Cổ nhân vẫn có câu: ‘Người lớn đánh trận đàm lương thực, trẻ con đánh trận đàm binh pháp.”
Để nuôi dưỡng một cái khổng lồ đội quân cần một số lượng khổng lồ lương thực, không có lương thực thì ngươi cũng chỉ là một đám đói đến đờ người đám lính mà thôi.
Đến lúc đó thì lấy đâu ra sức lực để có thể đánh trận được chứ?
Diệp Phàm có thể luyện đan, có thể dùng năng lực luyện đan để lôi kéo các thế lực khác đầu nhập vào, nhưng nếu không có đủ dược liệu thì làm sao hắn có thể luyện đan, các thế lực kia dù có cường đại tới đâu năng lực luyện đan cũng không thể luyện chế được đan dược.
Hắn không cầu mình có thể vặn ngã Diệp Phàm thế lực, hắn chỉ cầu những cái kia đan dược người phân phối không tham gia vào tràng này chiến cuộc đan dược vẫn như cũ giá cả, công bằng bán cho cả hai bên.
Như vậy, dù Diệp Phàm có đẩy ra loại nào mới mẻ đan dược, hiệu quả kinh người đến đâu hắn cũng hoàn toàn có thể đem tới tay như vậy khoảng cách giữa hai bên sẽ không thể bị kéo dãn quá nhiều.
Chỉ cần không kéo dãn tới mức dù có đổ rất nhiều tiền tài cũng không thể san lấp nổi thì hắn còn có hi vọng.
Kế tiếp là phải ngăn chặn kẻ địch phát huy sở trường của bản thân.
Tên đó ngoài khả năng luyện đan ra thì còn có một cái chính là đời trước tu vi cảm ngộ.
Dựa vào Âu Dương Phi Vân phân tích, Diệp Phàm hư hư thực thực đến từ tiên giới, bởi vậy mà hắn có tầm nhìn rất cao, ánh mắt cay độc có thể nhìn ra người khác tu luyện sai lầm, thiếu thốn sau đó đưa ra giải pháp rồi từ đó thu phục về mình dưới trướng.
Những người bị kẹt tại bình cảnh quá lâu đặc biệt dính chiêu này.
Tất nhiên các loại thế lực lớn lão tổ thì không dễ dàng dính chiêu, bởi họ bị thiên địa này hạn chế chứ không phải là năng lực bản thân không đủ không thể đột phá, vì thế khí vận chi tử có thể hứa sau khi đột phá Đế Tôn có thể dẫn đám người đi Tiên Giới thì hắn cũng có thể.
Ngoài ra, Diệp Phàm chắc chắn có khả năng nhìn ra các loại thể chất ẩn tàng trong đủ loại phế vật đệ tử, con em thế gia từ đó chỉ ra bọn họ thể chất, hướng dẫn bọn họ kích hoạt rồi thu phục về dưới trướng.
Điều này thuộc về tri thức phạm trù rồi, chỉ có thể cố gắng bù đắp bằng việc đào tạo các loại kỳ nhân dị sĩ, rồi thì bù đắp bằng các loại biện pháp khác mà thôi.
Mải suy nghĩ, không biết lúc nào Âu Dương Phi Vân đã tiến tới khu vực vườn hoa bên cạnh thư phòng của hắn.
Vườn hoa này đường đi được lát bằng đá xanh, bên cạnh rải sỏi trắng dẫn tới một đình trà để ngồi ngắm hoa.
Khu vườn này trồng đủ mọi loại hoa, có hoa nở quanh năm, có hoa nở theo mùa nhưng đảm bảo lúc nào cũng đủ mọi loại màu sắc.
Phía dưới sườn đồi là một đồng cỏ xanh mênh mông, thỉnh thoảng lại có một cụm hoa nhỏ sắc xanh, sắc vàng, sắc trắng tô điểm thêm cho đồng cỏ này.
Khu vườn hoa này được Âu Dương Phi Vân gọi là Thiên Tuyết bởi vì khi theo đuổi nàng, hắn tìm hiểu được nàng thích hoa nên đã cho người đi tìm hạt giống rồi tỉ mỉ học tập cách gieo trồng chăm sóc.
Mỗi một cây hoa khỏe mạnh đều là một phần si tình hắn dành cho Tần Thiên Tuyết, nhưng mà cuối cùng nàng dù tới đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ để tâm đến vườn hoa này.
Nghĩ đến đây, bỗng chốc Âu Dương Phi Vân thấy lòng mình chua xót, dù nguyên thân đã không còn ở đây nhưng phần tình cảm của hắn vẫn ảnh hường đến cỗ thân thể này.
Chỉ là cái cô nàng kia tính tình thanh lãnh, lại không thích cách hắn làm người vì vậy chưa bao giờ cho Âu Dương Phi Vân sắc mặt tốt.
Cuối cùng lại tiện nghi cái kia Diệp Phàm.
Chỉ một cái anh hùng cứu mĩ nhân mà Diệp Phàm bắt đầu tiến vào nàng thế giới rồi sau đó nhất cử đánh đổ nàng vách tường băng điều mà Âu Dương Phi Vân trước kia đủ mọi loại cố gắng cũng không thể được.
Rồi thì kịch bản phát triển dù cho Diệp Phàm rất muốn hái xuống Tần Thiên Tuyết cái này thơm ngát trái ngọt nhưng cô nàng kia da mặt mỏng, chạm nhẹ tay thôi mặt đã ửng đỏ rồi thì khó khăn trùng trùng.
Bởi vậy mà mới có các loại biến cố xảy ra và chỉ có nhân vật chính ở đó xử lý rồi gạo nấu thành cơm sau đó mới là công thành danh toại.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Phi Vân tự trách thầm mình thật ngốc nghếch, thế mà quên mất cái này tình tiết.
Các loại nữ chủ đều được thiết lập thủ thân như ngọc, dù đã là vợ người, thánh nữ hợp hoan tông hay là cái vạn năm bà lão nhưng dù là tay cũng chưa bao giờ để người khác phái chạm phải.
Nhân vật chính muốn tiếp cân các nàng đều phải trải qua đủ mọi loại biến cố.
Có người thì bị kẻ thù hạ dược, tình cờ chỉ có nam chính tại đó nên hắn đành phải lấy thân giải độc.
Có người thì là thể chất hàn băng hoặc âm nhu không thể không kết hợp với nam chính thể chất để tiến tới âm dương cân bằng làm tu vi tiến triển.
Mỹ danh là vì tu luyện, vì mạnh lên.
Có người thì bị ám thương, tu vi trì trệ không tiến, thậm chí là tu vi rút lui, chỉ có nam chính mới có cách chữa trị, lại còn là loại không thể cách y phục trị liệu dẫn tới cởi sạch đồ, sau đó là thân thể tiếp xúc cuối cùng là lên giu… khụ khụ song tu.
Hay kinh điển hơn là hai cái người tu tiên say rượu xong bắt đầu lôi nhau ra “vật lộn”.
Từ những tình tiết này, ngoài Tần Thiên Tuyết tình tình thanh lãnh ra thì còn có một cái nữ nhân cực kì phù hợp với thiết lập.
Đó chính là Tần Thiên Tuyết sư tôn, Thanh Lam tông ngũ trưởng lão đạo hiệu là Thanh Nguyệt tông giả bởi nàng chính là Thanh Nguyệt phong phong chủ, được công nhận là nam vực thế hệ trước đệ nhất mỹ nhân.
Thật ra đến thế hệ này dù muôn hoa đua nở thì nàng vẫn chiễm chệ ngôi vị số một.
Đến nay nàng vẫn chưa có hôn phối dù không ít thế hệ trước người cũng như Thanh Lam tông trưởng lão theo đuổi nhưng không cách nào tới tay.
Tu vi của nàng đạt tới Ngộ Pháp cảnh nhưng đã kẹt tại cảnh giới này hai trăm năm nay trì trệ khó tiến do một lần tranh đấu thân trúng tuyệt độc không cách phá giải.
“Trời ạ, thế mà là sư đồ cùng thu tiết tấu.”
Âu Dương Phi Vân thốt lên một câu.
Tổn thương chưa lành thì chắc chắn chính là tình tiết giúp nam chính đăng tràng rồi, một cái hư hư thực thực đến từ thượng giới luyện đan sư thì cái này hạ giới độc dược cũng không tài nào làm khó được tên kia rồi.
Thế là Âu Dương Phi Vân hoàn toàn xác định Diệp Phàm đích đến tiếp theo sau khi vào nội môn là ở đâu.
“Tên kia ngoại môn thi đấu chắc chắn sẽ vô địch mà lại còn là trường hợp thua thiệt cảnh giới vô địch từ đó gây nên mọi người chú ý, khiến người khác phải đánh giá lại hắn tư chất.
Sau đó, dựa vào Tần Thiên Tuyết con đường bái nhập Thanh Nguyệt phong trở thành Tần Thiên Tuyết tiểu sư đệ, sau đó nhiều kiểu tiếp xúc xác nhận Thanh Nguyệt tôn giả độc.”
Nhưng Âu Dương Phi Vân đến đây lại nảy ra một vấn đề:
“Làm cách nào để tên kia có thể gây nên niềm tin cho Thanh Nguyệt tôn giả, nếu không có niềm tin đó thì với tính cách của nàng, thêm vào là thân phận sư đồ nàng không thể nào cho Diệp Phàm cơ hội chạm vào người.”
Lục lọi trong đầu đủ kiểu “công pháp” trước đây hắn từng say mê tu luyện, Âu Dương Phi Vân nghĩ ra hai tình tiết.
Thứ nhất, độc dược này có chu kì phát động, tỉ như hàng tháng ngày trăng tròn là lúc độc dược bùng phát mạnh nhất, lúc này Thanh Nguyệt tôn giả cũng yếu nhất, dẫn đến cơ hội cho Diệp Phàm thừa cơ mà vào.
Thứ hai, tên kia sau khi thành đệ tử chân truyền sẽ bất ngờ để lộ ra luyện đan tay nghề, chấn kinh Đan phong, từ đó phá giải rất nhiều Đan phong vấn đề, gây dựng danh tiếng dẫn tới sự chú ý của Thanh Nguyệt tôn giả, sau đó là đủ kiểu loằng ngoằng sự việc dẫn tới kết quả kia.
Thậm chí là cả hai bút cùng vẽ, vì thế hắn cần phải bằng mọi cách tìm hiểu được về loại độc dược mà Thanh Nguyệt tôn giả chịu đựng, một phần để ngăn cản Diệp Phàm đạt được, một phần là biết đâu hắn lại có thể thay nàng trị liệu đâu.
Ngoài ra, Âu Dương Phi Vân cũng phải cản trở Diệp Phàm tại ngoại môn đệ tử thi đấu một đường hát vang tiếng mạnh.
Thế là hắn gọi người áo đen:
“Người đâu, ta cần ngoại môn hiện nay mười vị trí đầu đệ tử cặn kẽ tư liệu.”
Người áo đen không xuất hiện, nhưng hắn âm thanh đã vang lên rõ ràng: