Lục ngự y nghẹn ngào, run rẩy nói: “Năm thứ mười chín, hữu tướng bị kết án, nguyện vọng cuối cùng trước khi qua đời là muốn cha cô tới chữa bệnh cho phu nhân của mình. Nhưng Đại Hiện có luật, ngự y không được điều trị cho người thân của tội thần.”
“Không phải là cha cô muốn thực hiện nguyện vọng của hữu tướng mà là ông ấy chỉ muốn cứu người. Khi đó, hoàng thượng chỉ mới hai mươi tuổi, ngay độ tuổi hàmh động theo cảm tính. Chúng ta khuyên ông ấy đừng đi nhưng ông ấy vẫn lén rời khỏi Ngự Y Viện. Cuối cùng thì ông ấy vẫn cứu người thành công, nhưng khi trở về, ông ấy đã bị bắt.”
“Y thuật của ông ấy cao siêu, vì cứu chữa vô số người mà trở nên nổi bật, tiếng lành đồn xa. Rất nhiều người ghen ghét ông ấy, cuối cùng thì sự việc cũng bị lộ ra ngoài.”
“Năm đó, ông ấy bị con gái của một gia đình quân nhân từ hôn, bị mắng chửi thậm tệ. Hoàng thượng vốn căm ghét gian thần, giận cá chém thớt cả gia đình của gian thần nên muốn xử lý ông ấy.”
“Và rồi, ông ấy bị vu khống là kẻ tiểu nhân, là tay sai của gian thần, danh dự bị bôi nhọ khắp kinh thành. Có người còn đồn rằng ông ấy có mối quan hệ không trong sạch với phu nhân của thừa tướng.”
Nói đến đây, Lục ngự y dừng lại một lúc, giọng nói tràn ngập sự thương cảm: “Thực ra, thực ra ta có thể cứu ông ấy. Hữu tướng chỉ bị vu oan mà thôi. Nhưng lúc đó, gia đình ta đang trong cảnh nghèo khó, chỉ còn lại một cô em gái. Ta sợ bị trả thù, trì hoãn mãi mà không dám đưa ra chứng cứ.”
“Ta chỉ, chỉ có thể cùng những người khác viết đơn xin khoan hồng, hoàng hậu lại là một người sáng suốt, bà ấy đã giúp ông ấy cầu xin ân xá, cuối cùng tội chết được sửa thành cách chức lưu đày.”
“Ông ấy gần như bị đuổi khỏi kinh thành.”
“Mãi cho đến năm ngoái, khi những kẻ hãm hại hữu tướng bị điều tra, vụ án cũ từ hơn hai mươi năm trước mới được làm rõ nhưng… nhưng chỉ tiếc, mọi chuyện đã quá muộn.”
31.
Ta nghe xong, trong lòng chỉ thấy chua xót khôn nguôi.
Chẳng trách sao, chẳng trách sao cha chưa từng nhắc đến chuyện ở kinh thành, cũng chẳng trách sao ông ấy đều nhờ ta xem nệnh cho những người đến từ kinh thành.
Hơn hai mươi năm trước, cha ta khi ấy chỉ vừa mới đôi mươi, ước mơ lớn nhất là chữa bệnh cứu người.
Vì tài năng vượt trội nên ông được tuyển vào Thượng Dược Cục rồi bước chân vào Ngự Y Viện. Trong lòng ông ấy không có phân biệt đắt rẻ sang hèn, không màng đến việc người đó có phải là tội thần hay không.
Trong mắt ông ấy, chỉ có mạng sống của con người là trân quý nhất.
Dẫu sao thì lý tưởng ban đầu của ông cũng chỉ là hành y cứu thế, mang lại phúc lành cho muôn dân.
32.
Để tiện bề theo dõi tình trạng của thái tử, ta đã ở lại hoàng cung hơn nửa tháng.
Hoàng thượng thỉnh thoảng gọi ta đến, muốn nghe đôi điều về cha nhưng ta chỉ im lặng ngồi nghe. Vàng bạc ngài ban, ta không nhận, thế là ngài trao cho ta một tấm lệnh bài, cho phép tự do ra vào hoàng cung.
Các hoàng tử, công chúa đều đối xử tử tế với ta, ngoại trừ nhị hoàng tử có ánh mắt kỳ lạ. Hắn ta hay mượn cớ mời ta đến khám bệnh để nói những lời lẽ khó hiểu. Nhưng từ khi thái tử biết chuyện, y luôn đi cùng ta, lâu dần, nhị hoàng tử cũng thôi không gọi nữa.
Ta vốn ít qua lại với họ, chỉ thỉnh thoảng nhận lời đến xem bệnh khi được mời.
Cho đến một ngày, khi ra phố ghé qua hiệu thuốc, ta vô tình gặp lại một người từ lâu không trông thấy.
Là Lương Hoài Tự.
Hắn ta đi bên cạnh Trịnh tiểu thư. Không rõ hắn ta nói điều gì mà khuôn mặt nàng ấy ửng đỏ.
Ta làm như không thấy, chỉ lặng lẽ lướt qua hắn ta như chưa từng quen biết.
Tuy nhiên không ngờ Trịnh tiểu thư lại gọi ta lại.
“Lâm cô nương!”
Ta khựng lại, từ từ quay đầu nhìn.
“À, đúng là cô rồi! Sao cô lại đến kinh thành?”
Trịnh tiểu thư trông rất ngạc nhiên còn Lương Hoài Tự vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thể bọn ta chưa từng quen biết.
Ta khẽ cười: “Ta đến để xem bệnh thôi.”
Nàng ta mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: “Tháng sau ta và A Tự sẽ thành thân, Lâm cô nương nhất định phải đến dự nhé!”
“Thật ra nếu không có cô thì e rằng ta và A Tự cũng không thể như hôm nay… Cho nên cô nhất định phải đến. Mẹ ta cũng rất muốn gặp cô.”
Nàng ta quay sang Lương Hoài Tự: “A Tự, chàng thấy thế nào?”
Lương Hoài Tự khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng nắm tay nàng ta, giọng nói đầy dịu dàng: “Đều nghe theo A Hòa.”
Ta đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ khá lâu.
Cuối cùng thì mọi cảm xúc về Lục Thời An trong ta cũng nhẹ nhàng trôi theo làn gió, không để lại chút dấu vết nào.
33.
Thái tử giờ đã có thể đứng dậy đi lại. Y năm nay mười sáu tuổi, có lẽ vì ta đã cứu y, hoặc có thể nói là vì chuyện liên quan đến cha ta mà y luôn rất thân thiết với ta. Y hay cười tươi, để lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương, gọi ta là “Phất Hiểu tỷ.”
Ta đang bôi thuốc cho y.
“Hôm nay điện hạ cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt y sáng rực lên: “Ai da, tỷ, giờ không sao rồi mà.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng lo.”
Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã bảo đừng gọi ta là điện hạ nữa mà.”
Ta không nhịn được cười nhẹ.
Ta nhắc nhở y: “Vậy sau này đừng chủ quan, vết thương của người chưa khỏi, đừng để lại thêm vết thương mới.”
“Không sao đâu, chỉ cần có tỷ ở đây thì dù có khó chữa đến đâu cũng không thành vấn đề.”
Ta ngừng lại một lát, buông tay rồi nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta phải rời đi rồi.”
“Nhớ bảo Mai Lan bôi thuốc cho người.”
Ánh mắt y thoáng chút ngạc nhiên: “Sao lại đột ngột như vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ta có thể giúp được gì cho tỷ không?”
Ta lắc đầu, đứng dậy thu dọn thuốc thang: “Chẳng có gì cả, chỉ là ta đã ở đây nửa tháng rồi, cũng đến lúc phải về thôi.”
“Vậy tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Ta khẽ gật đầu.
Khi ta đến gần cửa hơn thì y lại gọi ta lại.
Ta quay đầu, không ngờ y lại muốn hành lễ với ta.
Ta vội vàng đỡ y, nâng cánh tay y lên: “Điện hạ, người làm gì vậy? Việc này không thể được.”
Y vẫn kiên quyết muốn hành lễ: “Ta biết Lâm ngự y, trước khi tỷ đến ta đã biết rồi.”
“Ta đã sớm thấy tên Lâm ngự y trong sổ quan, sau đó Lục ngự y cũng thường xuyên nhắc đến ngài, ta liền đi hỏi hoàng huynh nhưng huynh ấy không nói gì, mẫu hậu cũng không nói.”
“Bao nhiêu năm nay phụ hoàng ngày càng thường xuyên đến Ngự Y Viện.”
“Cho đến khi tỷ đến kinh thành thì ta mới biết được những chuyện năm xưa.”
Y lùi lại hai bước, kiên trì hành lễ với ta, lạy ba lạy.
“Lạy thứ nhất, ta hối hận vì sự nóng vội của vương triều, đã bỏ lỡ một nhân tài.”
“Lạy thứ hai, ta cảm tạ Lâm tiểu thư, không tính toán quá khứ, cứu mạng ta một lần.”
“Lạy thứ ba, thay mặt phụ hoàng, thay mặt Lý gia, ta xin chân thành tạ lỗi với Lâm tiểu thư.”
“Có lẽ phụ hoàng sẽ không bao giờ thực sự cúi đầu và thể hiện sự hối lỗi đối với tỷ, đối với Lâm ngự y. Nhưng ta, với tư cách là thái tử, là con trai của phụ hoàng, lỗi này, ta xin nhận thay cho người.”
Nước mắt ta lặng lẽ tuôn rơi.
Ta nghĩ, nếu lúc này ở một nơi xa xôi như trấn Bình Triều, cha mẹ đang đợi ta ở nhà thì thật tuyệt biết bao.
Vậy thì ta có thể nói với cha rằng ông không cần phải chịu đựng những lời gièm pha nữa, cũng không cần phải lo nghĩ về những chuyện đã qua hai mươi năm.
Ông có thể sống tự do, làm Lâm Sao, làm một thầy thuốc cứu người như trước đây.
34.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta mang theo túi thuốc lúc đến, để lại vạn lượng vàng mà hoàng thượng ban thưởng, chỉ lấy số tiền thù lao xứng đáng rồi bước ra khỏi hoàng thành, bắt đầu hành trình trở về nhà.
Lục ngự y đến tiễn ta, giờ đây, ông ấy đã ở tuổi trung niên, không còn là chàng trai đôi mươi hay trêu đùa đồng nghiệp bằng quả mơ xanh như trước.
Khi biết tin cha ta qua đời, chỉ trong tích tắc, ông ấy như đã già đi mười mấy tuổi.
Ông ấy nói: “Phất Hiểu, bảo trọng.”
Cỗ xe đi đến ngoại ô thì phía trước có người ngừng lại để chặn xe của ta.
Lái xe hỏi: “Ngươi là ai?” Rồi không nói thêm gì nữa. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Phất Hiểu, xuống xe."
Ta không có phản ứng nhưng rèm xe bất ngờ bị kéo lên, Lương Hoài Tự thoăn thoắt bước vào.
Lúc này, hắn ta đã chặn ta lại trong một không gian hẹp, hai tay chống lên bên cạnh, đôi mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm.
Sau vài giây, hắn ta cúi xuống, ta vô thức nghiêng đầu tránh đi.
“Ý gì đây?"
“Trốn tránh ta sao?"
Ta im lặng, hắn ta càng thêm tức giận: “Nói gì đi.”
Hắn ta như mất kiểm soát, tay đặt lên cổ ta rồi kéo cằm ta lại. Ta cảm thấy má mình bị hắn ta bóp chặt đến phát đau. Lần này, ta không thể thoát khỏi hắn ta.
Hắn ta điên cuồng hôn lên môi ta, mỗi lần ta vùng vẫy, tay hắn ta lại càng siết chặt hơn.
“Lương Hoài — ưm —Tự!”
Sau một lúc lâu, hắn ta mới chịu buông ra, nhưng đôi môi vẫn kề sát vào ta.
“Điên thật!”
Ta vừa cắn hắn ta chảy máu, khóe môi hắn ta còn dính vết máu.
“Ta thật sự điên rồi, Phất Hiểu, nửa năm qua rồi, nửa năm qua, nàng không một lần nhớ đến ta!”
“Nàng đến kinh thành cũng không tìm ta, nhìn thấy ta đi bên Trịnh Khâm Hòa, nàng lại chẳng có chút phản ứng nào!”
“Phất Hiểu, hai năm qua với nàng là gì? Ta là gì trong mắt nàng?”
Như thể vừa hết sức lực, hắn ta chôn mặt vào cổ ta.