Schwarz Skywalker đang trong một cơn khủng hoảng nhỏ.
Sau khi bị Satella tóm cổ lôi đi và nghe cô t·ra t·ấn lỗ tai suốt hơn một tiếng đồng hồ bằng những lời càm ràm của mình, hắn lê tấm thân với những dấu hằn đỏ chói trên cổ trở về cái lều tạm bợ đáng thương. Có lẽ là tinh thần mệt mỏi khi vừa bị treo ngược vừa bị s·iết c·ổ bởi Satella nên vừa về tới là Schwarz nằm vật ra ngủ, còn chẳng thèm cởi áo khoác. Cho tới tận tối hắn mới tỉnh dậy vì đói bụng rồi muộn màng nhận thấy quyển nhật ký mà mình để trong túi áo đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Phát hiện ra chuyện ấy, Schwarz được một phen nhảy dựng tới nỗi quên cả đói.
Tuy là "Schwarz Skywalker" không nhắc tới tên mình khi viết, nhưng dựa vào những sự kiện được liệt kê trong đó thì không quá khó để đoán ra được chủ nhân của quyển nhật ký là ai. Điều quan trọng là trong quyển nhật ký đó, "hắn" đã thừa nhận mình từng sử dụng hắc thuật không dưới năm lần. Nếu mà để người khác nhặt được thì kiểu gì cũng dấy lên sóng lớn. Tới nước đó thì chỉ còn cách thay đổi kế hoạch, rời khỏi Stellar để tránh rắc rối và tìm phương án khác cho vấn đề thiếu hụt sinh lực của hắn.
Cái vấn đề mà đáng lẽ còn chưa đầy nửa tháng là có thể tạm thời không phải lo lắng nữa.
Phiền phức thật.
Schwarz tặc lưỡi.
Để không rơi vào tình huống đó, phải mau chóng tìm được quyển nhật ký mới được.
Theo Schwarz dự đoán, thời điểm hắn đánh mất quyển nhật ký rất có thể là khi vừa bị Satella tóm được. Đó là lúc mà hắn bị Satella s·iết c·ổ quăng quật qua lại trên sân trường, vừa bị tác động mạnh vừa không hơi đâu chú ý tới mấy thứ nhỏ nhặt, càng nghĩ càng thấy chỉ có thể rơi mất vào lúc đó.
Cơ mà khi Schwarz chạy đến lục tung khu vực đó lên, đừng nói cuốn sổ tay nhỏ ấy, ngay cả một mẩu giấy cũng không có.
Khả năng cao là bị nhặt mất rồi.
Hiện trường lúc đó khá đông người, nhưng chỉ có Satella, Noires và nhân vật chính, Arc Leonardo không bị ảnh hưởng gì bởi sức mạnh của Aris. Miễn cưỡng thì có thể xem Tia và Elsie là tương đối tỉnh táo nữa thôi. Có thể loại bỏ Satella và Noires, vì suốt thời gian sau đó, hai người luôn ở cùng với hắn. Cho nên kết luận cuối cùng của Schwarz là quyển nhật ký tai hại của hắn đã bị nhóm nhân vật chính nhặt được.
Trong tất cả tình huống mà Schwarz nghĩ ra, đây là khởi đầu cho viễn cảnh tồi tệ nhất. Bởi những yếu tố cả chủ quan lẫn khách quan mà quan hệ giữa bọn họ, những nhân vật chính và hắn, một nhân vật phản diện, khỏi phải nói là tệ tới mức nào. Nghĩ tới việc lịch sử đen tối của mình rơi vào tay mấy người đó, Schwarz đã thấy được cái kết không mấy hay ho rồi.
Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, không có bằng chứng xác thực nào cả. Nhưng mà ở thế giới cũ của Schwarz có một thứ được gọi là "Định luật Murphy" nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể, kiểu đó. Hắn không thể không cảm thấy ái ngại.
Bỏ qua sự thật là đã vài giờ trôi qua kể từ khi mình làm mất quyển nhật ký, nếu những gì hắn lo sẽ xảy đến thì nó đáng ra phải xảy đến rồi, Schwarz bắt đầu tìm kiếm nhóm nhân vật chính. Chưa biết phải giải quyết thế nào nếu quyển sổ thật sự đang ở trong tay bọn họ, Schwarz quyết định cứ tìm được quyển sổ trước rồi tính tiếp.
Stellar rất rộng, tuy nhiên những nơi mà nhóm nhân vật chính có thể đến vào thời điểm này trong ngày khá hạn chế, tỷ lệ cao nhất là phòng tập hoặc ký túc xá.
"Bắt đầu từ ký túc xá trước vậy, dù không tìm được ai thì vẫn có thể xét phòng từng người để xem quyển nhật ký có đó không." Schwarz nghĩ.
Chắc chắn là không thể đường đường chính chính đi vào từ cửa trước rồi, ẩn mình trong bóng tối của vườn cây lâu năm quanh, Schwarz tiếp cận ký túc xá từ góc vắng vẻ nhất, hắn định sẽ âm thầm đi vào từ bên cạnh, đột nhập qua cửa sổ cuối hành lang. Chỉ có điều khi hắn vừa đến gần đó...
"Ừm?"
Âm thanh pha lẫn giữa bất ngờ và nghi hoặc thốt ra khỏi miệng Schwarz.
Phía sau bức tường kia, có một vài nguồn ma lực mờ nhạt khá quen thuộc. Chúng lần lượt thuộc về Arc Leonardo, Elsie Von Imperial, Irine Percus, Tia Isoler và Aris Bertia, nói cách khác, những nhân vật chính mà hắn muốn tìm đang ở ngay sau bức tường trước mắt. Ngoài ra vẫn còn một nguồn ma lực thuộc về người khác, mạnh hơn hẳn so với những người còn lại.
Do ký túc xá của Stellar được gia cố bởi một số loại ma thuật, cho nên phải đến gần thế này Schwarz mới có thể cảm nhận được ma lực của họ. Lúc này Schwarz mới chợt nhớ, vị trí này là phòng ký túc xá của nữ chính cuối cùng trong Academy Legacy, Sylvie Alaina. Từ lúc thức tỉnh tới giờ hắn chưa từng chạm mặt cô gái này vì vậy ấn tượng về cô mờ nhạt hơn hẳn những nhân vật chính khác, tới nỗi quên luôn phòng ký túc xá của cô ở nơi này. Nói như vậy nguồn ma lực lạ kia hẳn là do Sylvie phát ra.
Từ đầu Schwarz đã vô thức loại Sylvie khỏi những mục tiêu cần tìm do cô không có mặt vào thời điểm hắn làm mất quyển nhật ký, đụng bậy đụng bạ vậy mà đụng trúng phòng cô. Nhưng việc tất cả nhân vật chính đều tập trung trong phòng Sylvie thì quá bất thường, bất thường hơn nữa là ma lực của Irine và Elsie có vẻ không được ổn định cho lắm.
"Giờ sao đây?"
Schwarz gãi đầu tự hỏi.
"Xông vào đánh phủ đầu trước?"
Ý tưởng đó nhanh chóng bị hắn bóp c·hết, vết hằn trên cổ do Satella gây ra vẫn đang nhói lên đây này. Nếu còn làm lớn chuyện ngay sau khi vừa gây ra một đống hỗn độn thì chắc phải cuốn gối đi thật.
"Tạm thời xem tình hình đã."
Vì vậy Schwarz chọn phương án thu thập thêm thông tin trước, hắn cường hóa thính giác của mình rồi đến gần ký túc xá nhất có thể để nghe xem chuyện gì đang xảy ra phía sau bức tường kia.
***
Trong phòng Sylvie, những chồng sách lộn xộn đã được dồn hết ra xung quanh, chừa ra một khoảng trống lớn giữa căn phòng. Ở đó, một ma trận được vẽ bằng mực đỏ đang toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo và huyền bí với Elsie cùng Irine nằm ở trung tâm và Sylvie thì đang quỵ gối ngay trên đầu hai người, mặt lấm tấm mồ hôi, tay dựng thẳng gậy phép. Còn những người khác thì tập trung xung quanh, lo ngại nhìn ba người trong ma trận.
Khi mồ hôi trên trán Sylvie mỗi lúc một dày hơn, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, Aris nhịn không được lên tiếng hỏi:
"Sao rồi Sylvie, cậu tìm được nguyên nhân chưa?"
"Sắp rồi... Một chút nữa!"
Sylvie hé môi, thều thào đáp lại, cô giơ gậy phép lên rồi cắm phập xuống sàn nhà, sau đó dời tay mình lên trán hai người còn lại trong ma trận.
Ma lực từ Sylvie tràn ra, thâm nhập vào cơ thể Elsie và Irine thông qua điểm tiếp xúc, từ từ chậm chạp lan toả ra khắp cơ thể họ, chạy qua từng mao mạch, thẩm thấu từng thớ thịt không bỏ sót ngóc ngách nào, sau một lúc, cuối cùng ma lực của Sylvie đã chạm vào thứ gì đó nhớp nhúa sâu trong đại não.
"Gư.. Ha!"
Thình lình thốt lên, Sylvie giật bắn người, hai tay rời khỏi trán Elsie và Irine. Ánh sáng màu đỏ ma mị tắt hẳn, ma trận cũng theo đó mà biến mất. Gương mặt ướt đẫm mồ hôi, Sylvie loạng choạng đứng dậy.
"Cậu sao rồi?"
Arc vội vàng tiến lên giữ lấy Sylvie, ngăn cô khỏi ngã.
"Không sao, chỉ hơi mệt do tập trung quá độ thôi. Quan trọng hơn, tôi tìm được nguyên nhân rồi."
Bám lấy cơ thể Arc để giữ thăng bằng, Sylvie trả lời với giọng điệu mệt mỏi.
"Đã tìm được nguyên do rồi? Là gì?"
"Có nghiêm trọng không? Có thể giải quyết không?"
Tia và Aris lần lượt đỡ Elsie và Irine dậy, họ hỏi thay hai người vẫn còn choáng váng chưa ổn định tinh thần.
Ra hiệu cho Arc đỡ mình ngồi vào bàn, Irine tự rót cho mình một tách trà đã nguội lạnh, uống cạn nó lấy hơi trước khi tiếp tục.
"Một lời nguyền... Có một lời nguyền bên trong đầu hai người họ." Cô nói, không cẩn thận sặc nước ho vài tiếng.
"Lời nguyền sao?" Vừa lo lắng vỗ vỗ lưng cho Sylvie, Arc vừa hỏi.
"Phải, một lời nguyền ăn mòn ký ức." Tham lam hưởng thụ những cái chạm quan tâm của cậu, Sylvie nói tiếp.
"Vậy đó là lý do khiến ký ức của hai cậu ấy biến mất như vậy sao? Rốt cuộc kẻ nào đã làm điều đó, tại sao lại nhằm vào Irine và Elsie chứ?"
Biết được nguyên nhân cho vấn đề của bạn mình là do người khác gây ra, cùng với sự lo lắng, cơn giận trào lên trong lòng Arc. Không chỉ cậu, Tia và Aris cũng cảm thấy điều tương tự. May mắn là Irine và Elsie vẫn còn chịu ảnh hưởng của quá trình kiểm tra vừa rồi nên chưa tỉnh lại, nếu không thì không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi biết rằng đầu óc của mình bị ai đó động tay động chân.
Quá chú tâm vào câu chuyện và bất ngờ trước sự thật được tiết lộ, Aris và Tia không nhận ra hàng mi của những thiếu nữ trong vòng tay mình vừa run lên khe khẽ.
"Cái này thì cậu sai rồi..." Sylvie bất chợt bác bỏ quan điểm của Arc.
"Sai, cái gì sai?"
Nghi hoặc trước câu nói bất ngờ của Sylvie, Arc không nghĩ ra mình đã sai ở đâu.
"Lời nguyền này không nhằm vào người bị ếm trực tiếp đâu."
Sylvie hít sâu để lấy hơi, dường như cô đang nghĩ phải nói thế nào cho dễ hiểu.
"Để tôi giải thích một chút, loại nguyền rủa mà Elsie và Irine mắc phải sẽ gặm nhắm ký ức của bọn họ. Ký ức bị gặm nhắm đó không phải ngẫu nhiên mà được chọn lọc, cũng có nghĩa là cố tình cắt bỏ phần ký ức nhất định đã được chọn sẵn. Trong trường hợp đó là ký ức về một ai đó, người chịu lời nguyền sẽ dần quên mất những kỷ niệm, những cảm xúc tốt đẹp đã từng có với người đó. Tệ hơn nữa, loại lời nguyền này không xoá bỏ hoàn toàn ký ức về một người, nó sẽ giữ lại những ý nghĩ xấu xí và bóp méo cảm xúc thành tiêu cực. Nói cách khác..."
Cô dừng một chút để mọi người tiêu hoá thông tin mình đưa ra.
"Đó là một lời nguyền nhằm phá hủy những mối quan hệ tốt đẹp."
Những người khác trong phòng không ngốc, nghe Sylvie giải thích như vậy họ đều đã đoán được đại khái điều mà cô muốn truyền đạt.
"Cậu muốn nói người thật sự bị nhằm vào chính là đối tượng bị xoá trong ký ức kia sao?"
"Chính xác là vậy đấy."
Khẳng định suy nghĩ của Arc, Sylvie gật đầu nói tiếp.
"Có kinh dị không khi những người mà cậu quan tâm lần lượt bỏ rơi mình? Có tuyệt vọng không khi những người cậu yêu thương dành cho mình những cái nhìn căm ghét ghê tởm? Còn gì thích hợp lời nguyền này khi muốn t·ra t·ấn tinh thần của ai đó từ từ, chậm chạp nhưng đau đớn thấu tim như vậy chứ? Tôi đã gỡ lời nguyền khỏi họ rồi, nhưng ký ức mất đi sẽ không trở lại được đâu, ít nhất là tôi không giúp gì được nữa..."
Sylvie dừng lại, không nói gì thêm nữa, vì những giọt nước mắt kìm nén đã chảy thành dòng trên gương mặt của hai người bạn mà cô cho rằng vẫn đang ngủ.
Kỷ niệm có thể không còn, cảm xúc có thể bị bóp méo, nhưng những tình cảm khắc ghi trong linh hồn sẽ không biến mất, cho dù có bị che mờ bởi ác ý. Một khi đã trỗi dậy thì khó mà ngăn lại được.
Mặc dù vậy, mặc cho những giọt nước mắt chảy dài trong tiếng nấc của hai người, Arc và những người khác không thể nói bất kỳ lời an ủi nào.
Gương mặt của một người mà chưa đầy một tháng trước họ vẫn xem là một kẻ phản diện xấu xa thoáng hiện qua trong tâm trí. Đó là gương mặt của một kẻ như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.
Người đau đớn nhất trong chuyện này không ở đây. Có lẽ hắn đã khóc ở nơi nào đó bọn họ không biết.