Tử Tiêu bí cảnh diễn ra được mười ngày, trong khoảng thời gian này, Đại Đồng hội không hề rảnh rỗi, một nhóm đệ tử nối tiếp một nhóm đệ tử dần ra ngoài làm nhiệm vụ trả đi khoản vay trước đó.
Hầu hết các đệ tử đều nhận được nhiệm vụ chung đó là vây quét tà tu.
Là đệ tử của một danh môn chính phái, Thanh Lam tông đệ tử cũng hết sức vui lòng nhận nhiệm vụ.
Cách Thanh Lam tông xa xôi khu vực tại một cái hang động, hai người đang chửi rủa lấy.
“Mẹ kiếp, một đám ăn no rỗi việc đệ tử, không hiểu sao lại xuất động rất nhiều đệ tử vây quét nhóm chúng ta?”
“Hừ, không biết là phía trên một cái nào tông môn đắc tội lấy Thanh Lam tông làm chúng ta chật vật trốn chui trốn lủi y như mười năm trước?”
Hai cái này đều là hai cái tiểu tà tu, thời gian trước vẫn tiêu dao khoái hoạt, thỉnh thoảng tiêu diệt một vài cái thôn làng để luyện tà công xong nhanh chóng chuồn đi nhưng đợt này chỉ có trốn chạy một đường hết sức chật vật.
Ngay khi hai người đang mắng chửi lấy bỗng có một người áo đen gương mặt âm u, gò má hóp sâu vào, mũi hắn cao nhưng đỉnh mũi nhọn, hai mắt sâu hoắm như lỗ đen khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Mặc dù hắn chẳng tỏa ra chút uy áp nào, nhưng chẳng hiểu sao hai cái này tà tu lại hết sức rùng mình, vì thế một trong hai cái vội vã đáp lại:
“Thưa tiền bối, vãn bối bị bọn chúng đuổi g·iết nhiều tất nhiên hận Thanh Lam tông đệ tử rồi.”
Sau đó cả hang động hết sức im lặng, bởi vì người áo đen chẳng đáp lại gì, hai cái tà tu cũng chẳng dám đáp lời chỉ biết im lặng lén lút nhìn người áo đen.
Một lúc sau, người áo đen biến mất không dấu vết, cả hai cái tà tu vui mừng như thoát được một kiếp nạn, vội vã xoa đi trên trán lấm tấm mồ hôi muốn nhanh chóng chạy thoát đi.
Nhưng vừa động thân hai người đã dẫm phải một cái gì đó, tính tò mò lấn áp nỗi sợ hãi, cả hai cái dừng lại nhặt lên vật dưới chân.
Vật đó là một thẻ tre, trên đó khắc lấy mấy dòng chữ, không biết thông tin là gì nhưng hai cái tà tu đọc xong đều tỏ vẻ mừng rỡ.
Bên ngoài bí cảnh là như thế còn bên trong bí cảnh lúc này, sau mười ngày tìm kiếm hầu hết mọi người đều tìm được chính mình cơ duyên.
Diệp Phàm cũng vậy, hắn nhờ vào bản đồ mà kiếm được rất nhiều loại linh dược quý hiếm.
Tuy nhiên, là một cái đỉnh cấp luyện đan sư, liếc mắt thôi Diệp Phàm đã nhận ra mấy loại linh quả, linh dược đặc thù của thượng giới.
Điều này càng minh xác khẳng định truyền ngôn là đúng về việc bí cảnh này thuộc về một cái thượng giới nhân vật, do đó Diệp Phàm lại càng phải cẩn thận hơn.
Trong mười ngày này, bên cạnh việc đi tìm cũng như khai thác bảo vật cũng có rất nhiều trận giao tranh lớn nhỏ, người thắng thì thắng, bại thì bại nhưng không ảnh hưởng đến việc vòng người đang dần siết chặt lại vị trí truyền thừa di chỉ.
Dù sao mấy ngàn năm khám phá bí cảnh này, người sau nối tiếp người trước lần mò ra di chỉ là chuyện dễ hiểu.
Nhưng ở một khu vực cách Diệp Phàm không xa lúc này đang tụ tập khá nhiều người đến từ đủ mọi thế lực nhưng cầm đầu lúc này lại chỉ có năm người.
Thiên Kiếm tông, Lý Phi Kiếm bên hông đeo kiếm khoanh tay đứng nhìn trước mặt một cái cây nhỏ, phía trên chỉ có ba quả đang có dấu hiệu thành thục.
Bốn người còn lại lần lượt là Đại Lực tông dẫn đội Hùng Bá Mạnh thân hình vạm vỡ hai tay để trần, da nâu sáng bóng, giọng nói vang như chuông, hai mắt sáng quắc nhưng gương mặt lại hết sức chất phác hiền lành.
Tổng thể giống một cái hiền lành đại thúc.
Thái Thanh tông Hồng Toàn Tài cùng Hải Kình tông Lục Mã Kỳ hai cái người mặc hoa lệ phục sức, trên người không có v·ũ k·hí mà mỗi người đều cầm lấy một cái quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy.
Cả hai đều là con cháu của trưởng lão tại tông môn mình bởi vậy mà cũng chẳng coi ai ra gì, bên cạnh đệ tử lại còn hết sức nịnh nọt lấy lòng khiến bọn hắn dù miệng khiêm tốn nhưng trong lòng lại nở hoa.
Cuối cùng là Thanh Lam tông bên này người ít hơn hẳn, bởi bốn người kia đều là dẫn đội mà bên này Thanh Lam tông chỉ có một cái đệ tử tên là Trầm Giang cũng chính là cái người đánh bại một vị Đại Lực tông đệ tử.
Thật ra trong mười ngày này, dưới sự trợ giúp từ những vị đồng môn khác hắn cũng đã tìm đến và luận bàn với phân nửa người của đại lực tông, có thắng có hòa nhưng tuyệt nhiên không bại.
Sau đó là trận đánh với Hùng Bá Mạnh hai người vừa đánh vừa di chuyển cuối cùng một đường thế nào lại trùng hợp tiến tới chỗ này nơi ba người kia đang chờ đợi.
Thấy hai cái người vừa đánh vừa tiến đến, ba người kia đành phải đứng ra cản trở đuổi đi hòng không để hai người ảnh hưởng đến Hồi Dương Chân Quả thành thục.
Phía dưới cây kia linh quả cọi là Hồi Dương cây, mỗi cây đều sinh chín quả nhưng lại chia làm chân quả và ngụy quả, chân quả chỉ có ba trái.
Chân quả thì màu sắc nhợt nhạt, mùi hương chẳng ra sao, thậm chí ăn vào còn thấy vị buồn nôn nhưng hiệu quả lại cực kỳ kinh người có thể giúp người sử dụng mở rộng kinh mạch, cường kiện gân cốt.
Ngụy quả thì màu sắc tươi đẹp, mùi hương tỏa ra rất hấp dẫn, nhưng khi phục dụng ngụy quả lại không khác gì một cái lấy mạng đồ vật khi mà nó sẽ từ từ bén rễ trong thân thể người hay yêu thú sử dụng sau đó hấp thu vật chủ dinh dưỡng, tàn phá từ phía trong thân thể.
Vật chủ khi bị ký sinh thì lúc nào cũng cảm thấy đói, ăn mãi không ngừng cho đến khi ngụy quả hấp thủ đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ bắt đầu bén rễ lên não của vật chủ điều khiển vật chủ tìm đến vị trí có thể sinh trưởng.
Khi đã hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ hấp thụ vật chủ những gì còn lại, sau đó bén rễ ngay tại nơi đó.
Bởi vậy mà cũng có người nói Hồi Dương Chân Quả chính là đoạt người khác tinh hoa để cho người sau phục dụng mới có hiệu quả cải tạo thân thể kinh người như vậy.
Trở lại tình hình năm người đứng chờ Hồi Dương Chân quả thành thục, bởi vì không thể giấu diếm Hùng Thanh Mạnh cùng Trầm Giang thế là bọn họ định dùng thực lực đuổi đi, nhưng cuối cùng ngang sức ngang tài dẫn tới cục diện năm người như hiện tại.
Lúc này, Trầm Giang mở miệng khích bác mấy vị này dẫn đội rằng:
“Hừ, ta biết các vị ở đây không coi trọng ta bởi vì ta không phải là dẫn đội, thực lực cũng không quá mạnh mẽ chỉ có thể duy trì bất bại nếu một đối một với bất kỳ vị nào ở đây.
Nhưng yên tâm, ta sư huynh Diệp Phàm cùng Đỗ An Khang sẽ đòi lại công đạo cho ta.
Ha ha.”
Sau đó hắn bắt đầu dời đi, bởi vì trong nhiệm vụ chỉ cần hắn tạo cơ hội để mấy cái dẫn đội đánh nhau, đặc biệt là Lý Phi Kiếm giao chiến cùng Diệp Phàm và Đỗ An Khang là được.
Chính vì thế hắn phải mau chóng tìm tới Diệp Phàm, báo về Hồi Dương Chân Quả để có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, Trầm Giang nhọc lòng rồi nhưng hắn không biết rằng chỉ cần ở đâu có thiên tài địa bảo lại còn tập trung rất nhiều người chắc chắn sẽ có khí vận chi tử.
Nhưng trời đã giúp Trầm Giang một cái thế mà lại giúp hắn lần thứ hai khi chỉ di chuyển một lúc thôi hắn đã gặp được Đỗ bàn tử rồi.
Mau chóng thông tin về Hồi Dương Chân Quả, giả đò là tranh đoạt không nổi bị khi dễ nên muốn tìm đồng môn trợ giúp.
Đỗ bàn tử cũng mau chóng theo Trầm Giang chỉ dẫn tiến về Hồi Dương Chân Quả vị trí.
Vừa quay lại, Trầm Giang đã gặp Diệp Phàm ẩn núp ở gần đó, ngay lập tức hắn cùng Đỗ bàn tử vội vã ẩn đi thân hình tiếp cận Diệp Phàm nhưng mà cuối cùng cả ba vẫn bị Lý Phi Kiếm phát hiện dẫn tới phải dời khỏi vị trí ẩn núp.
Như vậy, năm người dẫn đội có mặt đầy đủ.
---
Do có công việc nên xin phép chỉ đăng một chương, ngủ dậy sẽ bổ sung nhiều nhất có thể.