Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 39: Diệp Phàm đột phá Hóa Hải cảnh.



Chương 39: Diệp Phàm đột phá Hóa Hải cảnh.

Trở về tông môn, bởi vì tình hình căng thẳng tại Tử Tiêu bí cảnh nên đoàn người cũng hết sức căng thẳng, Tật Phong Điểu phải mở hết tốc lực phi nhanh trở về.

Hai vị Pháp Thân cảnh trưởng lão một trước một sau bảo vệ cho mọi người.

Lúc đi bởi vì vừa bị rèn luyện vừa bay quá nhanh mà mọi người cũng chẳng kịp nhìn xem cảnh tượng xung quanh, lúc về thì do tình hình căng thẳng nên chẳng ai có tâm tư ngắm nhìn mọi thứ.

Diệp Phàm thì ngồi im lặng trên lưng Tật Phong Điểu, gương mặt trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Sau khoảng hơn một tuần căng thẳng bay nhanh, khi mà đã tiếp cận Thanh Lam tông địa bàn tất cả mọi người âm thầm thở nhẹ một hơi bởi vì đã trở về tới đây dẫu có xảy ra vấn đề gì hai vị Pháp Thân cảnh trưởng lão có thể câu kéo tới khi tông môn chi viện.

Sau đó thì Đỗ bàn tử lúc này mới lấy lại vẻ mặt thường ngày, bắt đầu pha trò rồi mắng một đám người kia thẹn quá hóa giận hành vi.

“Hừ hừ, rõ ràng những tông môn đó đào tạo ra một đám yếu gà đệ tử không thể chống lại chúng ta, đã vậy lại không biết thu liễm lòng tham.

Thế mà cuối cùng lại trách chúng ta, đúng là không nói lý mà.”

Đám còn lại đệ tử cũng thi nhau phụ họa nhằm phát tiết sự căng thẳng đè nèn của mình suốt mấy ngày qua:

“Đúng vậy, bọn họ ỷ vào có đông người muốn chèn ép chúng ta, đến khi thấy hai vị trưởng lão thì lại cụp đuôi làm người. Ha ha.”

Tất nhiên, dựa theo tam quan của những người ở đây việc tranh giành cơ duyên dẫn đến m·ất m·ạng là chuyện quá bình thường, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là quy luật của tự nhiên.

Nhưng họ lại quên mất một điều, trong trường hợp đó bên ngoài bí cảnh kẻ mạnh lại là tập hợp nhóm tông môn bị Diệp Phàm đắc tội, không phải khí vận như Diệp Phàm thì làm sao có thể xoay vần chuyển thế để mà thoát khỏi trường hợp đó?



Diệp Phàm lúc này dù cho có suy ngẫm lại mình làm vậy là đúng hay sai thì nhóm người này cũng nắn hắn trở lại như cũ thôi.

Tất nhiên, Diệp Phàm suy nghĩ là một chuyện khác, hắn mơ hồ cảm thấy điều gì đó, nhưng lại chẳng nghĩ ra là vấn đề gì, chỉ biết có thứ gì đó đang báo hiệu cho hắn.

Quá mơ hồ, nhưng cuối cùng không nghĩ ra được điều gì nên hắn đành từ bỏ.

Thanh Lam tông khu vực là phía tây của Nam Vực, bởi vì thế khi tiến về từ phía đông sẽ bắt đầu tiếp cận với những khu vực đồng bằng không quá rộng lớn, sau đó là cao nguyên với những đồng cỏ xanh mướt, tiến gần hơn là những rặng núi cao chót vót với những đỉnh núi chọc thẳng vào mây trời.

Nhiều ngọn núi gắn liền với truyền thuyết những vị anh hùng đỉnh thiên lập địa từ thời hồng hoang loạn lạc năm xưa vung kiếm vấn thiên bảo hộ cả khu vực vạn năm thái bình sau đó c·hết đi hóa thành những ngọn núi sừng sững thẳng tắp như sống lưng của họ.

Và trên những ngọn núi đó là Thanh Lam tông tông môn tọa lạc vị trí, năm xưa khi tổ sư của Thanh Lam tông tìm tông môn chi địa đã nhận thấy nơi đây vị trí hết sức tuyệt vời, linh khí tràn đầy trên đỉnh núi cao còn có những khu vực bằng phẳng tựa như hai bờ vai của người vậy.

Sau đó từng loại từng loại kiến trúc mọc lên rồi mở rộng ra, núi này được nối tiếp núi kia bởi cầu, bởi kiến trúc, rồi đến khi quy mô tông môn mở rộng hơn nữa bắt đầu những ngọn núi đó dần biến thành Thanh Lam tông nội môn và phân chia ra thành mười một đỉnh núi.

Phía lớp ngoài chính là Ngoại môn khu vực nằm ở những ngọn núi thấp hơn, ít hiểm trở hơn nhằm giúp cho những người bình thường có thể dễ dàng tiến tới tham gia tông môn tuyển chọn.

Đoàn người cuối cùng đã tiến tới khu vực cao nguyên nơi mà rất nhiều người từ khắp mọi nơi đổ về xây dựng dưới sự quản lý của Thanh Lam tông và gọi là Thanh Lam trấn, từng cái hoa lệ kiến trúc nhìn như loạn một bầy nhưng lại hô ứng nhau tạo thành một cảnh tượng thật đẹp.

Trên đường lớn là đoàn người đi lại, hoạt động buôn bán hết sức tấp nập, có những nhóm người tranh nhau mua bán, có chỗ thì hai người đứng tranh cãi nảy lửa trước quầy hàng …

Nhìn cảnh tượng yên bình này đám người thời gian vừa rồi thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng buông bỏ hoàn toàn, sau đó Tật Phong điểu bắt đầu hạ cánh trước ngoại môn cửa vào.

Hai vị ngoại môn thủ môn đệ tử thấy vậy nhanh chóng đón tiếp mọi người tiến vào.



“Diệp sư huynh, Đỗ sư huynh, Trầm sư huynh tạm biệt.”

“Diệp sư huynh chính là chúng ta tấm gương.”



Đỗ bàn tử không khỏi cảm khái, trước kia những người này nào có thèm để ý tới hắn, nhưng khi thực lực của hắn tăng lên thế mà nghiễm nhiên trở thành sư huynh.

“Phàm ca, ta trở về tiêu hóa chuyến đi này kiếm được tranh thủ nâng cao thực lực sớm tiến về nội môn cùng ngươi.” Đỗ bàn tử chào tạm biệt nói.

“Được” Diệp Phàm nhẹ đáp, sau đó lại dặn dò Đỗ bàn tử “Ngươi thể chất thiên hướng về luyện thể, ta đã nhắc ngươi rồi, chớ nên quên, thiếu đan dược gì thì có thể tìm ta.”

“Được, cảm ơn Phàm ca, ta sẽ không khách khí. Ha ha”

Sau đó hai người cũng tách ra, Diệp Phàm nhanh chóng trở về Thanh Nguyệt phong đến thỉnh an Tần Thiên Tuyết, thấy hắn bình an trở về Tần Thiên Tuyết cũng rất vui mừng, hỏi thăm hắn chuyến đi.

Nàng cũng hết sức tức giận những cái tông môn kia ỷ đông làm việc, sau đó căn dặn Diệp Phàm yên tâm tăng cao tu vi, hiện nay trời sập còn có tông môn, Thanh Nguyệt phong giúp hắn đỉnh lấy.

Ngồi nói chuyện, Diệp Phàm như sực nhớ ra điều gì đó nói:

“Đúng rồi sư tỷ, sư đệ lần này đi có được một cái lễ vật mời sư tỷ nhận lấy.”

Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra một khối to lớn Huyền băng linh ngọc đã được chế tạo thành giường lớn, sau đó nói:



“Đây là sư đệ tại bí cảnh nhận được giường ngọc được chế tác từ Huyền Băng Linh Ngọc phẩm chất cực phẩm, người tu luyện dù đả tọa hay nằm nghỉ cũng đều có hiệu quả an thần, thêm nữa sư tỷ tu luyện thiên về hàn băng công pháp bởi thế đây lại tuyệt phối.”

Tần Thiên Tuyết từ chối nói:

“Sư đệ món quà này quá quý giá, sư tỷ không nhận được, huống hồ sư đệ trước đó còn cứu qua sư tỷ một mạng đâu.”

“Không sao cả sư tỷ, đây là sư đệ hiếu kính sư tỷ, trước đó tài nguyên sư tỷ cung cấp cho đã giúp sư đệ rất nhiều, thêm nữa là hỗ trợ sư đệ bái nhập Thanh Nguyệt phong coi như đã trả hết ơn rồi, thậm chí còn là sư đệ thiếu sư tỷ nữa.

Bởi thế mà món quà này sư tỷ nhất định phải nhận lấy, coi như sư đệ phần quà mong sư tỷ về sau chiếu cố nhiều hơn là được.”

Diệp Phàm vừa lấy lý do, vừa treo trên miệng nụ cười, cuối cùng Tần Thiên Tuyết đành nhận lấy sư đệ lễ vật sau đó hai người hết sức vui vẻ trò chuyện.

Mãi đến gần khi tối Diệp Phàm mới xin phép trở về.

Nếu mà Âu Dương Phi Vân ở đây thì chỉ có thể nói một câu: “Hết cứu” bởi vì quá chênh lệch, một người ân cần liếm nàng mấy năm thế mà thua một cái tiếp cận nàng có vài tháng.

Đúng là ‘liếm cẩu muôn đời nát, người liếm cẩu là người ngu si.’

Diệp Phàm trở về mình gian phòng nhanh chóng mở ra cấm chế, để Bùi Tông Lâm tàn hồn cảnh giác bên ngoài sau đó mới bắt đầu khai lò luyện đan.

Đầu tiên hắn luyện chế mấy loại đan dược đỉnh cấp hòng hỗ trợ bản thân đột phá Hóa Hải cảnh, tiếp đến là điều chế một lượng lớn linh dịch từ đó hai bút cùng vẽ vừa củng cố thân thể vừa tận dụng luồng linh lực bị hấp thụ trong quá trình đột phá, dẫn dắt linh dịch dược lực thẩm thấu vào từng tấc da thịt.

Sau một đêm tu luyện, cuối cùng Diệp Phàm cũng thành công đột phá, đan điền linh khí mênh mông như biển, làn da thế mà tỏa ra lưu ly màu sắc, hắn tranh thủ lấy Ngưng Khí cảnh linh kiếm ra cứa lên cánh tay vậy mà chỉ để lại một vết xước nhỏ sau đó ngay lập tức biến mất không dấu vết.

Hài lòng mỉm cười, Diệp Phàm mở cửa mà ra.

---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.