Bên trong thành phố khoá kín tách biệt thế giới nhuốm màu thời gian, hàng loạt những tiếng ầm vang của những công trình xa xưa sụp đổ trước b·ạo l·ực thuần túy nối nhau không dứt.
Một lần rồi lại một lần, thân hình đồ sộ cục mịch của lão pháp sư bị Schwarz đánh bay đi, đã đập xuyên không biết bao nhiêu toà nhà, không chỉ đầu mà cả cơ thể của lão đã vỡ vụn dưới nắm đấm nhỏ nhoi kia không biết bao nhiêu lần.
"Ta đã nói rồi, ngươi không thể nào g·iết được ta!"
Như mọi lần, thân thể không đầu của lão pháp sư hoàng gia nhanh chóng sinh trưởng ra một cái đầu mới, lão luộm thuộm đứng lên.
Gương mặt với nụ cười hiền từ sau nhiều lần bị nghiền vụn đã không còn nữa, chỉ có một biểu cảm vặn vẹo kinh tởm như quỷ dữ còn sót lại trên đó. Dường như khả năng sinh trưởng của lão cũng không hoàn hảo, càng l·ạm d·ụng nhiều thân thể ấy càng vượt ngoài phạm trù nhân loại.
"Khi ngươi kiệt sức, kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ là ta!"
Bùm!
Nửa người trên của lão bị hòn đá Schwarz ném đi đập thành thành một mảnh sương máu.
"Ta đã nói..."
Bốp!
Nghe mãi cũng phiền, Schwarz bẻ một cây cột đá từ toà nhà gần đấy đập thẳng vào mặt lão pháp sư. Như một quả cam bị xe trọng tải cán qua, lão trở nên bẹp dí.
"Ta..."
Nền đá dưới chân lão pháp sư bị giẫm bật lên, trở thành một cái máy nghiền cỡ lớn, biến lão thành nước ép thịt.
"Ta..."
Xẹt!
Bị cắt làm sáu khúc theo chiều ngang.
"Ngươi... ngươi..."
Liên tiếp hàng chục lần như vậy, lão pháp sư mệt mỏi chỉ tay vào Schwarz, run rẩy nói không nên lời, không rõ là do tức giận hay kiệt sức. Nhưng có một điều rõ như ban ngày, tốc độ sinh trưởng của lão đã không còn nhanh như lúc ban đầu.
Sau hơn chục lần bị b·ạo l·ực áp đảo nghiền nát mà không thể chống trả nữa, tốc độ sinh trưởng của lão pháp sư đã chậm đi rất nhiều. Như thể lượng ma lực dự trữ của lão đã không còn đủ để bù đắp cho sự tàn phá liên tục như vậy, phải khó khăn lắm lão mới có thể tạo lại nửa thân trên của mình.
Vừa lúc đó, nắm đấm của Schwarz vung đến. Tuy nhiên, khác với những lần trước, nắm đấm của hắn vậy mà lại bị ngăn lại bằng một tấm khiên thịt.
"Tới đây thôi! Đắc ý đủ rồi thằng ranh con!"
Dường như đã chạm đến một giới hạn nào đó, những vệt nứt chạy dọc từ hai mắt nhanh chóng lan toả khắp người lão pháp sư, rồi từ trong những vệt nứt ấy, ánh sáng chói lọi bắn ra khắp nơi. Lớp da thịt bên ngoài bong tróc, nhường chỗ cho thân thể kim loại toả sáng như vàng ròng. Lão pháp sư lột xác từ quái vật cục mịch dị hợm trở thành một bức tượng vàng chói sáng như hiện thân của thần.
"Mấy chục năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên buộc ta phải dùng tới hình dạng này!"
Lão vung mạnh cánh tay đang giữ chặt nắm đấm của Schwarz ra, ném hắn sang một bên.
"Cái gì?"
Schwarz thốt lên một tiếng ngạc nhiên, thân hình nhanh chóng ổn định giữa không trung, hắn giẫm lên không khí để giảm lực rồi lộn một vòng nhẹ nhàng tiếp đất một cách hoàn hảo.
Hắn không bất ngờ vì lão pháp sư đột ngột lột xác và sự bùng nổ sức mạnh của lão, nguyên nhân của tiếng thốt kinh ngạc vừa rồi là vì hắn có chút ấn tượng với chuyện này. Trong nửa sau của Academy Legacy, tổ chức cuồng tín Messiah giữ vai trò phản diện chính, những con trùm từ cấp trung trở lên thuộc tổ chức này có chung một vài đặc điểm. Nổi bật trong số đó chính là khả năng lột xác và bùng phát sức mạnh gấp nhiều lần ban đầu dưới dạng cơ thể mang ánh hoàng kim chói sáng.
Trạng thái đó được miêu tả là hình thức "Nhập Thần" mượn một phần sức mạnh từ vị thần dị giáo mà chúng tôn thờ, lấy thần cách giáng lâm nhân giới.
"Chậc."
Schwarz tặc lưỡi khi nhìn lão pháp sư vừa mọc ra một đôi cánh bay lên cao.
"Mình phải biết chứ, làm được mấy cái thí nghiệm điên khùng mất nhân tính thế này thì còn ai ngoài lũ cuồng tín rồ dại ấy nữa."
Hắn thì thào tự nói, mắt nheo lại khó chịu.
"Khiến ta phải dùng tới thần lực quý giá, trả giá bằng linh hồn và sinh lực của ngươi đi!"
Trên bầu trời, lão pháp sư vỗ cánh bay cao, bắn ra hàng hà sa số các tia sáng xuống thành phố bên dưới.
Hàng loạt chùm sáng nhằm thẳng vào Schwarz mà giáng xuống liên hồi, giống như phán quyết của thần, uy nghiêm mà mỹ lệ. Không trung phát ra t·iếng n·ổ lớn kinh người, sóng xung kích và ánh lửa càn quét lan ra cùng mùi khét lẹt. Schwarz xông ra từ trung tâm chấn động, những vệt ma lực lan khắp người hắn trong ánh sáng mờ nhạt. Cùng dòng ma lực tuôn trào không kiềm giữ, ma thuật mà Schwarz giỏi nhất được kích hoạt.
Nhận thấy dao động ma lực và sự thay đổi của Schwarz, lão pháp sư mặt ngoài thì không tỏ vẻ gì trong khi nội tâm lại âm thầm đề cao cảnh giác. Tuy cái giá phải trả không nhỏ nhưng đổi lại thần lực mang tới cho lão sức mạnh cực kỳ to lớn và tự tin mãnh liệt, mặc đù vậy, điều đó không có nghĩa là lão tự tin mù quáng. Quãng thời gian giao đấu ngắn ngủi vừa rồi quá thừa để lão biết thiếu niên kia không hề tầm thường. Nhìn bộ dạng hờ hững trong khi áp đảo mình khi nãy, hiển nhiên hắn vẫn chưa tung hết sức, quỷ mới biết hắn còn đang giấu con bài tẩy gì. Thế nhưng...
"Cường hoá? Thứ ma thuật cơ bản đó thì làm được cái gì?"
Nghi ngờ hai mắt của mình, lão pháp sư chớp mắt vài lần, thực tế vẫn không thay đổi, mặc cho lượng ma lực đáng sợ cuồn cuộn dâng lên, thứ mà thiếu niên kia sử dụng lại là ma thuật cơ bản nhất trong những gì cơ bản nhất, điều mà bất kỳ pháp sư nào cũng có thể vô thức thi triển như một loại bản năng.
Song, cơ bản thì cơ bản, nó vẫn xuất phát từ con quái vật nằm ngoài quy chuẩn đó, tất nhiên không thể xem thường.
"Không cần biết ngươi đang giở trò quỷ quái gì, trước sức mạnh tuyệt đối cũng đều vô nghĩa!"
Lão pháp sư hét lớn để xua đi mối nghi hoặc trong lòng, mặc kệ tên nhãi đó đang mưu tính gì, lão cũng phải kết thúc trận chiến trong đòn tiếp theo để tránh đêm dài lắm mộng. Thú thật là lão có chút sợ hãi, nếu như không có sự bảo hộ của thần thì khả năng cao là đêm nay khó toàn mạng rồi. Skywalker đã tạo ra một con quái vật mà không hề hay biết.
Nắm tay giơ lên, trôi nổi xung quanh là một loại từ ngữ nào đó phảng mùi vị xa xưa.
"C·hết đi! Hãy nhận lấy sự trừng phạt của thần!"
Lão dồn toàn bộ ma lực và thần lực hiện có vào một đòn này, nắm tay vung xuống bằng tất cả sức mạnh. Cả không khí phía trước cũng bị nổ thành một mảnh chân không, luồng sức mạnh hủy diệt cuồng bạo không thể nào cản phá. Một nửa thành phố cổ xưa bị sức mạnh khổng lồ đó xoá sổ trong nháy mắt, tan biến vào hư không trong ánh sáng che lấp tầm nhìn.
Victor bị chấn động quét bay đi như bụi bặm, may mắn là không bị cuốn vào vùng hủy diệt nên tạm thời vẫn giữ được cái mạng nhỏ. Chỉ có điều sau mớ thương tích tích lũy từ b·ạo l·ực của Schwarz, cộng thêm chấn động từ dư lực mạnh mẽ này, nói lời vĩnh biệt với cuộc sống chỉ còn là vấn đề thời gian. Hai gã hiệp sĩ thì không được may mắn như vậy, bị cuốn vào làn sóng hủy diệt trong tình trạng b·ất t·ỉnh, đến c·hết cũng không biết tại sao mình c·hết.
Còn Schwarz, không còn chút dấu vết gì của hắn sót lại bên dưới sau sự hủy diệt vừa rồi.
"Hộc..."
Thở dốc một hơi, lão pháp sư liếc mắt tìm kiếm dấu hiệu tồn tại của Schwarz bên dưới để xác định sống c·hết của hắn. Lý trí nói với lão không con người nào có thể sống sót sau đòn vừa rồi, nhưng linh cảm bất an vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cho đến khi chắc chắn rằng không còn dấu tích ma lực của Schwarz bên dưới nữa, lão mới thoáng cảm thấy yên tâm.
Tuy hơi tiếc là để mất một tài liệu nghiên cứu tốt như thế nhưng lão không hối hận. Người đời nhiều như vậy, tài liệu tốt muốn bao nhiêu mà chẳng có, giữ một con quái vật bất ổn như vậy bên người để nghiên cứu sẽ ẩn chứa rất nhiều nguy cơ tiềm tàng.
"Cũng mạnh đấy..."
"!"
Giọng nói rợn sống lưng của một thiếu niên trẻ tuổi thình lình phát ra từ trên đầu. Trái tim vừa mới bình ổn của lão pháp sư nhảy lên cổ họng, hắn vội vả ngẩng đầu lên, chỉ để thấy một cái đế giày che lấp tầm nhìn.
"Nhưng hơi chậm..."
Vị thần bay trên bầu trời bị phàm nhân, không, phải gọi là quái vật mới đúng, giẫm về mặt đất.
***
Vương Thú, đó là cá thể siêu việt nhất của một chủng loài, là vệ thần của thế giới, sở hữu sức mạnh vượt trội hơn mọi loài sinh vật và ma lực gần như vô tận. Vì lẽ đó, họ không cần nghỉ ngơi cũng như không cần phải ngủ. Điều đó cũng áp dụng với Tối Cường Vương Thú, Thiên Không Long Đế Bahamut, hay còn được biết đến với cái tên Satella Draco.
Đối với cô, việc ngủ là không cần thiết, tuy vậy, cô vẫn tận hưởng nó như một thú vui nhỏ giữa cuộc sống nhàm chán dài đằng đẳng. Bởi vì "Em là con người, một con người có sức mạnh thôi, vì vậy hãy sống thật vui vẻ như một con người" từ rất lâu rồi, có một người đã nói với cô như vậy.
Sống như một con người, Satella vẫn luôn giữ thói quen như vậy. Chỉ có điều hôm nay, cô cảm thấy khó mà ngủ như mọi ngày được. Nguyên do là vì vụ cá cược cách đây không lâu mà bản thân cô đã thực hiện với đứa trẻ bất thường kia, Schwarz Skywalker.
Vốn dĩ Satella cho rằng dưới sự huấn luyện của mình, nhóm của Arc sẽ nhanh chóng bắt kịp Schwarz. Một tháng thì không đủ thời gian để thắng tên nhóc đó trong một trận tay đôi, nhưng đây là một với một đám, Satella hoàn toàn không nghĩ mình thua được.
Chẳng qua thời gian tái đấu càng tới gần, cô càng cảm thấy bất an. Vấn đề không nằm ở chỗ Arc và những người khác, sự tiến bộ của họ còn hơn xa những gì Satella mong đợi, có gọi là thiên tài giữa những thiên tài cũng không ngoa. Chỉ là Schwarz... À thì... Gần đây cô thấy mình không thể đánh giá được đứa trẻ loài người chưa đầy hai mươi này nữa.
Cứ mỗi lần Satella cho là mình đã hiểu được giới hạn của Schwarz, hắn lại cho cô thấy thêm một góc chìm của tảng băng trôi. Mới hôm nay hắn vừa tặng vé nghỉ phép dài hạn cho một đám giảng viên mà còn chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Điều đó khiến Satella cảm thấy những việc mình làm để giữ cho Schwarz an toàn hình như có hơi thừa thải. Trông hắn không giống như người cần được bảo vệ cho lắm. Hơi lạc đề, tóm gọn là, bây giờ Satella không tự tin cho lắm, cơ hội để Arc và những người khác đánh bại được Schwarz không cao hơn năm mươi phần trăm.
Đổi lại là mấy tuần trước, Satella sẽ không bồn chồn tới vậy, nếu thua, cô sẽ chỉ mất một năm của mình cho Schwarz, một năm đối với Vương Thú chẳng khác một giờ là mấy, có chút mất mặt nhưng không phải là không thể chịu được. Còn bây giờ, một vài đứa trẻ mà cô quan tâm đang bám víu vào vụ cá cược đó một cách tuyệt vọng để có thể hoà giải với Schwarz. Satella không rõ đã có chuyện gì xảy ra giữa Schwarz và những đứa trẻ đó, nhưng cô biết, rất có thể tinh thần của họ sẽ không chịu được nếu thất bại trong cuộc chiến này.
Dù là về công hay tư, Satella cũng không muốn nhìn thấy Arc và những người khác thua Schwarz.
Trằn trọc mãi không ngủ được, Satella nhấc tấm thân chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ trắng đơn giản của mình ra khỏi giường, cô bước tới cửa sổ.
"Hay là dạy "thứ đó" cho bọn trẻ?"
Nhìn lên bầu trời đêm u ám bẳng đôi mắt mập mờ bởi thương tổn phải chịu thay Aris vẫn chưa hồi phục, Satella tự hỏi chính mình.
Giữa lúc ấy dao động của không gian sụp đổ và ma lực khổng lồ xung đột loé lên rồi biến mất, nhanh tới nỗi chuyện đó mà không diễn ra bên trong đại kết giới thì ngay cả Satella cũng khó mà phát hiện nếu lơ đễnh.
"Mới cảnh cáo lúc sáng xong."
Khoé môi Satella co giật mấy cái khi nhận ra một trong những luồng ma lực xung đột vừa xảy ra thuộc về kẻ đã khiến cô mất ngủ hôm nay.
"Nửa đêm nửa hôm rồi đấy, cậu muốn thách thức giới hạn của tôi hay sao?"
Mặc kệ việc trên người chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng tang, Satella nhảy ra khỏi cửa sổ, bay thẳng tới ký túc xá quý tộc, nơi ma lực phát tán.
Còn chưa tới nơi, sự tồn tại của Schwarz đã nằm trọn trong tầm nhận thức của Satella, như thể hắn đang muốn nói "tôi ở đây này" với cô vậy. Còn chẳng thèm cố gắng giả vờ thu hồi ma lực kia.
"Lại trò hề gì nữa đây Schwarz?"
Dừng lại ngay trên đầu hắn, cô hắng giọng khó chịu.
Cơ mà khác với mọi khi, lần này Schwarz không hoảng loạn, giật mình hay cố gắng giải thích gì cả.
"Ồ? Cô tới rồi à, nhanh hơn tôi nghĩ đấy."
Còn giơ tay lên phẩy phẩy với cô nữa, dựa vào giọng điệu này thì có vẻ hắn cố tình gọi cô tới.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hít vào thở ra thật sâu để nén cơn bực mình lại, Satella đáp xuống bên cạnh Schwarz.
"Nhớ vụ khủng bố hôm trước chứ?"
Thay vì trả lời, Schwarz hỏi lại Stellar một câu khác.
Khi nhận được cái gật đầu của cô, hắn mới giơ tay chỉ vào một góc tường.
"Tôi tìm được manh mối rồi."
Tới lúc này Satella mới phát hiện, ngoài Schwarz ra thì ở đây vẫn còn vài tồn tại khác nữa. Một phần là vì ma lực cũng như sinh lực của những tồn tại đó quá thấp, như ngọn đèn leo loét trước gió, một phần vì quá tập trung vào ma lực của Schwarz mà Satella đã lơ đễnh bỏ qua.
"Thứ gì đây?" Cô hỏi.
Gọi là "thứ" bởi vì cô thật sự khó mà nhận ra được hình dạng ban đầu của chúng, một trong số đó dường như là con người, nhưng tay chân thì vặn vẹo, ngực lại lõm sâu, mặt thì bấy nhầy be bét, e là có đưa cho người sinh thành cũng không nhận ra được đấy là con mình. Thứ còn lại là một quả cầu lúc nha lúc nhúc những khối thịt lòi lõm bị bó chặt trong song sắt hàng rào được cường hóa bởi ma lực.
"Đệ nhị hoàng tử điện hạ và tên pháp sư biến thái nào đấy."
Schwarz thẳng thắng đáp lại rồi ném cho Satella một cái huy hiệu.
"Cái này rơi ra khi thứ quái thai đó bị tôi đánh."
"..."
Cơ miệng Satella cứng lại khi cái huy hiệu rơi vào tay cô, huy hiệu minh chứng cho thân phận pháp sư hoàng gia của đế chế mà chỉ có ít hơn mười cái tồn tại trên đời. Vừa nãy hình như cô cũng có nghe là cái thứ trông giống con người kia là đệ nhị hoàng tử...
Chưa nói tới hậu quả của việc hoàng tử đế chế b·ị đ·ánh thành nùi giẻ và pháp sư hoàng gia biến thành bóng thịt, Satella buộc phải thừa nhận tỷ lệ phần thắng của mấy người Arc Leonardo vừa từ "không cao hơn năm mươi phần trăm" biến thành "không cao hơn năm phần trăm".
Chỉ khác biệt có một chữ thôi, hình như không nhiều lắm.
Còn hậu quả thì... Có quan trọng không nhỉ?
Bụp!
Nắm tay nhỏ nhắn của Satella chìm sâu vào bụng Schwarz trong một tiếng trầm đục.