Ngày hôm sau, Âu Dương Phi Vân trở về chính mình được phân cho đỉnh núi tiếp tục tu luyện.
Chỉ mấy ngày sau, Diệp Phàm sau khi thông báo cho Tần Thiên Tuyết xin phép mình đi nhận nhiệm vụ ra ngoài tông môn sau đó tiến tới Nhiệm Vụ đường để nhận nhiệm vụ.
Thành công tiếp nhận một cái tiêu diệt tà tu nhiệm vụ, dựa theo nhiệm vụ ghi chép nội dung là một nhóm tà tu, tu vi không hơn Ngưng Khí hậu kỳ bởi vậy hắn không cần phải tuyển thêm nhân thủ mà độc lập dời đi.
Ngay khi Diệp Phàm dời khỏi nhiệm vụ đường, một cái đệ tử chậm rãi tiến tới đánh giá một bảng nhiệm vụ ngay sau đó dời đi.
Diệp Phàm lúc này đi tới Thanh Lam trấn, mặc dù tên gọi là trấn nhưng quy mô không khác gì một cái đại thành, quy tụ đủ mọi loại người lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Cầm lấy tông môn lệnh bài, hắn tiến tới một cái dịch trạm, giao ra lệnh bài sau đó tiến vào chọn lấy một thớt linh mã mà theo như lời người phụ trách ngày đi vạn dặm không thở một hơi.
Tất nhiên là có phét lác thành phần, nhưng hiệu quả chắc chắn đi được vạn dặm là có thể mà có lẽ cũng gần như là cực hạn của chúng.
Dù sao đây là linh mã do Ngự Thú phong thuần dưỡng cho tu vi thấp đệ tử đi lại khi có tông mông nhiệm vụ bên người.
Ngoài ra còn có nhiều loại linh mã thậm chí là linh cầm thay cho đi lại, nhưng Diệp Phàm không muốn quá trương dương, hắn cũng không cần phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ mà muốn vừa đi vừa quan sát, nắm bắt tình hình xung quanh Thanh Lam tông.
Bởi vì Diệp Phàm nguyên thân trước kia là một cái tên ăn mày cô nhi, bởi vì may mắn khi mười một tuổi nhập tông sau đó không ra ngoài bao giờ nên trong ký ức không có thế giới này thông dụng tin tức.
Trong khi Diệp Phàm nhàn nhã đi đường, Âu Dương Phi Vân bên này yên lặng ngồi nghe Mạc Quang cùng Trương Tam báo cáo tình hình.
Quả đúng như Âu Dương Phi Vân dự đoán trước đó, lúc này hai người vẻ mặt sầu lo báo cáo:
“Thưa đại sư huynh, ngay sau khi kết thúc ngoại môn thi đấu, nhờ vào tuyên truyền hiệu quả cùng với thực tế lợi ích mà số lượng lớn đệ tử tới vay mượn cũng như đăng ký tham gia vào Đại Đồng hội.
Nhưng bởi vì sư đệ không tính toán tới việc Ngưng Khí cảnh đệ tử tiêu hao ba ngàn linh thạch quá nhanh sau đó chỉ cần trung bình hơn một tháng là đã có thể hoàn thành nhiệm vụ để trả khoản vay.
Từ đó tốc độ chuyển đổi từ linh thạch sang tông môn điểm cống hiến quá nhanh dẫn tới chúng ta tàng tư nguyên tu luyện đang dần trở nên không đủ dùng.”
Âu Dương Phi Vân chỉ ngồi đó yên lặng lắng nghe, sau đó hỏi:
“Ta muốn biết hai vị sư đệ cách giải quyết.”
“Vâng, theo như sư đệ cùng Mạc Quang thảo luận trong ngắn hạn để tránh đứt gãy tài chính cần phải bổ sung thêm linh thạch, tài nguyên gồm các dạng đan dược, v·ũ k·hí … trong thời gian dài hạn cần phải có chúng ta nguồn cung cấp bên ngoài chính là nguồn hàng từ các gia tộc.
Tuy nhiên, bởi vì giá cả chúng ta bán rẻ hơn giá thị trường nửa thành nên để có được giá nhập hàng hợp lý sẽ phải đưa ra một vài khoản lợi ích cho những gia tộc khác.”
“Tốt rồi.” Âu Dương Phi Vân không tiếc mà khen hai người sau đó nói tiếp: “Lần này là một cái bài học cho hai vị sư đệ, may mắn các ngươi không tùy tiện mở rộng hạn mức cũng như tăng cao số người được đăng ký tối đa, nếu không tài nguyên chắc chắn tiêu hao kinh người, mà tốc độ vận chuyển chưa chắc đã kịp với tốc độ tiêu hao.”
Hai người cùng vuốt lấy chính mình mồ hôi lạnh, thật sâu ghi lấy trong lòng lần này giáo huấn, sau đó nghe Âu Dương Phi Vân hỏi:
“Đây mới chỉ là vấn đề đầu tiên, sư huynh đã để Lưu quản gia tự đánh giá tình hình mà lấy thêm tài chính rồi.
Nhưng những vấn đề tiếp theo hai vị sư đệ cần phải tiên liệu được chứ không thể lúc nào cũng trong tư thế chạy theo chữa cháy.”
Cả hai người bắt đầu cẩn thận suy tư, bởi vì hai người họ đều hiểu đây vừa là Âu Dương Phi Vân thử thách vừa là muốn tài bồi bọn họ, dựa vào việc Âu Dương Phi Vân âm thầm giúp bọn hắn xử lý vấn đề có thể thấy được.
Trong lúc đó, Âu Dương Phi Vân lần lượt nhắc lại hệ thống này nguyên tắc vận hành cũng như vẽ ra tiền cảnh của hệ thống này một thời gian ngắn sau đó.
Một lúc sau, khi trong lòng đã nắm chắc, hai người bắt đầu trao đổi ánh mắt xác nhận với nhau mới bắt đầu lần lượt trả lời:
“Chúng ta chuyển đổi hệ thống từ linh thạch sang tông môn điểm cống hiến sau đó tích lũy nhằm đổi lấy tông môn những cái cấp cao vật phẩm tất cả đều là một chiều tiến tới mà không phải một hệ thống tuần hoàn.
Bởi vậy áp lực tài nguyên cùng linh thạch đầu vào rất lớn, cần phải từ nơi khác bù lại.”
Mạc Quang ngay sau khi thấy Âu Dương Phi Vân gật đầu đồng ý bắt đầu nói tiếp:
“Thêm nữa bởi vì tông môn điểm cống hiến là không thể giao dịch mà chúng ta chui kẽ hở dựa vào việc chia điểm cống hiến cho mỗi thành viên cùng tham gia nhiệm vụ dẫn tới nếu tông môn bổ khuyết lỗ hổng này sẽ chặt đứt chúng ta tài lộ.
Tất nhiên, nếu chúng ta không trắng trợn càn quét tông môn niêm yết vật phẩm thì cũng không đến mức đó, nhưng cũng phải phòng.”
Cứ thế cả hai người trình bày cái này nối tiếp cái kia vấn đề, từ đó khiến cả hai bắt đầu toát mồ hôi hột bởi vì mặt nổi mọi việc hết sức thuận lợi nếu như không có Âu Dương Phi Vân trực tiếp đề điểm, có những cái vấn đề vẫn ẩn sâu xuống dù bọn họ có nghĩ tới cũng không đánh giá chính xác mức độ nguy hiểm của nó.
Thế là cả hai người bắt đầu nhanh chóng cùng nhau thảo luận phương án phát triển trong thời gian tới của Đại Đồng hội sau đó bàn bạc tiếp với Lưu quản gia lúc này đã được Âu Dương Phi Vân gọi tới.
Cả nửa ngày sau, ba người mới thống nhất thời gian tới số lượng đệ tử mỗi ngày được vay mượn, kế hoạch kết nối với các gia tộc làm sinh ý tại Thanh Lam thành cùng một số khu vực lân cận hòng xoa dịu tư liệu đầu vào vấn đề.
Cả ba cùng nhất trí chỉ khi nào tài nguyên đầu vào đảm bảo về cung ứng mới bắt đầu mở rộng giới hạn số người vay mỗi ngày trong khi trước đó là nâng cao dần hạn mức vay tối đa.
Dù sao hệ thống vận hành được chính là nhờ kịp thời bổ sung một lượng lớn tài chính đáng ra cần thời gian dài tích lũy để ngay lập tức mua được đan dược, trang bị mình cần từ đó nâng cao tu vi cũng như khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vậy mức vay ba ngàn linh thạch đối với tầng dưới đệ tử là hoàn toàn đủ nhưng đối với những cái Ngưng Khí cảnh đệ tử thì còn phải tích lũy khoảng hai ba lần vay cho một lần tiêu.
Cuối cùng, trời tối ba người nhanh chóng xin phép rời đi.
Âu Dương Phi Vân ngồi nhìn thư phòng tĩnh lặng, sau đó hắn đứng dậy đi ra vườn hoa, ngồi tại đình các ngắm lấy dưới ánh trăng ẩn hiện từng đóa hoa tươi.
Lý Dạ thoắt hiện một chân quỳ trên đất tỏ vẻ cung kính hồi đáp:
“Thưa thiếu chủ, hôm nay Diệp Phàm rời khỏi tông môn nhận nhiệm vụ tiêu diệt một nhóm tà tu, địa điểm là Lạc Diệp thành, thành chủ ra nhiệm vụ bởi vì tà tu hết sức kiêu căng tập kích hai cái lân cận trấn nhỏ mà chưa có dấu hiệu dời đi.
Diệp Phàm lúc dời đi chỉ cưỡi một thớt Linh Mã do tông môn dịch trạm cung cấp.”
“Được rồi, nơi đó đã có người của chúng ta chứ?”
“Thưa thiếu chủ đã có” Lý Dạ hồi đáp.
Ngay sau đó Âu Dương Phi Vân ra hiệu cho Lý Dạ dời đi.
Dạ Thính thời gian ngắn năng lực tình báo cũng thấy được một hai, thật ra nhiệm vụ bảng hắn cũng lợi dụng Đại Đồng hội lựa đi rất nhiều nhiệm vụ chỉ còn lại những nhiệm vụ cách nhau những vị trí không xa, từ đó Dạ Thính cũng có thời gian trải ra nhân lực tại những nơi đó.
Thêm nữa, đó cũng chính là những khu vực mà Âu Dương Phi Vân hướng tới móc nối để tạo thành tài nguyên đầu vào cho Đại Đồng hội.
Bởi vì sắp tới mấy cái tín dụng nhóm đầu người sử dụng sẽ có, khi mà có nhiều đệ tử Thanh Lam tông tấp nập xuất hiện tại những khu vực đó sẽ tạo nên một cái giả tưởng về lượng tiêu dùng do Thanh Lam tông đệ tử thực hiện là rất nhiều.
Lúc đó miếng bánh tín dụng mới hấp dẫn những nơi đó gia tộc, sau đó nhóm đầu đệ tử tiêu dùng chính là công cụ tuyên truyền tốt nhất tạo tiền đề cho Đại Đồng hội mở ra những chi nhánh tại những địa phương đó.
Dù sao hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, tiện thể một mũi tên trúng nhiều đích thì cứ làm thôi.