Hôm ta nhặt được Lương Hoài Tự, thời tiết thật ra chẳng mấy tốt đẹp.
Gió thổi lạnh lẽo, bầu trời âm u cứ như một đứa trẻ đang chực chờ òa khóc.
Lương Hoài Tự nằm bên bờ sông, toàn thân đẫm máu, trang phục bị cành cây cào rách tả tơi.
Khi ấy, vừa đúng lúc ta đi hái thuốc nên đã đưa hắn ta về nhà.
Nếu có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ cứu hắn ta.
Nhưng ta chắc chắn sẽ không yêu hắn ta thêm lần nào nữa.
2.
Ngày thứ ba sau khi được ta đưa về, hắn ta đã tỉnh lại.
Lương Hoài Tự có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sâu thẳm khó dò. Trên chóp mũi còn có một nốt ruồi đen nhỏ. Dù áo quần đang mặc có rách nát vẫn không thể che giấu được vẻ cao quý.
Khi đó, ta đang phơi quần áo trong sân. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn ta đứng tựa vào khung cửa nhìn ta chằm chằm.
Ta đành phải đặt đồ xuống, kéo Lương Hoài Tự vào nhà rồi rót cho hắn ta một chén nước.
“Bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không? Đầu có đau không?”
Thấy hắn ta lắc đầu, ta mới yên tâm xoay người sang bàn viết đơn thuốc.
“Vậy thì tốt rồi. Lát nữa ta sẽ lấy ít thuốc cho ngươi, về nhớ bôi thuốc đều đặn. Mặt trời lặn sớm, cứ theo sân đi về phía Đông là có thể ra ngoài.”
“Trang phục của ngươi bị rách không còn mặc được nữa, đành chịu thiệt mặc tạm đồ vải thô. Về nhà rồi thì bỏ đi cũng được.”
Không biết từ khi nào, hắn ta đã đứng ngay bên cạnh ta.
“Không đi.”
3.
Ta sững người: “Không đi?”
Lương Hoài Tự chậm rãi lặp lại: “Không đi.”
“Ngươi có nhà không về, muốn ở lại đây làm gì?” Ta như vừa nghe phải chuyện cười nào đó mà hỏi lại hắn, thế mà hắn ta vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không có nhà.”
“Vậy ngươi tên gì? Ta cũng phải biết mình đã cứu ai chứ.”
“Không biết.”
4.
Khi ấy, Lương Hoài Tự dường như đã mất trí nhớ.
Ta nghĩ chắc hẳn là do hắn ta bị ngã từ trên núi xuống, đầu bị đập mạnh nên đã quên hết mọi chuyện trước kia.
Hắn ta cứ nhất quyết muốn ở lại đây, nếu ta không đồng ý thì lại đứng lì ngoài cửa nhà ta suốt một đêm.
“Ta có thể làm việc mà, ta có thể giúp nàng trồng hoa, hái thuốc, giặt giũ.”
“Hơn nữa, nàng là một cô nương, ở một mình cũng không an toàn.”
Cuối cùng, ta đành bất lực nhượng bộ kèm theo lời hứa nếu một ngày nào đó hắn ta nhớ ra hoặc có người nhà đến tìm, hắn ta sẽ phải rời đi.
Vậy là hắn ta ở lại đây.
5.
Ta đặt cho hắn ta cái tên Lục Thời An, bởi vì ta nhặt được hắn vào tháng 6.
Thời An - thời thời khắc khắc đều bình an.
Kể từ ngày đó, phía sau ta luôn có một bóng hình lặng lẽ đi theo. Hoặc là lười biếng ngắm nhìn, hoặc là giúp ta tìm kiếm những cây thuốc ven đường.
Các chú các thím trong làng mỗi lần thấy đều cười hiền lành. Chỉ có bà lão thường ngồi dưới gốc cây hoè là hay thở dài.
6.
Cũng có đôi khi hắn ta ở nhà chờ ta.
Lục Thời An giúp ta giặt sạch quần áo, nghiền trà xong. Lúc ta về nhà đã thấy hắn ta đứng trong sân, đầu ngón tay đỏ ửng còn nhỏ vài giọt nước. Hắn ta đắc ý nhìn ta, ra hiệu rằng tất cả đều là công lao của hắn ta, trông như chú cún con muốn được ta khen ngợi.
Có một dạo A Noãn đến lấy thuốc, nhìn thấy hắn ta thì luôn trêu ghẹo ta:
“Phất Hiểu, sao lúc nào hắn ta cũng nhìn ngươi vậy.”
“Phất Hiểu, sao hắn ta cứ cười với ngươi mãi thế?”
Thậm chí có lần, nàng ghé sát tai ta thì thầm:
“Phất Hiểu, có phải là hắn ta thích ngươi hay không?”
Mỗi lần nghe những câu này, vành tai hắn ta sẽ thoáng ửng đỏ.
7.
Thoắt cái đã một năm trôi qua.
Trước kia, thím Lưu thường khuyên rằng ta đã đến tuổi nên lập gia đình. Thím ấy bảo ta không thể sống cả đời với tiệm thuốc được, cần phải tìm một người để nương tựa.
Nhưng từ khi ta nhặt được Lương Hoài Tự, thím ấy chẳng còn nhắc đến chuyện này nữa.
Cho đến một ngày, khi thím Lưu đến lấy thuốc, lại vô tình nhắc đến:
“Phất Hiểu nhà chúng ta cũng sắp tròn hai mươi rồi.”
“Mẹ con trước kia thường lo lắng, không biết con sẽ đi cùng ai hết quãng đời này. Là một người nho nhã dịu dàng như cha con, hay là một kẻ tự do phóng khoáng?”
“Là thương gia quyền quý, hay là một thư sinh nghèo khó?”
“Tiếc rằng cha mẹ con mất sớm, tuy không có máu mủ gì nhưng thím luôn xem con như con gái ruột. Thím biết con mạnh mẽ, việc gì cũng tự mình cáng đáng được nhưng con sống như vậy quá vất vả. Con là phận nữ nhi, phải được trân trọng và yêu thương.”
“Phất Hiểu là một cô gái tốt, muốn tìm một phu quân thế nào mà chẳng được. Con nên bước ra ngoài, tự tìm một người làm chỗ dựa.”
Ta mím môi không nói, bởi ta biết thím ấy thật lòng muốn tốt cho ta.
Có điều ta không muốn rời đi bởi đây là nơi cha mẹ ta đã sống cả đời.
“Ta thấy Thời An là một đứa trẻ không tệ. Nó đối tốt với con, chúng ta đều thấy rõ suốt một năm qua. Nó chỉ có con trong lòng.”
8.
Sau khi thím Lưu rời đi, ta chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Vậy mà ta không ngờ rằng Lương Hoài Tự lại đứng sau cánh cửa và nghe được tất cả.
Tối hôm ấy, sau bữa cơm, hắn ta bất ngờ nắm tay ta dẫn ta ra ngoài sân.
Giữa sân là một chiếc đèn Khổng Minh.
Nó giống hệt như trong sách ta từng đọc, bốn mặt vuông vức, bên trong là ánh nến lấp lánh.
“Phất Hiểu.”
“Ta nghe được lời của thím Lưu rồi.”
Ta khẽ nhướng mày, hắn ta càng nắm chặt tay ta hơn.
“Hai năm trước, nàng nhặt ta về, giữ ta lại bên cạnh. Ngày ta mở mắt nhìn thấy nàng trong sân, mặc áo xanh nhạt, mái tóc đen như mực đang phơi đồ dưới ánh nắng.”
“Chỉ một cái nhìn ấy, ta đã biết, ta muốn ở lại bên nàng.”
“Lần nàng ngất xỉu trên phố, ta nhìn thấy nàng nằm đó, đôi mắt nhắm chặt. Khi ấy, ta rất hoảng loạn, ta sợ sẽ mất nàng.”
“Ta thích nàng.”
Giống như mặt nước tĩnh lặng bị ném vào một hòn đá, cuối cùng cũng gợn lên từng đợt sóng.
“Phất Hiểu.”
“Ta biết nàng không muốn rời khỏi nơi này.”
“Ta cũng không muốn biết mình là ai. Chúng ta cứ sống ở đây, làm phu thê cả đời có được không?”
“Ta chính là Lục Thời An. Ta chỉ muốn làm Lục Thời An.”
9.
“Lục Thời An.”
Ta chống cằm hỏi hắn ta: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng mình còn việc gì đó rất quan trọng cần phải làm không?”
Mất trí nhớ không thể là lý do để lẩn tránh.
Hắn ta vốn không thuộc về nơi này.
Ta đã thử tìm người thân của hắn ta nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
“Phất Hiểu, đúng là ta mất trí nhớ, nhưng ta không ngốc.”
“Nếu thật sự có người ngoài kia quan tâm đến ta, tại sao suốt một năm qua không ai tìm đến? Ta giúp nàng lên trấn mua vải, cũng chẳng thấy bất kỳ thông báo nào liên quan đến ta.”
“Nàng nói ta là ngã từ trên núi xuống, nơi này đâu phải khó tìm. Nhưng chẳng ai đến tìm ta cả.”
“Nếu thật sự ta còn việc gì quan trọng phải làm, vậy cứ xem như ta đã chết trong lần ngã ấy rồi đi.”
Hắn ta nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng.
“Phất Hiểu, ta thích nơi này.”
“Đừng đuổi ta đi.”
10.
Vậy là Lương Hoài Tự cứ thế ở lại.
Các chú thím trong làng rất thích hắn ta.
Hắn ta không chỉ tuấn tú mà còn chăm chỉ, lễ độ, lại dễ gần. Đám trẻ trong xóm cũng mê tít hắn ta, lúc nào cũng chạy theo đòi kẹo.
Kể từ sau khi tỏ rõ lòng mình, hắn ta bắt đầu biết cách "đòi thưởng".
Giặt đồ xong thì đòi hôn một cái, tưới hoa phải hôn hai cái, chạy việc vặt thì ít nhất cũng năm cái. Tối đến, hắn ta lại tội nghiệp đứng bên giường, nằng nặc đòi ngủ chung.
Mỗi lần A Diệu đi ngang qua nhìn chúng ta trong sân, thấy hắn ta ghé sát mặt lại gần ta, nàng ấy đều cười trộm rồi che miệng bỏ đi.
Thím Lưu thì càng phấn khởi, thím ấy đã chuẩn bị đủ đầy sính lễ cho ta từ lâu.
11.
Hai tháng sau, chúng ta thành thân.
Ngày trước khi thành thân, ta ra bờ sông, đến dưới gốc cây hoè thăm bà lão.
Không ai biết bà lão này từ đâu tới, nhưng đôi mắt của bà lão như chất chứa vô vàn bí mật.
Ta nói: “Bà ơi, con sắp thành thân rồi.”
“Là một người vô cùng tốt.”
Bà lão nheo mắt, nở một nụ cười hiền từ hỏi ta: “Phất Hiểu, con có thích hắn ta không?”
Ta gật nhẹ đầu đáp lại lời bà lão.
Bà lão lại hỏi: “Phất Hiểu, nếu có một ngày hắn ta phạm sai lầm, phụ bạc con, con có tha thứ không?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục lắc đầu.
“Không.”
Ta sẽ rời xa hắn ta.
Bà lão bật cười, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
“Phất Hiểu đúng là một cô gái không hề tầm thường.”
Nhưng lúc ta quay lưng đi, ta đã không kịp nghe thấy bà lão nói thêm một câu, giọng nói ấy mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.