tế Thiên cẩn thận quan sát đám nam sủng, rồi như phát hiện ra cái gì, mặt biến sắc. Bọn họ, người thì có đôi mắt giống Bắc Minh, kẻ thì có cái miệng giống Bắc Minh, hơn nữa cái tên nam tử trẻ tuổi ngồi ở giữa kia, phải giống Bắc Minh đến bảy phần. Tiểu Dĩnh Tử thấy sắc mặt Âm Tế Thiên không tốt lắm, vội vàng hỏi: “Tiểu công tử, ngài làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên quay ngoắt người, bình tĩnh đi ra Vọng Minh Đình. Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của từ Vọng Minh Đình, cũng hiểu được vì sao ánh mắt đám nội thị ở Long Ngâm Điện khi nhìn bọn họ lại kỳ quái đến vậy.
Âm Tế Thiên lạnh lùng quay lại Long Ngâm Điện, khi bước vào chính điện thì bỗng nở nụ cười diễm lệ, làm Tiểu Dĩnh Tử suýt nữa chói mù cả mắt. Âm Tế Thiên chạy tới chỗ Bắc Minh, ngượng ngùng khẽ gọi: “Phu quân!”
Bắc Minh đang cầm chén trà lên chuẩn bị uống, nghe Âm Tế Thiên gọi mà tay y run một cái, suýt chút nữa đã đánh rơi xuống đất. Hoàng Đế nhướng mày, khi nhìn thấy khuôn mặt *** xảo của Âm Tế Thiên, đáy mắt hắn ta lóe lên quang mang. Tuy nhiên lúc Âm Tế Thiên lao về phía Bắc Minh, sắc mặt hắn ta lại trầm xuống. Bất quá, rất nhanh đã bị che giấu đi.
Liễu công công lặng lẽ quan sát Hoàng Đế, sau đó thầm thở dài một tiếng. Lão biết rõ khi Hoàng Đế vừa gặp Bắc Minh thì đã yêu y say đắm rồi, do đó Hậu cung mới có nhiều nam sủng có khuôn mặt giống Bắc Minh như vậy. Lão vẫn luôn cho rằng trong khoảng thời gian Hoàng Đế còn sinh thời, Bắc Minh sẽ không lấy vợ sinh con. Ai mà ngờ được y cư nhiên lại cưới một nam thê. Thử nghĩ xem, sao Hoàng Đế có thể tiếp thu cho được?
Bắc Minh để Âm Tế Thiên ngồi lên đùi mình, sau đó ngửi cái miệng nhỏ của hắn, hỏi: “Có phải lại trộm uống rượu không?” Bằng không sao lại tự dưng thân thiết gọi y là phu quân? Bình thường chẳng bao giờ hắn chịu gọi y như thế.
Âm Tế Thiên không coi ai ra gì, hôn mạnh lên môi Bắc Minh một cái, sau đó lặng lẽ liếc sang khuôn mặt khó coi của Hoàng Đế, trong lòng thầm đắc ý. Bất quá, rất nhanh hắn lại nhớ tới đám nam sủng ban nãy. Âm Tế Thiên chẳng thèm giả bộ nữa, buồn bực nói: “Ta không thoải mái! Muốn đi về!”
Đúng là trong lòng hắn rất không thoải mái, chỉ cần nghĩ tới tên Hoàng Đế kia ngày ngày đêm đêm ôm ấp một đống nam sủng có gương mặt tương tự như Bắc Minh, hắn liền khó chịu và càng cảm thấy tên Hoàng Đế kia ghê tởm.
Hoàng Đế thấy Âm Tế Thiên hôn môi Bắc Minh, sau đó lại nghe hắn đòi đi về, sắc mặt liền lạnh đến không thể lạnh hơn. Mới mới gặp Bắc Minh, ngồi còn chưa ấm chỗ đã phải để y rời đi sao?
Bắc Minh vừa nghe Âm Tế Thiên bảo không thoải mái, vội vàng bắt mạch cho hắn, thấy hắn chẳng có gì bất ổn mới hơi thở nhẹ ra. Bất quá khi nhìn thấy sắc mặt hắn, y lại nóng nảy cả người, mày nhăn nhíu lại, trong mắt đều là vẻ lo lắng: “Sao sắc mặt ngươi kém vậy?”
Hoàng Đế thấy trong mắt Bắc Minh chỉ toàn là lo lắng dành cho Âm Tế Thiên, không khỏi siết chặt chén trà trong tay, nở nụ cười cứng ngắc: “Hiền đệ, vị này là…”
Thế nhưng hiện tại Bắc Minh đang mãi sốt ruột vì Âm Tế Thiên, đâu có rãnh tai mà nghe lời nói của Hoàng Đế. Hoàng Đế thấy Bắc Minh chỉ biết quan tâm vuốt ve khuôn mặt của Âm Tế Thiên, chẳng có ý định trả lời mình, chén trà trong tay lại bị siết chặt thêm.
Liễu công công nhìn bàn tay của Hoàng Đế đã nổi cả gân xanh, vội vàng cầm lấy cái chén trong tay hắn ta đặt xuống bàn, nói: “Vị tiểu công tử kia là phu nhân của Bắc công tử.”
Hoàng Đế nghe thế liền đứng vụt dậy, khó tin hỏi lại: “Cái gì? Hắn là phu nhân của hiền đệ?”
Đừng nói là gương mặt, hiện tại đến cả giọng nói của Hoàng Đế Âm Tế Thiên cũng không muốn nghe thấy. Hắn lặp lại: “Ta muốn về nhà, về Tu Chân giới!” Ngữ khí của hắn rất kiên quyết, ý tứ rõ ràng là không cho bàn cãi gì hết.
Còn Hoàng Đế thấy hắn đòi về Tu Chân giới, sắc mặt nháy mắt còn kém hơn cả Âm Tế Thiên.
Trừ cái lần Âm Tế Thiên bốc đồng đòi y ở lại xem Ngục Tuyền lão tổ làm khế ước thú, thì đây là lần đầu tiên Bắc Minh thấy hắn tùy hứng như vậy. Y đoán có lẽ Âm Tế Thiên đã gặp phải chuyện gì đó.
Bắc Minh nghe Âm Tế Thiên bảo khó chịu, tim y cũng xót xa, đáp: “Được! Chúng ta trở về.” Sau đó y ôm chặt Âm Tế Thiên, rồi nhìn sang Hoàng Đế với vẻ mặt xin lỗi: “Thực xin lỗi! Vừa tới đã phải rời đi!”
Hoàng Đế vội vàng giữ lại: “Thế nhưng chúng ta đã mười hai năm không gặp. Chẳng phải ngươi nên ở lại thêm một hai ngày sao?”
Liễu công công cũng vội vàng chêm vào: “Bắc công tử, Hoàng thượng đã đợi ngài nhiều năm như vậy, hiện tại mới gặp được. Ngài cứ thế mà rời đi, Hoàng thượng sẽ rất thất vọng. Nếu tiểu công tử không thoải mái, chúng ta có thể chuẩn bị phòng cho ngài ấy nhỉ ngơi. Chứ nếu lại đi xe ngựa có khi ngài ấy còn khó chịu hơn.”
Bắc Minh không chút nghĩ ngợi mà tìm một cái cớ để cự tuyệt: “Vốn thân thể Tịch Thiên vẫn không tốt, lại thêm linh khí ở Phàm giới không đủ. Đáng nhẽ không nên ở lại đây lâu mới đúng.”
Đôi mắt của Hoàng Đế trầm xuống hỏi: “Vậy khi nào hiền đệ quay trở lại?”
Không để Bắc Minh kịp trả lời, Âm Tế Thiên đã chen vào: “Không tới nữa! Về sau ta sẽ không tới Phàm giới! Cũng không cho ngươi tới Phàm giới!”
Con mẹ nó! Nam nhân của hắn sao có thể để cho người ta mơ ước? Nằm mộng đi!
Liễu công công nhíu mày không vui nói: “Tiểu công tử, đây là chuyện giữa Bắc công tử và Hoàng thượng. Ngươi không thể quyết định thay Bắc công tử được!”
Âm Tế Thiên ngẩng đầu hỏi Bắc Minh: “Chuyện của ngươi thì có phải cũng là chuyện của ta không?”
Bắc Minh nở nụ cười: “Đúng vậy!”
Hoàng Đế chưa bao giờ thấy qua Bắc Minh yêu chiều một người đến như vậy, tim hắn ta cứ như bị dao cắt, ghen tị đến phát điên. Hoàng Đế cử động đôi môi khô khốc, nghẹn hỏi: “Hiền đệ, chẳng nhẽ về sau ngươi sẽ không tới Phàm giới nữa sao?”
Bắc Minh thản nhiên nói: “Ta theo lời Tịch Thiên nói!” Lần này đến Phàm giới, nếu không phải do Tịch Thiên đòi nhìn thấy Hoàng Đế thì y cũng chẳng nghĩ tới chuyện ghé thăm Hoàng cung. Y tới đây cũng chỉ vì muốn Tịch Thiên vui vẻ mà thôi.
“Vậy chúng ta…”
Âm Tế Thiên nhanh chóng nhảy xuống, kéo tay Bắc Minh nói: “Chúng ta đi về!”
Liễu công công biết, nếu muốn giữ Bắc Minh ở lại thì chỉ có thể thuyết phục Âm Tế Thiên, lão tức giận vội nói: “Tiểu công tử! Hoàng thượng đã mười hai năm chưa được gặp Bắc công tử, ngài để cho họ nói vài câu đi!”
Âm Tế Thiên dừng bước nói: “Được…”
Hoàng Đế vừa mới vui vẻ, nào biết Âm Tế Thiên lại kèm theo: “Mới lạ!” Hắn ta tức đến nỗi thiếu chút nữa nhào tới lôi Âm Tế Thiên ra cổng Ngọ Môn chặt đầu ngay! Âm Tế Thiên nói với Bắc Minh: “Ta muốn rời khỏi đây, ngay tức khắc!”
Bắc Minh lưu loát lấy pháp khí ra, ôm Âm Tế Thiên bay vút ra khỏi cửa sổ. Bọn họ vừa đi, Hoàng Đế cũng chẳng thèm nén giận nữa, hắn ta hất tung cái bàn, làm điểm tâm và trà văng tung tóe, nhất thời mảnh vỡ rơi đầy đất.
Hoàng Đế đỏ quạch cả hai mắt: “Tên tiểu tử thối kia là ai? Dựa vào cái gì mà dám chiếm lấy tâm tư của Hiền đệ? Dựa vào cái gì mà không cho Hiền đệ tới Phàm giới?” Hắn ta điên cuồng bắt lấy cánh tay Liễu công công: “Về sau Hiền đệ sẽ không tới Phàm giới nữa! Trẫm không thể gặp lại y nữa!”
Liễu công công vội nói: “Hoàng thượng, Bắc công tử không tới đây, nhưng ngài có thể tới Tu Chân giới tìm Bắc công tử mà! Trước kia là do không hỏi thăm được tin tức của Bắc công tử, hiện tại công tử xuất hiện đủ chứng tỏ y đã trở về Bắc gia rồi!”
Hoàng Đế nghe nói thế liền nhất thời nguôi giận! Đúng vậy! Hắn ta cũng có thể tới Tu Chân giới tìm Hiền đệ mà!
———————————————
Bắc Minh vừa bay ra khỏi Hoàng cung vừa hỏi: “Ban nãy ngươi đã gặp phải chuyện gì à?”
Âm Tế Thiên nghe Bắc Minh nhắc, sắc mặt tiếp tục khó coi: “Không có gì!”
Hắn mà nói chuyện này ra, nhất định Bắc Minh sẽ cảm thấy ghê tởm, lại còn bị Bắc Minh gặng hỏi vì sao hắn biết chuyện của Hậu cung. Nếu như hắn thành thật khai ra, lúc đó lại phải dỗ ngon dỗ ngọt Bắc Minh một phen nữa. Bắc Minh thấy sắc mặt Âm Tế Thiên không dễ nhìn nên cũng không hỏi lại. Âm Tế Thiên đột nhiên nói: “Ta quyết định đánh dấu …”
“Dấu?”
“Đúng! Đánh dấu ngươi bằng ấn ký của ta! Để mọi người ai ai cũng biết ngươi là của ta!”
Bắc Minh hưng trí hỏi: “Vậy… ngươi muốn đánh dấu như thế nào?”
Âm Tế Thiên ra vẻ âm trầm: “Việc này còn phải tính toán kỹ lưỡng hơn!”
Bắc Minh buồn cười nhéo chóp mũi của hắn. Sau khi hai người quay về khách ***, Âm Tế Thiên liền bảo Bắc Đẩu chuẩn bị nước nóng cho hắn. Đợi lúc nước nóng chuẩn bị xong, hắn nhanh tay lột sạch quần áo trên người Bắc Minh ra, ấn y vào thùng nước. Kế tiếp cẩn thận chà sạch Bắc Minh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Đến khi da Bắc Minh đỏ ửng cả lên, mới chịu để y mặc quần áo vào, trèo lên giường. Cuối cùng còn ngửi ngửi mùi trên người Bắc Minh, thấy chỉ còn mùi da thịt của chính y thôi mới vừa lòng gật gật đầu. Không còn mùi của tên Hoàng Đế đó nữa rồi!