Những tấm rèm dày không được kéo lên ngay cả khi mặt trời đã lên tạo cơ hội cho bóng tối ngự trị trong căn phòng ký túc xá xa hoa không thua kém gì phòng riêng của hoàng tộc này. Trên chiếc giường lớn đặt ở góc phòng có một thiếu nữ đang ngồi thẩn thờ bó gối.
Đêm qua Aris Bertia chẳng thể nào yên giấc, gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ cùng màu da xanh xao do căng thẳng và lo lắng khiến cô trông yếu ớt hơn hẳn thường ngày. Người ngồi trong căn phòng này bây giờ không phải là thánh nữ cao quý của thánh quốc nữa, mà chỉ là một thiếu nữ đang cảm thấy lo âu cực độ.
Cứ mỗi lần cô nhắm mắt lại, đôi mắt tối đen và đỏ rực của những kẻ đã nhấn chìm thế giới vào bóng đêm hủy diệt lại ám ảnh cơn mơ của cô. Aris có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được nguyên nhân của ngày tận thế lại ở gần mình tới vậy, thậm chí lại còn là người cô mắc nợ rất nhiều, người mà cô muốn bảo vệ.
Có phải đây là một trò đùa của số phận?
Hay là thử thách mà nữ thần dành cho cô?
Cô vẫn cho rằng mình đã tìm được con đường ngăn chặn thảm hoạ khi gặp được Arc Leonardo, thế nhưng cậu đã bị Schwarz Skywalker đánh bại cách đây không lâu. Tương lai những tưởng đã chuyển dời lại quay về nguyên bản, định mệnh này lẽ nào vốn chẳng thể đổi thay?
Cô có thể làm được gì đây?
Ngăn chặn tương lai xảy đến bằng cách g·iết c·hết nguyên nhân? Đừng có đùa, Satella Draco là Thiên Không Long Đế Bahamut, sinh vật nào trên thế giới này có thể g·iết được tồn tại như vậy chứ. Về phần Schwarz Skywalker... Liệu Aris có đủ quyết tâm để g·iết hắn hay không? Cho dù có thì cô phải dùng cách nào để g·iết hắn đây? Arc Leonardo đã b·ị đ·ánh bại, bản thân, Aris không cho rằng mình đủ mạnh và can đảm để đối mặt Schwarz trong một trận đấu sinh tử.
Đầu óc rối bờ, Aris không thể suy nghĩ bình thường được, không có ai để chia sẻ, trách nhiệm đặt trên vai quá nặng đối với một thiếu nữ như cô. Bây giờ sự sợ hãi ban đầu đã không còn nặng nề như vậy nữa, bởi vì tâm trí cô chỉ còn là một mớ bòng bong của những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Hiện tại Aris chỉ mong mỏi một ai đó có thể lắng nghe tâm sự của cô, để giải bày hết nỗi mình lòng mình, để gánh nặng trong lòng vơi đi. Nhưng cô biết điều đó là không thể, giới hạn của giấc mơ tương lai không cho phép chuyện đó xảy ra. Sinh vật nào đủ mạnh để vượt qua giới hạn đó đây?
"..."
Không, có lẽ có một tồn tại như vậy...
Long Đế Bahamut.
Nhưng bảo thủ phạm sẽ t·hiêu r·ụi mọi nền văn minh bằng hơi thở rồng bỏng cháy nghe cô tâm sự về nguyên nhân thế giới kết thúc trong tương lai thì có nực cười quá không?
Aris thầm tự giễu bản thân mình ngu ngốc, vẫn trong tư thế cuộn tròn như bào thai, cô ngã người xuống giường, ngăn không được sự mệt mỏi ép đang ép hai mắt khép lại. Đôi mắt đỏ rực thấm đẫm những giọt lệ đau xót gần trong gang tấc khi những chiếc vuốt sắc nhọn đâm xuyên trái tim cô lại xuất hiện trong tâm trí. Aris bàng hoàng mở mắt, từ trước tới nay, bởi vì sợ hãi và lo âu mà cô đã không để ý tới một vấn đề quan trọng.
"Tại sao Long Đế lại khóc?"
Cho rằng có thể bản thân vì hoảng loạn mà nhớ nhầm, Aris nén sợ hãi, thử chợp mắt lần nữa với ý định nhìn cho rõ hơn. Trực giác nói với cô rằng rất có thể đây sẽ là điểm đột phá cho vấn đề nan giải mà bản thân mắc phải.
Và dù có thử bao lần, những giọt nước mắt đầy thê lương đó vẫn là thứ cuối cùng xuất hiện trong giấc mơ tương lai của Aris.
"Như thể ngài ấy không tình nguyện hủy diệt thế giới vậy..."
Đó là kết luận mà Aris có được sau khi đánh liều lặp đi lặp lại giấc mơ tương lai tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Có nguyên nhân nào khiến hiệu trưởng phải làm vậy dù bản thân mình không muốn hay không?"
Nghĩ lại thì Vương Thú là những vệ thần của thế giới, trong số đó Long Đế Bahamut là Vương Thú mạnh nhất. Điều gì đã khiến những tồn tại như vậy quay lưng với trách nhiệm và ý nghĩa tồn tại của mình để tàn phá thế giới mà lẽ ra họ phải bảo vệ?
"Là do cậu sao Schwarz?"
Aris không dám chắc, nhưng ngoài những Vương Thú đang thoả sức tàn phá thì chỉ còn lại một người khác bên trong giấc mơ tận thế của cô. Chỉ là Aris có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Tại sao Schwarz lại muốn hủy diệt thế giới?
Nếu thật sự hắn là nguyên nhân thì Schwarz đã chi phối Vương Thú bằng cách gì?
Có thật là cô đang nghĩ đúng hướng hay không?
Cứ nghĩ một mình thế này thì sẽ chẳng bao giờ tìm được câu trả lời, sẽ chẳng bao giờ tìm được hướng giải quyết, Aris biết điều đó.
"Mình có nên nói cho hiệu trưởng biết không?"
Một suy nghĩ điên rồ bỗng nhiên toát ra trong đầu Aris.
Long Đế Bahamut là vệ thần mạnh nhất của thế giới năm nghìn năm qua, cô có nên tin tưởng vào sự nhân từ mà tồn tại siêu việt đó dành cho thế giới vẫn không thay đổi trong suốt năm nghìn năm không?
Aris bắt đầu đấu tranh nội tâm một cách quyết liệt. Quá trình đó kéo dài từ sáng sớm tới tận khi mặt trời lên quá tầm mắt. Aris đã đứng trên bờ vực phát rồ vì tự hỏi tự trả lời cộng thêm gánh nặng tâm lý từ việc người cô muốn bảo vệ nhất lại quay lưng với cô và cả thế giới.
Nếu tương lai có thể thay đổi mà cô lại do dự không làm gì để dẫn tới kết cục thảm khốc thì thật ngu ngốc. Nếu thế giới được định sẵn bị hủy diệt thì dù cô có làm gì thì thế giới cũng bị hủy diệt thôi, có nói cho h·ung t·hủ biết cũng chẳng sao cả. Nếu là trường hợp bình thường, có lẽ Aris sẽ suy tính kỹ càng hơn, nhưng bây giờ đầu cô chỉ có toàn những ý nghĩ tiêu cực.
Cuối cùng ôm tâm lý lợn c·hết không sợ nước sôi, Aris quyết định tới tìm Satella. Chẳng qua khi cô tới văn phòng hiệu trưởng, còn chưa kịp nói với Satella mấy câu thì Noires và Schwarz đã xuất hiện ở bên ngoài. Aris chỉ có thể nấp vội vào góc khuất đợi Schwarz xong việc rời đi mới bước ra ngoài.
Đó là đầu đuôi câu chuyện dẫn đến tình cảnh hiện tại của cô.
"Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi ư? Sao lại im lặng như vậy?" Thấy Aris vẫn đứng yên mà không nói gì, Satella chống tay lên cằm, mở lời trước.
Aris vẫn im lặng không nói, ái ngại liếc nhìn Noires vài lần.
"..."
Satella chợt hiểu, điều mà đứa trẻ này muốn nói chỉ có thể để mình cô biết.
"Noires, em đi theo hỗ trợ tên tăng động kia đi. Ta lo là nếu để hắn một mình chắc sẽ có thêm mấy trò con bò nữa xảy ra." Cô nhỏ giọng nói với Noires.
Cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu, Noires từ tốn rời khỏi văn phòng, khép cửa lại rồi nhanh chóng đuổi theo Schwarz.
Chỉ còn lại mình Satella và Aris trong phòng, Satella nghiêm túc ngước nhìn thiếu nữ trước mặt.
"Giờ đã nói được chưa?"
"... Trước tiên, hiệu trưởng... Tôi muốn hỏi một câu." Aris ngập ngừng lên tiếng.
"Ngài là Thiên Không Long Đế phải không?"
"..."
Satella nhướng mày trước câu hỏi của Aris, tuy nhiên cô không nói gì, chỉ khẽ khép mắt lại. Không câu trả lời miệng lưỡi nào đáng tin cậy hơn nhìn thấy trực tiếp bằng chính mắt mình, Satella không cần phải lên tiếng giải thích hay chứng minh điều gì.
Khi cô mở mắt ra lần nữa đôi đồng tử cô đã trở thành hai viên hồng ngọc đỏ tươi, ma lực khủng bố tràn ra khắp phòng, tới mức không gian xung quanh cô trở nên vặn vẹo biến dạng. Lần này sự biến đổi của Satella không chỉ dừng lại ở hai mắt, mà trên đầu cô còn mọc ra bốn chiếc sừng góc cạnh, sau lưng xuất hiện thêm một đôi cánh, tất cả đều mang một màu đỏ tươi như máu.
Trước sự tồn tai mạnh mẽ tới nỗi vặn xoắn cả không gian đó, hai chân Aris gần như khụy xuống. Dù đã đoán được chân tướng từ trước, dù đã chứng kiến vô số lần trong mơ, Aris vẫn không thể khống chế được nội tâm đang run rẩy của mình. Vương Thú mạnh nhất quả không hổ với hai từ "mạnh nhất" chỉ nhìn trực diện thôi cũng đủ khiến ma lực Aris trở nên hỗn loạn như sắp bùng nổ tới nơi. Cũng may sự biến đổi của Satella không kéo dài quá lâu, chỉ một giây sau đó cô đã trở lại trạng thái bình thường của mình, lượng ma lực khổng lồ biến mất đột nhiên giống như chưa từng xuất hiện.
"Để ta đoán, chuyện mà cô sắp nói có liên quan tới nguyên do cô biết được thân phận thật sự của ta?"
Tuy đã trở về dáng vẻ bình thường, nhưng người đang nói chuyện lúc này không phải là Satella Draco, hiệu trưởng Stellar thân thiện dễ gần mà là Long Đế Bahamut, vệ thần mạnh nhất của thế giới.
"Đúng vậy."
Nuốt một ngụm nước bọt để làm dịu cổ họng cháy khô vì căng thẳng của mình, Aris bắt đầu nói.
"Long Đế đáng kính, vì sự an toàn của người khác, xin hãy hứa đây là câu chuyện mà chỉ có tôi và ngài biết."
Cô cố giữ vững nhịp thở trước áp lực vô hình toả ra từ tồn tại siêu việt phía đối diện, cố gắng ghìm sự sợ hãi của bản thân lại.
"Chỉ như vậy tôi mới có thể nói tiếp."
"Can đảm đấy."
Bất chợt, Satella nở một nụ cười dịu dàng.
"Khác với bộ dạng sợ sệt hôm qua của cô."
Bầu không khí nghiêm trọng biến mất, sinh vật tối cường ngồi trên ghế đối diện Aris lại biến trở về vị hiệu trưởng thân thiện thường ngày.
"Tôi nghe đây, hy vọng là nó đủ quan trọng để cô phải vận hết can đảm để đứng trước tôi bây giờ."
Thấy Satella như vậy, Aris nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Hiệu trưởng, nếu tôi nói tôi có thể nhìn thấy tương lai thông qua giấc mơ thì liệu ngài có tin tưởng không?" Nói xong, cô im lặng chờ đợi câu trả lời của Satella với sự nghiêm túc và tập trung cao độ.
Aris có thể nhìn thấy sự biến đổi của biểu cảm trên gương mặt Satella, từ bình tĩnh chuyển sang nghi ngờ, rồi đột ngột trừng to hai mắt như thể đang kinh ngạc tột độ. Ban đầu, Aris không hiểu tại sao Satella lại có biểu hiện như vậy, nhưng câu trả lời rất nhanh đã đến với cô. Một màu đỏ tràn ngập mắt Aris, miệng bỗng cảm thấy vị tanh nồng, mũi bỏng rát như thiêu đốt. Mắt, mũi, miệng và cả tai nữa, máu tươi ồ ạt chảy ra từ mọi lỗ trên mặt cô, thấm đẫm bộ áo tu nữ trắng ngần, nhuộm nó trong màu đỏ bắt mắt.
Aris trông thấy Satella nhảy khỏi ghế hiệu trưởng, lo lắng liên tục mấp máy môi như đang nói gì đó song cô chẳng thể nào nghe được, cơ thể mất sức từ từ ngã xuống. Cuối cùng màu đỏ tươi lấp đầy tầm mắt bị màu đen thay thế, ý thức của Aris chìm vào bóng tối.