Mãi đến bây giờ thì Hoắc Nhất Thiên mới hiểu được lí do vì sao Mạc Tầm Chu lại có bộ dạng đáng sợ khi đó rồi.
Hờ hờ, còn không phải là do anh nói chuyện với Thẩm Gia Ý sao? Tình yêu làm con người ta trở nên đáng sợ!!!!
Hoắc Nhất Thiên vì quá sợ hãi nên anh chỉ lấy phần ăn của mình sau đó mang lên lớp ăn. Không dám nghĩ nếu chạm mặt tên mặt dày Thẩm Gia Ý kia thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Ánh mắt Mạc Tầm Chu dừng khoảng chừng hai giây ở vị trí Hoắc Nhất Thiên vừa đứng.
''Này, nhìn gì đấy? Mau ăn đi rồi lên lớp kìa.''
Thẩm Gia Ý vừa nhai vừa nói. Mạc Tầm Chu lấy giấy giúp cậu lau đi dầu mỡ bị dính trên miệng.
''Tôi biết rồi, Ý Ý ăn cẩn thận chút.''
Ăn uống no say thì cả đám về lớp. Lão Trần đang giảng công thức mới thì bắt gặp một bạn học đang bấm điện thoại, ông nghiêm mặt ném viên phấn đang viết dở trên tay.
''Oái!!!!''
Bạn học kia giật mình liền đứng lên, điện thoại bị ném rơi một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi đáp đất xuống ngay chân Trần Dương.
''.......Thầy.....''
Giọng nói yếu ớt vang lên. Đây là Ngôn Dật, là thanh niên bị lão Trần bắt điện thoại nhiều nhất trong lớp. Không chỉ vậy, danh tiếng của Ngôn Dật đã vang xa qua đến những lớp khác. Không thể đếm được số chiếc điện thoại mà lão Trần đã thu của cậu ta. Do điều kiện gia đình dư giả nên cứ bị thu điện thoại là cậu ta sẽ mua cái mới vào ngày hôm sau.
''Tôi nói em nghe này, từ lúc em vào trường là giáo viên chúng tôi bị chiếm mất cái tủ đấy biết không?''
Ngôn Dật gãi gãi đầu, rõ ràng cậu ta là một tên hơi khờ khạo.
''Không biết sao? Giáo viên chúng tôi mất cái tủ là vì phải chứa đống điện thoại của em đấy!!!!''
Lời nói vừa dứt, cả lớp đều không nhịn được mà cười thành tiếng. Có lẽ vì một bước đệm này đã khiến cho không khí bớt căng thẳng hơn. Tuy thi xong rồi nhưng vẫn phải chạy bài cho kịp chương trình thì mới nghỉ Tết được.
Thẩm Gia Ý đang căng da đầu nuốt hết đống công thức trên bảng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu vươn vai nằm dài trên bàn, hơi híp mắt lại. Mạc Tầm Chu thấy vậy liền đưa tay xoa đầu cậu.
''Ưm~~~~''
Ánh mắt hắn hiện rõ sự cưng chiều. Từ sau hôm hắn tỏ tình cậu đến nay, cả hai không ai chủ động nhắc lại chuyện đó thế nhưng lại ngầm hiểu rằng phải cho đối phương nghe được câu trả lời của mình. Mạc Tầm Chu không vội, cho dù Thẩm Gia Ý có từ chối thì hắn cũng có cách kéo cậu lại bên mình. Mà nhìn vào sự ỷ lại của Thẩm Gia Ý với hắn thì chưa chắc cậu sẽ từ chối.
''Mệt lắm sao?''
''Ừm~~~''
Thẩm Gia Ý dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Mạc Tầm Chu. Tiếng nói hệt như một chú mèo kiêu ngạo đã được thuần hóa. Nghe cậu kêu mệt, bàn tay đang xoa đầu cậu của hắn dời dần xuống vai mà xoa bóp cho cậu. Những âm thanh của sự thoải mái vang lên đều đều, ánh mắt Mạc Tầm Chu hơi tối lại. Hắn cúi đầu ghé sát vào tai cậu, giọng nói hơi khàn khàn.
''Ý Ý đừng kêu nữa, tôi khó mà nhịn được đấy.''
''?????''
Thẩm Gia Ý ngơ ngác nhìn hắn, cậu không hiểu cho lắm. Mãi đến khi nhìn thấy được vệt hồng nhạt ở bên tai Mạc Tầm Chu thì mới ngộ ra.
Cùng là đàn ông với nhau thì sao mà không hiểu được. Gương mặt trắng nõn của Thẩm Gia Ý đỏ lên ngay tức khắc. Cậu ngại ngùng giả vờ giận dỗi quay mặt sang bên khác. Mạc Tầm Chu có lẽ sẽ nghĩ cậu giận thật nếu không nhìn thấy hai tai nhỏ hơi hồng của cậu. Tiếng cười trầm thấp phát ra từ đằng sau khiến tai Thẩm Gia Ý lại đỏ hơn một chút.
A, hôm nay lại là một ngày Ý Ý của hắn đáng yêu hơn nữa!
Thế giới bên này là màu hồng thì mấy anh em sông nước lại hồng hơn gấp ngàn lần.