Trước khi ra khỏi cửa Trương Lam bảo vệ sĩ Tiểu Hắc tính cho mình một quẻ.
Tiểu Hắc nghiêm túc tính xong rồi đáp: “Quẻ Hoán: Hanh, Vương cách hữu miếu, lợi thiệp đại xuyên, lợi trinh.”
Trương Lam đứng đối diện với một cánh cửa sổ, tỉ mỉ thoa lại lớp son môi đỏ như máu trên miệng: “Tôi không tu quẻ thuật, đừng nói mấy quẻ bói với tôi, nói tiếng người đi.”
Tiểu Hắc giải thích: “Ngụ ý là vua đích thân tới Thái miếu, thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn, giữ vững chính đạo, không mưu đồ bất chính thì sẽ có lợi.”
Trương Lam: “… Tôi chuẩn bị đi gặp người, quân với chả vương cái gì, làm như thể hoành tráng lắm ấy. Cậu chỉ cần nói cho tôi biết là hung hay cát là được.” [1]
Tiểu Hắc: “Cát.”
[1] Hung: điềm xấu >< Cát: điềm lành
Trương Lam lầu bầu: “Sao tôi vẫn cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ.”
Cửa sổ bị ai đó mở ra từ bên trong, Trương Nhã Lâm nhìn cái miệng đỏ như chậu máu của chị mình, do dự không biết có nên hất tách trà trong tay hay không, “Rõ ràng trong phòng chị cũng có gương, sao cứ thích vẽ môi ở cửa sổ phòng em thế.”
“Cái này gọi là tô son, lời hay thì không nói, đèn sách học tập để cho chó gặm rồi à.” Trương Lam quay đầu cười toét miệng với Tiểu Hắc, “Đẹp không?”
Tiểu Hắc một mực cung kính khen ngợi: “Miệng rất có phúc, ăn thùng uống vại.”
Trương Lam: “…..”
Trương Nhã Lâm bị sặc trà, gương mặt đỏ bừng. Có thể là do hắn cảm thấy tầng lớp trí thức đang bị sỉ nhục, hoặc cũng có thể là do không nhịn được cười, bụm mặt muốn rời đi lại bị Trương Lam tóm chặt.
“Lát nữa mày kiểm tra cho Tiểu Hắc một chút, sao tao thấy nó hai ngày nay xem bói càng ngày càng sai.” Trương Lam nói.
“Tự chị không hiểu quẻ bói, đừng có đổ thừa cho rối của em chứ.” Trương Nhã Lâm nói, “Năm đó em phải mượn linh vật của Bốc Ninh mới tạo ra được hắn, sai đi đâu được mà sai.”
Bốc Ninh là đệ tử ruột chuyên tu quẻ thuật trận pháp của Trần Bất Đáo, trời sinh thích hợp với thuật này, cũng là một vị lão tổ không thể nói tới. Trương Lam nghĩ ngợi bảo: “Thì mày lại mua phải đồ dỏm hoặc là trình độ làm rối của mày có vấn đề.”
Trương Nhã Lâm cảm thấy bà chị ruột của mình đang ăn nói khùng điên, xuất phát từ sự giáo dục của người quân tử, hắn nhịn: “Chị kêu ra ngoài gặp người mà đến mức phải xem bói rồi dẫn con rối theo à? Cũng có phải nhân vật lợi hại gì đâu.”
Người Trương Lam muốn tìm chẳng phải ai khác mà chính là vị đệ tử không bò nổi lên danh phả nhà họ Thẩm kia.
Cô định để đối phương gia nhập vào đội ngũ trực ban, một là thuận tiện quan sát, hai là có thêm cơ hội để thử đối phương xem sao.
Dù sao công việc của phán quan đời này chủ yếu là do nhà họ Trương phụ trách. Cô cũng phải có chút mặt mũi chứ.
“Hôm nay mí mắt tao nháy liên tục, lòng bất ổn.” Trương Lam nói, “Huống hồ người trực ban của các nhà đều là người có tên trên danh phả. Tao đi mời hắn thì vẫn hơi đột ngột. Nếu như hắn ta biết điều này có khi sẽ phớt lờ tao.”
“Người lớn tuổi bên nhà họ Thẩm chết hết rồi, chỉ còn lại hai thanh niên thôi.” Trương Nhã Lâm nói, “Bọn họ bình thường cũng không qua lại với nhà khác, sao biết được mấy chuyện này. Chỉ cần bên cạnh không có ai biết——-“
Chả phải chị muốn lừa kiểu gì thì lừa à? Trên mặt Trương Nhã Lâm viết rõ hàng chữ.
“Vả lại phớt lờ chị thế nào được, người bình thường có ai không giành giật vị trí trực ban này đâu?”
Trương Lam cũng tự nhủ trong lòng như vậy.
Dựa vào dáng điệu hùng hổ dọa người của cô, không tới vài phút là giải quyết xong con gà mờ không có kinh nghiệm đó thôi.
Trương Lam tức giận nói: “Cả ngày cứ không được không được. Mày đổi tên thành Trương Không Được cho rồi. Không phải mày sùng bái thuật con rối của lão tổ Văn Thời lắm à? Hậu nhân của hắn mày cũng không thèm gặp?”
Trương Nhã Lâm không hề bị lung lay, châm hương cho chiếc hộp, quẳng ra một câu: “Hậu nhân của hắn có nhiều lắm, đời này kém hơn đời trước. Chị có giỏi thì cho em gặp tận mặt hắn đi, em quỳ đi gặp.”
“……”
Trương Lam lườm hắn một cái, quay đầu nói với Tiểu Hắc: “Đi, chúng ta đi lừa trai đẹp.”
Trước khi đi, cô hỏi thăm Trương Bích Linh.
Nghe nói biệt thự to đùng nhà họ Thẩm chỉ có hai anh em họ trông coi, nơi đó hiu quạnh vắng vẻ, chẳng ai hỏi thăm, nghe mà khiến người ta thổn thức.
Kiểu người trẻ tuổi bị coi nhẹ sự tồn tại này cần nhất chính là sự thừa nhận, ai không muốn sớm ngày ghi tên lên danh phả để tổ tông nở mày nở mặt cơ chứ?
Cho nên cảnh gặp mặt trong tưởng tượng của Trương Lam là như thế này ——
Với tư cách là bộ mặt của Trương gia chủ động tới Thẩm gia, chỉ việc này thôi đã đại biểu cho sự coi trọng và thừa nhận rồi. Hai anh em kia chắc chắn sẽ vô cùng xúc động, sau đó nghênh đón cô vào nhà.
Không bàn đến vụ cung kính khép nép, ít nhất cũng là mừng thầm trong bụng, niềm nở hoan nghênh.
Sau đó mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
Cô chìa cành ô liu ra, đối phương vội vã nhận lấy, thế là giải quyết ổn thỏa.
Kết quả mới sáng sớm cô đã đứng trước cửa biệt thự nhà họ Thẩm, đổi một nụ cười như hồ ly tinh, đưa tay gõ cửa, vừa tuôn một tràng ‘chào buổi sáng anh đẹp trai’ thì đối diện với bản mặt ma ốm của Tạ Vấn.
……
Nụ cười của hồ ly tinh tắt ngấm.
“Trùng hợp ghê, sao anh lại ở đây?” Hồ ly tinh cảm giác mình gặp quỷ rồi, nhưng trên mặt vẫn ráng giữ khí chất.
Ai ai cũng biết, cái tên Tạ Vấn này chẳng quen thân với bất cứ ai. Cho tới bây giờ chỉ có người khác tới Tây Bình Viên tìm anh ta, chưa kể mười lần thì chín lần không gặp được. Làm quái gì có chuyện anh ta đi tìm người khác.
Có thể khiến anh ta chủ động tới cửa, đúng là trời đổ cơn mưa đỏ.
Hôm nay Trương Lam cũng không muốn bị xối cơn mưa đỏ này.
Bởi vì Tạ Vấn tuy rằng gà mờ, hiếm khi vào lồng và cũng không thể giải lồng nhưng anh ta hiểu rõ quy củ hiện nay, tối thiểu khi cô nhắc tới chuyện ‘trực ban’ là anh ta sẽ biết ngay.
Có vị tổ tông này ở đây, Trương Lam còn lừa gạt cái con khỉ gì nữa.
Cô cảm giác mình chọn sai thời điểm rồi, dù chậm hơn vài tiếng, đợi Tạ Vấn rời đi lại tới thì cũng tốt hơn hiện tại.
Quẻ tốt mà cậu tính đấy!
Trương Lam quay đầu lườm Tiểu Hắc, định tìm cớ chuồn đi.
Ai ngờ thằng ngốc Tiểu Hắc này lại hiểu sai ý, tưởng bệnh lười của cô lại tái phát, cần người nói thay. Thế là hắn rành mạch trình bày với Tạ Vấn: “Tiện vào nhà nói chuyện không?”
Trương Lam: “…..”
Tôi thật ra không tiện lắm.
Tạ Vấn không nhìn thấy nụ cười cứng đờ của cô nàng, hoặc cũng có thể là thấy nhưng cố ý làm ngơ. Ánh mắt anh ta đảo qua hai người, nghiêng người nói: “Vào đi.”
Trương Lam thầm nhủ thật biết ra vẻ, làm như nhà anh không bằng.
Thằng phản bội Tiểu Hắc vào sau đóng cửa, Trương Lam vừa quan sát trong nhà vừa âm thầm tính toán. Đến cũng đến rồi, dứt khoát nói chuyện một lúc đi.
Đợi tới khi tiễn được vị ôn thần Tạ Vấn này về, cô đề cập tới chuyện chính cũng không muộn, dù sao hôm nay rảnh rỗi không có việc lớn gì, thời gian có thừa, xem ai lì hơn ai.
“Đây là lần đầu tiên tôi tới đây.” Trương Lam nói.
“Đây là lần thứ hai của tôi.” Tạ Vấn thuận miệng đáp một câu, bước vào nhà.
Vậy xem ra cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, chẳng ai quen thân hơn ai.
Trương Lam yên tâm hơn xíu.
Cô vô thức theo sau Tạ Vấn, nghĩ ngợi cảm thấy hai anh em nhà họ Thẩm kia thật kỳ quái, để một kẻ làm khách như Tạ Vấn chạy loạn trong nhà, bản thân thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chắc là đi vệ sinh?
Hay là trên tầng?
Bình thường đang nói chuyện sẽ không ngắt quãng như vậy, nhìn điệu bộ chắc là nói xong rồi? Thế không phải là sắp về ư?
Trương Lam càng thêm an tâm, cười nói: “Anh tới tìm hai anh em bọn họ có việc à? Tới sớm thế?”
“Tôi chẳng có việc gì cả.” Tạ Vấn dừng lại trước cửa một căn phòng ở tầng một, đưa tay gõ cửa nói với người trong phòng: “Người đã vào nhà, còn định lề mề tới bao giờ nữa?”
Gọi người xong, anh ta mới quay sang nói với Trương Lam: “Tôi không tới tìm bọn họ, tôi sống ở đây.”
Trương Lam: “?”
Anh sao cơ???
Một giây sau, cửa phòng đóng chặt mở ra. Anh chàng đẹp trai đệ tử của Thẩm Kiều xuất hiện sau cánh cửa.
Dáng vẻ ngái ngủ của hắn còn chưa biến mất, mí mắt mỏng manh hơi rũ, lúc nhìn người trông hơi lạnh lùng xa cách.
Hắn nhíu mày nói: “Mới sáng sớm mà ai đã tới tìm thế?”
Tạ Vấn né người sang bên cạnh để lộ ra Trương Lam bị che khuất một nửa.
Mặc dù đối phương được dạy dỗ đàng hoàng, mím môi nuốt hết những lời muốn nói trở vào. Nhưng Trương Lam vẫn thấy dấu vết câu nói còn sót lại trên mặt hắn: Sao lại là cô?
Trương Lam thầm nhủ trong lòng mình tới chuyến này là có mưu đồ….
Văn Thời quả thật không biết vị tiểu thư này mưu đồ gì.
Hắn tắt điều hòa trong phòng, ném điều khiển lên giường. Không mấy hào hứng quăng ra một câu ‘Đợi chút’, sau đó quay người đi vào phòng vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng và cốc nước, im lặng vặn vòi nước.
Thật ra chuyện rời giường rửa mặt rất riêng tư, bà cô lớn nhà họ Trương cũng khá biết điều quay đầu đi, dẫn theo vệ sĩ Tiểu Hắc ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi xuống sô pha đợi.
Văn Thời cong vai, một tay chống lên thành bồn rửa mặt. Nhìn cốc nước chậm rãi đổ đầy, khóe mắt liếc ra ngoài cửa——Tạ Vấn vẫn đứng đó, không biết vì sao chưa đi ra ngoài.
Hắn cảm giác được đối phương đang nhìn mình, điều đó khiến hắn không được tự nhiên cho lắm.
Bởi vì nửa phút trước, hắn đóng sầm cửa ngay trước mặt Tạ Vấn, phản ứng đầu tiên lại là đi đổi áo thun và quần dài bị nhăn nhúm khi ngủ.
Lúc ấy ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn nheo mắt, chân trần đi ra khỏi tủ quần áo, vô thức vuốt tóc hai lần về đằng sau.
Khi bàn tay túm vào khoảng không, chạm phải lọn tóc ngắn sau đầu. Hắn mới chợt nhận ra, động tác vuốt tóc về sau không phải ngại tóc mái trên trán vướng víu, mà là muốn buộc tóc.
Dường như thời gian đảo ngược về năm tháng nào đó, mỗi lần rời giường hắn đều nhẫn nhịn cơn cáu giận ngút trời, chỉnh đốn lại bản thân rồi đi gặp ai đó, tránh để người ta có cớ trêu chọc.
Đây có lẽ cũng là cảm giác hỗn loạn mà giấc mơ nhạt nhòa kia mang đến, nó khiến Văn Thời hoảng hốt mấy giây, cau mày đứng trong ánh nắng chan hòa, mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang lần nữa mới chợt hoàn hồn đi mở cửa.
Lọn tóc bị hắn vuốt rũ trước trán, trông rối hơn khi trước.
Văn Thời đặt cốc nước trên mặt đá cẩm thạch, lúc duỗi tay bóp kem đánh răng, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua tấm gương, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Tạ Vấn trên mặt kính.
Nhưng một giây sau, Tạ Vấn đã thu tầm mắt đi ra phòng khách.
Như thể ánh mắt ban nãy chỉ là anh ta đột nhiên ngây ngẩn, đang suy nghĩ mấy chuyện linh tinh mà thôi.
Đợi Văn Thời rửa mặt xong đi ra, Lão Mao và Đại Triệu Tiểu Triệu đã ở dưới tầng.
Hạ Tiều trưng quả đầu ổ gà đỏ mặt lục tung nhà bếp, Đại Triệu Tiểu Triệu lại rất quen thuộc, nhận lấy bình trà mà Hạ Tiều tìm được, tới phòng khách rót cho Trương Lam một chén trà như cách chào hỏi khách khứa trong tiệm…..
Sau đó bọn họ ngoan ngoãn ngồi một hàng trên sô pha cạnh Trương Lam, chiếm đóng vị trí đối phương cố tình để trống cho Văn Thời.
Mặt bà cô họ Trương xanh mét.
Văn Thời vẫn còn hơi khó ở, không thoải mái lắm. Nhưng nhìn cảnh chen chúc nhốn nháo kia, ngón tay sờ yết hầu của hắn ngừng lại, bỗng nhiên muốn bật cười.
Nụ cười này chỉ xuất hiện trong tích tắc, khi hắn ngồi xuống chiếc sô pha đơn, dáng vẻ trở về lạnh nhạt, mỗi tội yết hầu bị hắn bóp đỏ lên.
“Cô tìm tôi có việc gì à?” Hắn hỏi Trương Lam.
“Đúng là có chút việc.” Trương Lam trang điểm đậm cười hai tiếng, sau đó chợt nhớ ra gì đó quay sang nói với Tạ Vấn: “À phải rồi, ma ốm, Tây Bình Viên của anh có phải sắp tới giờ mở cửa rồi không?”
Ý tứ lời này rất rõ ràng.
Nhưng Tạ Vấn lại bình tĩnh đáp: “Không vội, tôi ngồi đây một lát.”
Trương Lam: “…..”
Tên này cố tình giả đui giả điếc, Trương Lam cũng không thể đấu mắt với bọn họ mãi được. Cuối cùng trưng ra khí thế vò mẻ chẳng sợ vỡ đi thẳng vào vấn đề: “Là như thế này, hôm đó chị Linh….à, chính là Trương Bích Linh và con trai của cô ấy, sau khi ra khỏi lồng đều khen ngợi biểu hiện trong lồng của cậu.”
“Tôi với chị Linh khá thân thiết, một là tới để cảm ơn cậu, hai là muốn mời cậu.”
Văn Thời: “Mời gì?”
“Trực ban. Có thể coi như công việc phải làm hàng ngày của chúng tôi. Mỗi ngày sẽ thay phiên phụ trách các khu vực khác nhau. Như vậy chỗ nào xuất hiện lồng thì đều có thể phát hiện sớm, nhanh chóng giải hết tránh cho người vô tội bị kéo vào. Đêm đó tôi gặp mấy người cũng đang là ca trực.”
Lời này lọt vào tai Văn Thời đúng là thành một từ mới, nhưng về mặt bản chất thì vẫn giống như trước kia.
Khoảng thời gian đầu, phán quan tìm lồng, vào lồng và giải lồng luôn là nguyện vọng và năng lực của mỗi người. Gặp nhau thì hợp tác, không gặp thì tự giải quyết.
Về sau có một số người bắt đầu lẫn lộn đầu đuôi, trọng tâm không còn là giải lồng nữa mà lợi dụng việc giải lồng để tu hành. Dần dần xuất hiện tình trạng chiếm địa bàn và tranh đoạt.
Nhưng những điều đó khá mờ nhạt, chỉ chiếm số nhỏ mà thôi, sẽ không mở rộng ra ngoài.
Càng về sau các gia tộc riêng lẻ càng mạnh hơn, hành vi âm thầm tranh đoạt từ một người nào đó biến thành một gia tộc nào đó. Một khi đã dính dáng tới số đông, tranh đoạt sẽ trở thành ‘hiệp lực’.
Cái gọi là hiệp lực nhìn thì đương nhiên có chỗ tốt—–ví dụ như mỗi người cát cứ một phương, không ai trùng ai, cũng không bỏ sót chỗ nào.
Nhưng tình huống mỗi nơi mỗi khác. Trải qua năm dài tháng rộng, những người vẫn nhăm nhe tranh đoạt không còn nhìn chằm chằm vào một vùng nào đó nữa, mà là cân bằng quyền lực.
Nhà ai mạnh nhất thì nhà đấy quyết định.
Trực ban rõ ràng chính là khái niệm nhà họ Trương tạo ra.
Tình huống này Văn Thời nhìn thấy mấy đời mấy kiếp rồi, có thay từ mới cũng không lừa nổi hắn.
Đây cũng là nguyên nhân nhánh nhà hắn ít khi qua lại với những nhà khác.
Ánh mắt Văn Thời đảo qua bức danh phả dài rộng kia, cuối cùng dừng trên bức tranh tổ sư gia cảnh xuân phơi phới.
Tia nắng trong sân xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên bức tranh, ánh sáng phản chiếu. Bóng hình người trong tranh trở nên nhạt nhòa, Văn Thời chợt nhớ tới vạt áo trong tuyết trắng và áo khoác đỏ thắm tương phản trong mơ…..
Nếu người trong mơ vẫn còn sống, nghe thấy chuyện bây giờ, liệu có cảm thấy hoang đường nực cười không.
Trương Lam vẫn đang giải thích: “Trực ban đương nhiên không chỉ có mỗi nhà họ Trương, các nhà khác cũng tham dự, tất cả phán quan còn sống đều được tính, ai cũng không bị bỏ sót cho nên tôi mới tới tìm mấy cậu.”
Cô cảm thấy lời mình nói cũng khá ổn, không hề nhiệt tình quá mức, bởi vì nhiệt tình quá sẽ giả tạo. Đồng thời có thể truyền đạt một ý tứ cho hai anh em: Danh phả có thể không nhận hai người nhưng chúng tôi nhận.
Cái này ai nghe chả có mấy phần xúc động. Trương Lam nghĩ thầm.
Cô thấy chàng trai tên Hạ Tiều kia đã hơi rung động, vẻ mặt cũng thay đổi. Cô rất hài lòng, quay đầu nhìn về cái người…anh chàng đẹp trai không biết tên gì, phát hiện đối phương không hề nhìn mình mà đang nhìn tường.
Trương Lam: “?”
Bức tường có thể xinh đẹp hơn cô à???
“Vậy hai anh em cậu thấy sao, có muốn gia nhập không?” Cô ho khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Tiều. Kết quả Hạ Tiều chớp mắt lặng lẽ quay sang nhìn anh mình.
Sau đó anh cậu thu tầm mắt, nhả ra ba chữ: “Không gia nhập.”
Hay lắm, uổng công bà tô son.
Bà cô họ Trương nhủ thầm trong lòng.
Cô còn định bổ sung hai câu.
Ai ngờ anh đẹp trai bảo: “Nhà cô đông người, tự thay phiên nhau mà trực đi. Còn chuyện gì nữa không?”
Trương Lam: “…..”
Dứt lời, Văn Thời nghe thấy bên cạnh có người bật cười, tiếng cười quanh quẩn nơi cổ họng không rõ ràng lắm.
Hắn quay sang, thấy Tạ Vấn đứng dậy khỏi sô pha, ánh mắt tràn đầy ý cười nói với hắn: “Thôi tôi không nghe nữa, nghe buồn ngủ lắm. Trời không còn sớm nữa, tôi đi Tây Bình Viên có chút việc.”
Trương Lam thầm nhủ mẹ nó sao anh không cút sớm đi?!
Lúc Tạ Vấn ngước mắt đã thu lại ý cười, vẻ mặt lạnh nhạt quét qua danh phả, đi ra cửa. Lão Mao cùng Đại Triệu Tiểu Triệu cũng đứng lên, chào hỏi một câu rồi theo sau anh ta.
“Đi theo tôi làm gì?” Tạ Vấn nói.
Lão Mao: “?”
Đại Triệu Tiểu Triệu bối rối, đồng thanh đáp: “Tới tiệm ạ.”
Tạ Vấn lẳng lặng nhìn bọn họ.
Mấy giây sau, Đại Triệu Tiểu Triệu đột nhiên ‘à’ một tiếng, im lặng quay vào ngồi xuống bên cạnh Trương Lam mỉm cười với cô.
Trương Lam hoàn toàn không trơ mặt được nữa.
Quanh đi quẩn lại cũng là hai người mới, trình độ khó dò, cô tội gì phải rào trước đón sau, nhắc tới một lần là đủ rồi, không gia nhập thì thôi.
Cô đứng lên chào Văn Thời và Hạ Tiều, chuẩn bị rời đi. Lúc thò tay vào túi cầm chìa khóa xe thì thuận tay vê một lá bùa.
“Ơ!” Trương Lam nắm lá bùa, quay đầu hỏi Văn Thời: “Đầu óc tôi chán quá, nói chuyện rõ lâu mà quên hỏi, họ tên cậu là gì ấy nhỉ?”
Văn Thời thuận miệng thốt ra chữ đầu tiên mà mình nghĩ đến: “Trần.”
Nói xong hắn liền cảm thấy sai sai.
Dường như tất cả phán quan đều dị ứng với từ ‘Trần’ này. [2]
[2] Trần /尘/ trong Trần Bất Đáo/尘不到/.
Hắn vừa nói xong, người trong phòng bất động nhìn hắn chằm chằm. Ngay cả Tạ Vấn bước một chân ra khỏi cửa cũng sững sờ giây lát, ngoảnh đầu nhìn.
Trương Lam: “Trần nào?”
Văn Thời: “…”
Văn Thời: “Nhĩ Đông Trần.” [3]
[3] Ở đây Văn Thời cố ý đổi sang họ Trần /陈/. Trong chữ Trần này thì bộ thủ bên trái /阝/ trông như cái tai nên phát âm tiếng trung là Nhĩ /耳/, nửa bên phải là Đông /东/ trong Đông Tây Nam Bắc. Cho nên khi giới thiệu tên để tránh cho người đối diện k biết là chữ Trần nào thì người ta sẽ nói Trần (陈) trong Nhĩ Đông Trần để hình dung. Cre: Baidu
“À à, họ hay.” Trương Lam nói: “Tên thì sao?”
Văn Thời: “Thời trong thời giờ.”
Cái này là do hắn lười đổi.
Trương Lam: “Trần Thời.”
Cô nhắc lại một lần, cuộn lá bùa vào trong ngón tay: “Tôi biết rồi, sau này có cơ hội thì nói chuyện tiếp.”
Trương Lam vừa vào xe liền nhận được cuộc gọi ân cần hỏi thăm của thằng em Trương Nhã Lâm: “Sao rồi?”
Trương Lam: “Đũy mẹ quẻ đại cát nhà nó chứ.”
Trương Nhã Lâm: “Ê đừng có tục tĩu thế, bêu rếu tầng lớp trí thức.”
“Tao dính dáng tới tầng lớp trí thức từ bao giờ.” Trương Lam nói, “Tao đang nghi liệu có phải ông cụ Thẩm chẳng dạy chúng nó cái gì không. Chuyện tốt như trực ban mà bảo với tao là không thèm!”
Cô bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Văn Thời, bắt chước xong thả lá bùa ra ngoài.
Trương Nhã Lâm ngược lại rất hiểu chị mình: “Em nghe thấy tiếng lá bùa.”
Trương Lam nói: “Tao hỏi tên của hắn, lúc ra về còn nhúp một sợi tóc dính trên áo. Muốn theo dõi cũng dễ dàng hơn. Lát nữa dặn đám tiểu bối trực ban hàng ngày để ý một chút, nếu hắn vào lồng thì cũng vào xem tình huống ra sao. Khỏi cần tốn công tốn sức.”
Lá bùa mà cô thả kia có thể dùng để truy lùng dấu vết, bình thường cũng có người dùng để tìm đồ thất lạc cho nên trôi nổi bên ngoài vài ngày cũng không có gì to tát, có thể ngụy trang theo dõi cái tên ‘Trần Thời’ kia bất cứ lúc nào.
Trương Lam thả bùa xong lái xe vụt đi, cô còn bận chuyện khác, không hỏi nhiều nữa.
Một tiếng sau, lá bùa này bay thẳng vào nhà chính họ Trương, đập ‘bẹp’ một phát lên cửa sổ thủy tinh của Trương Nhã Lâm.
Trương Nhã Lâm bóc nó ra, gương mặt tràn đầy dấu hỏi.
***
Trong biệt thự nhà họ Thẩm, Văn Thời đứng trước tủ lạnh trong nhà bếp, ngơ ngác nhìn nhau với Đại Triệu Tiểu Triệu, gương mặt cũng tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Mấy người không đi theo Tạ Vấn, đi theo tôi làm gì?” Hắn bật nắp một lon coca lạnh, buồn bực hỏi.
“Ông chủ hôm nay không cần chúng em.” Đại Triệu nói.
“Bọn em bị vứt bỏ rồi.” Tiểu Triệu đế thêm.
“Ngài ấy có việc phải làm, chỉ dẫn mỗi Lão Mao theo.” Đại Triệu tủi thân kể lể.
“Nên tụi em chỉ có thể đi theo anh thôi.” Tiểu Triệu còn nhập vai, vành mắt nói đỏ là đỏ.
“Lão già đời từng trải.” Đại Triệu cũng đỏ mắt.
“Chúng em lại còn quá trẻ.” Nước mắt Tiểu Triệu đã rơi lã chã.
Văn Thời: “….”
Hắn cảm giác Tạ Vấn bỏ lại hai cô gái này là để hành hạ mình đây mà.
Giải quyết chuyện gì mà thần thần bí bí.
Văn Thời thầm mắng.
Tạ Vấn vừa tới Tây Bình Viên dựa vào cạnh cửa sau ho khan vài tiếng, sau đó giơ hai ngón tay ngoắc ngoắc.
Một giây sau, một người đàn ông mặc áo đen liền mũ đi tới từ đằng xa, hắn tựa như một bóng ma, một giây trước còn cách hơn trăm mét, nháy mắt đã áp sát, giây sau liền đứng trước mặt Tạ Vấn.
Lão Mao ưỡn bụng, ‘Ớ’ một tiếng: “Đây không phải là bộ quần áo mà Tiểu Triệu mua nhầm thành kiểu nam à?”
Tạ Vấn: “Dù sao cô ấy cũng không dùng, tôi mượn dùng chút.”
Lần đầu tiên anh tới biệt thự nhà họ Thẩm, chiếc áo vắt trên tay chính là chiếc áo khoác này. Khi đó anh nhờ vào khả năng đánh hơi linh của Huệ Cô tìm được tung tích Văn Thời. Vốn định nhìn một cái rồi đi, để lại một con rối mũ áo ở đó, giữ khoảng cách tiện bề trông nom.
Không ngờ tìm ra được người, nhưng linh tướng lại bị thất lạc.
Con rối mũ áo vốn phụ trách trông nom không thể không thay đổi tác dụng. Tạ Vấn lừa Văn Thời rằng mình làm mất áo trên núi, nhưng thật ra là anh cố ý thả.
Con rối này mở mắt liền bắt đầu tuần tra bốn phía, lặng lẽ giúp Văn Thời tìm dấu vết linh tướng, hôm nay cuối cùng cũng có chút tin tức.
“Ở đâu?” Tạ Vấn hỏi.
“Tiệm Ba Mét.” Người đàn ông mặc áo khoác màu đen trả lời.