Phó quản lý cửa hàng hoa Bách Niên Hảo Hợp kiêm cả chức anh trai giao hoa, gần đây có hơi sầu. Bởi vì vị Thẩm tiên sinh yêu thích gửi các loài hoa như hoa hướng dương, lay ơn, loa kèn vân vân tượng trương cho tình bạn cho bạn bè kia, dường như đã bắt đầu không hài lòng với sự đa dạng của các loài hoa trong cửa hàng bọn họ mà muốn đến thăm cửa hàng khác.
Để giữ lại vị khách này, hắn và vợ sắp cưới đã dùng mọi cách, thậm chí dùng cả 108 cách cắm hoa nghệ thuật, cuối cùng mới miễn cưỡng làm cậu từ bỏ ý nghĩ đổi cửa hàng.
Tháng 11 lặng lẽ trôi qua lúc nào không hay, tháng 12 cũng nhanh chóng trôi qua hơn phân nửa, trong một tháng này, cái nhìn mà anh trai giao hoa dành cho Thẩm Trường An, đã bay vọt từ xấu thành tốt.
Có đôi khi cửa hàng của bọn họ nhập được hoa tươi và mới nhất, hắn đều không quên gọi hỏi Thẩm Trường An trước, xem có muốn chuẩn bị một phần cho cậu hay không, còn chỉ lấy giá dành cho bạn bè mà thôi.
"Hai ngày lễ Giáng Sinh không cần gửi hoa đâu."
Vào một buổi sáng cuối tuần giữa tháng 12, anh trai giao hoa thấy Thẩm Trường An lại tới đặt hoa, không nhịn được mà nói, "Hoa mấy ngày nay đắt lắm, chất lượng cũng chưa chắc là tốt nhất, không lời đâu. Dù sao cậu cũng chỉ tặng cho bạn, chứ đâu phải tặng quà cho người ta."
Anh trai giao hoa cảm thấy không hiểu lắm về mối tình phức tạp đầy gút mắt của Thẩm Trường An và vị Niên tiên sinh kia, hắn cho rằng Niên tiên sinh sẽ vì sự từ chối uyển chuyển của Thẩm Trường An mà sẽ giận không nhận hoa, ai ngờ lần nào đối phương cũng nhận.
Hắn cho rằng Thẩm tiên sinh chỉ vì từ chối tấm lòng của Niên tiên sinh nên mới tặng hoa, thế nhưng không ngờ Thẩm tiên sinh lại luôn luôn tặng hoa và đã kiên trì được hơn một tháng. Vả lại nhìn bộ dáng của cậu cũng không có vẻ gì là chán ghét Niên tiên sinh, mà ngược lại là thật lòng nghĩ rằng Niên tiên sinh thích những bông hoa đó nên mới tặng.
Loạn, thật sự là quá rối loạn, loạn đến mức làm người ta không thể nhìn rõ. Thế giới tình cảm của quý vòng thật sự là làm cho người thường phải ngước nhìn mà.
"Không sao cả." Thẩm Trường An cười, "Lễ Giáng Sinh mỗi năm chỉ có một lần, đắt thì đắt thôi."
"Cậu đối xử với bạn bè như vậy, có phải là có chút tốt quá rồi không?"
"Bởi vì anh ấy đối xử với tôi còn tốt hơn." Thẩm Trường An thành thạo lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán, "Vẫn giao đến chỗ cũ, làm phiền rồi, anh Minh."
"Nên mà." Trong tên của anh trai giao hoa có một chữ Minh, cho nên sau khi hai người thân hơn, Thẩm Trường An liền gọi hắn là anh Minh.
Theo như anh Minh nói, quê quán của hắn và vợ sắp cưới đều ở nông thôn, sau mấy năm ra ngoài làm việc đã dành dụm được ít tiền, nên liền thuê một cửa hàng ở mặt tiền để kinh doanh hoa. Hai người ngày nào cũng mở cửa hàng sớm, đóng cửa hàng muộn, niềm nở với khách hàng, lại chịu thương chịu khó, vì vậy mà dần dần công việc làm ăn càng ngày càng tốt hơn, lý tưởng lớn nhất của hai người họ là mua được một căn nhà ở thành phố, để tương lai con mình có thể vào được trường mẫu giáo và trường tiểu học tốt.
Hai người chuẩn bị kết hôn trước Tết Âm lịch, vả lại còn mời Thẩm Trường An nữa.
Thẩm Trường An cầm lấy thẻ giảm giá 20% do chủ cửa hàng đưa cho, đồng ý ngay tại chỗ, cuối cùng nhận trọng trách làm phù rể luôn.
Thấy Thẩm Trường An quyết định đặt hoa ở ngày lễ Giáng Sinh, anh trai giao hoa cũng không tiếp tục khuyên nữa, hắn viết hóa đơn xong thì mời Thẩm Trường An lần sau quay lại.
Không biết có phải do lễ Giáng Sinh sắp đến không mà Bộ Dân chính càng ngày càng bận rộn, hôm nay giúp đỡ bộ phận này bắt động vật chạy trốn, ngày mai giúp bộ phận kia tuyên truyền đấu tranh phòng chống tội phạm, hôm sau lại phải giúp Bộ An ninh đi tuần tra.
Mấy ngày gần đây, thành phố Ngô Minh không biết từ chỗ nào xuất hiện một tin đồn, nói có người đào ra một con cương thi dưới đất, con cương thi này nhân lúc người ta không chú ý đã lén chạy trốn.
Tin đồn về cương thi nhiều không kể xiết, có nói cương thi sợ mặt trời, cũng có nói cương thi không sợ mặt trời mà sợ tỏi, bị cương thi cắn sẽ lập tức biến thành cương thi theo, cách nói làm cho người ta sợ nhất là cương thi có thể giả dạng thành người thường, thừa dịp người ta không chú ý sẽ cắn vào cổ họ để hút máu.
Thẩm Trường An cảm thấy mấy tin đồn này rất có cảm giác kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, vì nó đã tổng hợp những ưu khuyết điểm của cương thi và ma cà rồng lại với nhau để nói.
"Mở danh sách bạn bè ra, chỗ nào cũng có tin đồn về cương thi, tôi ở trong nhóm chat người thân bác bỏ tin đồn này, kết quả bị bảy cô tám dì tấn công, nói cái gì mà thà rằng tin là có, chứ đừng không tin, mẹ tôi còn nói muốn đi xin bùa trong miếu cho tôi nữa."
Trần Phán Phán dựa vào bàn, bất lực mà chỉnh sửa bản thảo tuyên truyền bác bỏ tin nhảm, "Đúng là bịa đặt thì chỉ cần một cái mồm, mà bác bỏ tin đồn thì phải chạy gãy chân, làm việc hai ngày qua xem như uổng phí rồi."
"Mấy ngày gần đây các chùa miếu đạo quán nghi ngút khói hương, còn mấy tên lừa đảo tự gọi mình là tiên nương tử, bán tiên thì xất hiện, chúng đều nói mình có bùa khắc chế cương thi và chỉ đưa bùa cho người có duyên gì gì đó." Đinh Dương gửi thông tin về những kẻ lừa đảo vào hộp thư của vài đồng nghiệp, "Có một số ông bà cụ đã bảy tám chục tuổi rồi, trên người cũng không có nhiều tiền, thế mà mấy tên dối trá đó lừa đảo sử dụng loại tiền này, chúng có lương tâm không vậy?"
"Người có lương tâm, sao có thể đi làm kẻ lừa đảo được." Từ Trạch mở tài liệu Đinh Dương gửi đến, "Mấy ngày nay, cơ quan công an sẽ bắt vài tên lừa đảo nổi tiếng nhất, để cho người dân biết mấy người này căn bản là không có năng lực nào cả, điều chúng ta cần phải làm bây giờ là phối hợp với công việc của họ."
"Tôi chia thành phố Ngô Minh thành bốn khu vực, mỗi người trong chúng ta sẽ phụ trách một khu vực, mọi người có ý kiến gì không?" Từ Trạch đưa khu vực mà từng người phải phụ trách cho mọi người.
"Tôi không có vấn đề gì cả."
"Không vấn đề gì."
"Tôi cũng không có vấn đề gì." Thẩm Trường An nhìn khu vực mà mình phụ trách, tiểu khu Đạo Niên mà cư trú cũng nằm trong khu vực được chia này.
Đây là trùng hợp, hay là Từ Trạch cố tình chăm sóc vậy?
Từ Trạch thấy mọi người đều không có ý kiến, buồn rầu nói: "Vậy cứ theo như sắp xếp, mấy ngày nay có lẽ chúng ta lại phải vất vả tăng ca rồi."
"Bộ Dân chính vì nhân dân mà." Đinh Dương ngáp một cái, "Mấy ngày nay bận rộn một chút cũng không sao, ngày Tết có thời gian nghỉ là được rồi."
"Trường An, tết Nguyên Đán cậu có dự định gì không?" Đinh Dương quay đầu hỏi Thẩm Trường An, "Nếu không có, thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn thịt nướng vào ngày Tết đi."
"Không được, tôi hẹn bạn đi tỉnh lỵ chơi hôm Tết rồi." Thẩm Trường An đứng dậy lấy cho mình một ly nước, "Trước chúc mọi người đi chơi vui vẻ nha."
"Lại là đi cùng người bạn tốt kia của cậu à?" Đinh Dương cười tủm tỉm hỏi.
"Ừ." Thẩm Trường An gật đầu, "Sao vậy?"
"Không có gì, rất tốt." Đinh Dương cảm thấy, lắm mồm chẳng phân biệt thời cơ sẽ làm cho người ta chán ghét, hắn không muốn làm người như vậy.
"Ồ." Thấy hắn không nói gì, Thẩm Trường An cầm tách trà lên, cúi đầu tiếp tục uống nước.
Từ Trạch ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, rồi lại cúi đầu xuống.
Để làm tốt công việc bác bỏ tin đồn về cương thi, toàn bộ người trong Bộ Dân chính bận rộn đến độ chân không chạm đất, ngay cả chủ nhiệm Đỗ ngày thường không thích dùng máy tính, cũng đang dùng "Nhất Chỉ Thiền" gõ bàn phím.
Khi Thẩm Trường An tan làm vào buổi tối, đã hơn 11 giờ đêm.
Hồi sáng cậu lái xe đến đây, cho nên không có kêu Thần Đồ bọn họ đến đón, mà tự mình lái xe từ từ trở về.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nên người đi bộ vào ban đem ở bên ngoài cũng trở nên càng ngày càng ít, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Thời điểm chạy ngang qua cửa hàng bán hoa Bách Niên Hảo Hợp, trông thấy cửa chính của cửa hàng bán hoa đang rộng mở, hai chậu cây treo tường rơi ở cửa, thoạt nhìn có chút không đúng.
Tắt máy xe, Thẩm Trường An thận trọng đến gần cửa hàng bán hoa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động mỏng manh, cậu cúi đầu nhìn nhìn, sau đó cất mảnh sứ bị vỡ từ chậu hoa vào áo khoác: "Có ai không?"
"Ông chủ đâu rồi, mở cửa mà không buôn bán à?"
"Có chuyện gì?" Một người đàn ông mặc áo lông vũ màu đen đi ra từ căn phòng tiện ích nhỏ trong cửa hàng bán hoa, đó là một người đàn ông rất lạ mặt.
"Còn có thể có chuyện gì, không phải ra mua hoa thì làm gì?" Thẩm Trường An rung chân, dáng vẻ lưu manh, "Cãi nhau với vợ ở nhà, bả đuổi tôi ra ngoài, không cho ông đây vào nhà, không mua chút hoa trở về dỗ dành bả, có lẽ tôi phải ở bên ngoài chịu lạnh cả đêm."
Người đàn ông cau mày, lại nhìn hoa trong tiệm: "Cậu muốn lấy cái nào?"
"Thì chọn vài đóa hồng đỏ, anh xem hoa này của nlanh hơi héo rồi, bán rẻ chút đi." Thẩm Trường An móc ra mấy chục tệ từ trên người, "Lúc ra ngoài tôi chỉ mang theo bao nhiêu đây thôi, anh xem thử có thể mua mấy bông vậy?"
Người đàn ông tùy tiện rút vài cành hoa hồng cho Thẩm Trường An: "Cầm lấy."
Gã vội vã muốn Thẩm Trường An rời đi.
"Anh không gói lại cho tôi à?" Thẩm Trường An chỉ vào những bó hoa mẫu dùng để thu hút khách trong cửa hàng, "Trông thế này đẹp ghê."
Gã đàn ông mặt mày sa sầm cầm một bó hoa hàng mẫu nhét vào trong ngực Thẩm Trường An: "Cậu cầm đi đi."
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?" Ngoài miệng thì nói ngại, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tham lam.
Đáy mắt gã đàn ông hiện lên vẻ khinh thường, nhưng nhanh chóng biến mất: "Không sao mà, dù sao ngày mai cửa hàng này cũng đóng cửa, cậu cầm về dỗ vợ đi. Một người đàn ông, sợ phụ nữ đến như vậy, có phải đàn ông không thế?"
"Sợ vợ cũng đâu có gì mất mặt." Thẩm Trường An ôm hoa xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, cậu xoay người gọi lại người đàn ông đang định quay lại phòng tiện ích, "Đúng rồi, ông chủ à, hoa trong tiệm anh nhiều như vậy, ngày mai không buôn bán nữa, vậy những bông hoa thì sao?"
"Còn có thể làm gì chứ, tặng người ta thôi." Gã đàn ông thấy Thẩm Trường An vẫn chưa rời đi, trên mặt lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn, "Nếu cậu còn muốn thì cứ lấy thêm một bó đi. Muộn quá rồi, tôi muốn đóng cửa hàng nghỉ ngơi."
"Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đem bó hoa này đặt lên xe trước, rồi qua đây lấy thêm bó kia." Thẩm Trường An cười ha hả, "Ông chủ à, anh thật sự là quá hào phóng mà."
Người đàn ông cười lạnh, gã đi đến cửa tiệm, thấy xe của Thẩm Trường An vẫn đang đậu bên kia đường, vì vậy gã quay trở lại phòng tiện ích, nhìn đôi nam nữ trẻ bị gã trói vào cùng nhau trong góc phòng, mỉm cười nói: "Thế nào, biết rõ có người đang ở nơi chỉ cách một bức tường, mà hai người chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi, sau đó lẳng lặng chờ đợi cái chết, có phải rất tuyệt vọng không?"
Chủ cửa hàng cùng với anh Minh bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, chỉ có thể trợn tròn hai mắt nhìn tên điên này.
"Nhìn một sinh mệnh tươi sống đi về phía cái chết khiến người ta vô cùng sợ hãi, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt......" Gã đàn ông vẫn chưa biểu đạt tình cảm xong, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Nụ cười vặn vẹo trên mặt gã biến mất ngay lập tức, gã đưa ngón trỏ lên miệng: "Xuỵt, hai người hãy để lòng an tĩnh lại, lắng nghe tia hy vọng cuối cùng rời đi với một trái tim tham lam như thế nào đi."
Khi gã đàn ông đi ra thì liền nhìn thấy trên tay Thẩm Trường An đang cầm hai bó hoa to, bó hoa quá to, cậu muốn ở dưới tình huống không có ai giúp đỡ, cầm lên hai bó hoa cùng một lúc, có vẻ có chút khó khăn.
Nhìn thấy gã đàn ông đi ra, cậu hơi xấu hổ buông một bó trong đó xuống: "Tôi chỉ là...... Chỉ là muốn ôm thử bó hoa này xem nó nặng bao nhiêu mà thôi."
"Được rồi." Gã đàn ông không kiên nhẫn nói, "Lấy đồ rồi cút đi, đừng làm phiền tôi."
Thẩm Trường An ôm hoa xoay người rời đi, đúng lúc gã đàn ông nghĩ cậu sẽ không quay lại, chuẩn bị chậm rãi tra tấn hai người đang bị nhốt trong phòng tiện ích, Thẩm Trường An lại quay về.
Khuôn mặt gã đàn ông trở nên u ám, gần như sắp không thể che dấu cảm xúc điên khùng của mình.
Gã muốn giết cái tên cản trở này.
"Lấy nhiều hoa của anh như vậy, vẫn có hơi xấu hổ, cái này xem như quà đáp lại đi." Thẩm Trường An đặt một túi đồ lưu niệm lên bàn, đó là một hộp kem đánh răng và khăn tắm kém chất lượng được đưa cho người qua đường khi siêu thị khai trương.
Gã đàn ông bước đến quầy, bàn tay vuốt ngăn kéo đang run nhè nhẹ.
Gã không kiềm chế được ham muốn hại người, gã muốn người đàn ông dong dài tham lam trước mắt biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ tiếc cái túi da tốt này, lớn lên đẹp như vậy, lại không có một trái tim làm người cảm thấy thích.
Chỉ có những người chân thành, ở thời khắc tuyệt vọng mới là xinh đẹp nhất.
Thẩm Trường An đặt đồ xuống, xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa đột nhiên hét lên một tiếng: "A, ông chủ, có một người nằm bên ngoài nhà anh này, hình như còn đang đổ máu nữa."
Sao có thể?
Gã vừa ra cửa nhìn, không có gì hết mà.
Gã đàn ông bước ra cửa với vẻ mặt u ám, không ngờ thế mà lại thật sự có một người đang nằm ở đó, gã nheo mắt, quay đầu nói với Thẩm Trường An: "Giao nơi này cho tôi, cậu mau cầm hoa về dỗ vợ mình vui đi."
Nói xong, gã cúi người nhìn người nằm trên mặt đất, như muốn xác định người này còn sống hay đã chết.
Ngay lúc này, người đang nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy, một cái chân kéo khóa cổ người đàn ông lại, tiếp theo có thêm vài người lao ra khỏi bóng tối.
"Cảnh sát, không được nhúc nhích!"
Gã đàn ông điên cuồng giãy giụa, gã không tin mình sẽ bị cảnh sát ngu xuẩn bắt lấy, chuyện này không có khả năng! Thời điểm còng tay lạnh lẽo được đeo lên cổ tay gã, thì đột nhiên gã sụp đổ khóc nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc, người thật sự nên khóc phải là nạn nhân bị anh trói mới đúng." Nhóm cảnh sát giải cứu chủ cửa hàng và anh Minh bị trói trong phòng tiện ích, cả hai người không ngừng cảm ơn cảnh sát.
"Lần này là có người dân nhiệt tình phát hiện có gì đó không ổn trong cửa hàng, rồi đấu trí đấu dũng cùng kẻ bắt cóc, kéo dài đến thời gian chúng tôi tới cứu hai người đấy."
Khi nghe cảnh sát nhắc tới "người dân nhiệt tình", anh Minh biết ngay người phát hiện có gì đó không ổn trong cửa hàng chắc chắn là Thẩm tiên sinh. Lúc nãy khi hắn ở trong phòng tiện ích nghe thấy Thẩm tiên sinh làm bộ chưa từng đến cửa hàng nhà mình, nói dối bị vợ đuổi khỏi nhà, thì lập tức biết chắc rằng Thẩm tiên sinh đã phát hiện có chuyện không hay xảy ra trong cửa hàng.
Hai người liên tục cảm ơn Thẩm Trường An, vả lại còn lên kế hoạch trả ơn bằng tiền, nhưng bất kể bọn họ nói như thế nào, Thẩm tiên sinh cũng không có gật đầu, rơi vào đường cùng, chủ tiệm đành phải nói: "Thẩm tiên sinh, ơn cứu mạng của cậu, hai chúng tôi không có gì để báo đáp. Từ nay, chúng tôi sẽ gửi hai bó hoa tượng trưng cho tình bạn đến Niên tiên sinh vào mỗi tuần, hơn nữa cũng không thu bất kỳ khoản phí nào."
"Cái này thì được." Thẩm Trường An lo lắng mình mà cứ không chịu nhận, hai vợ chồng này sẽ khó mà an lòng, cho nên dứt khoát đồng ý luôn.
"Có cương thi!"
Gã đàn ông bị cảnh sát tạm giữ đột nhiên chỉ vào một góc tối ở đầu đường, "Có cương thi ở đó!"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy gã đàn ông hét thảm một tiếng, một bóng dáng màu đen bay về phía này giống một mũi tên sắc bén, mục tiêu của bóng đen là Diêu Hoài Lâm đang dạy dỗ gã đàn ông.
Đêm nay cậu cố ý kéo dài thời gian là vì chờ Diêu Hoài Lâm bọn họ chạy tới. Cậu không thể xác định được liệu người đàn ông có vũ khí khác hay không, chứ đừng nói đến tình hình của hai vợ chồng họ bây giờ, vì vậy gọi cảnh sát là cách tốt nhất.
Thời điểm bóng đen xông tới, đầu óc Thẩm Trường An vẫn còn trong trạng thái đần độn, lúc ngẩng đầu thấy có cái gì đó lao về phía Diêu Hoài Lâm, cậu theo bản năng duỗi chân đá một cái.
Chỉ nghe bóng đen hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền ngã xuống đất.
Đây là cương thi trong truyền thuyết à?
Mọi người nhìn "người" đang quỳ rạp trên mặt đất, da dẻ gã đã hơi xanh, thoạt nhìn tứ chi đã có chút cứng đờ, nhưng tốc độ lại nhanh ngoài dự đoán.
Diêu Hoài Lâm lòng còn sợ hãi mà nghĩ, vừa rồi nếu không có Thẩm Trường An ra chân ngăn cản, nói không chừng hắn thật sự bị người kỳ quái này tập kích rồi.
"Cảm ơn." Diêu Hoài Lâm cảm ơn Thẩm Trường An.
"Không cần đâu." Thẩm Trường An xua tay, đạp lên lưng người kỳ quái này, nói với viên cảnh sát đang định chạm vào gã này, "Tạm thời mọi người đừng chạm vào hắn, tôi lo lắng trên người hắn có bệnh truyền nhiễm."
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra gọi vào một số.
Diêu Hoài Lâm nghe vậy cau mày, nói với những cảnh sát khác: "Mọi người canh chừng tên bắt cóc này, tôi qua đó xem thử."
"Đội trưởng Diêu!"
"Sao có thể cho anh đi được."
"Không được, anh em bọn em tuyệt đối không thể nhìn anh đi chịu chết được."
Thẩm Trường An nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại liền trông thấy Diêu Hoài Lâm cùng mấy viên cảnh sát đỏ khóe mắt, như thể họ đã trải qua một cuộc chia tay lớn trong đời.
"Mọi người đang làm gì vậy, cũng có phải đang quay tuồng sinh ly tử biệt đâu." Thẩm Trường An không để những người khác chạm vào người kỳ quái này, "Lúc nãy tôi vừa liên lạc với một người bạn, anh ấy biết vài điều về căn bệnh kỳ quái này, chúng ta chờ anh ấy lại đây rồi nói sau."
"Được." Diêu Hoài Lâm nhìn người kỳ quái đang bị Thẩm Trường An dẫm trên mặt đất không thể giãy giụa, lấy ra một gói thuốc lá chia cho mọi người, hút mạnh một hơi, nếu đồ chơi này chính là cương thi mà người dân đồn đãi gần đây, thì hắn cần phải đưa kẻ kỳ lạ này ra trước công lý, cũng coi như là cho người dân đang trong trạng thái hoảng sợ uống một viên thuốc an thần.
Thần Đồ chạy tới rất nhanh, từ xa hắn đã nhìn thấy Thẩm Trường An đạp lên một thứ gì đó dơ hầy ở dưới chân, hắn nhướng mày, đi đến bên cạnh Thẩm Trường An, "Trường An, sao cậu bắt được cái đồ chơi này vậy?"
"Khụ." Thẩm Trường An ho khan một tiếng, giới thiệu thân phận của Thần Đồ cho đám người Diêu Hoài Lâm.
Thần Đồ: "......"
Có rất nhiều kiến thức, đã đọc qua những chứng bệnh kỳ quái, đây là đang nói hắn à?
Hắn là một môn thần, vì sao phải cảm thấy hứng thú với các chứng bệnh kỳ quái chứ?
"Thần Đồ." Thẩm Trường An nhỏ giọng hỏi Thần Đồ, "Cái thứ dưới lòng bàn chân tôi là người, hay là vật gì khác vậy?"
"Tạm thời là con người, nhưng tôi cảm thấy cậu còn dẫm như vậy, thì rất có thể sẽ biến thành ma đấy." Thần Đồ liếc mắt một cái liền biết người này đang xảy ra chuyện gì, "Có một loại người sống, không muốn nghiêm túc làm việc mà cứ nhớ thương chút đồ vật trong mộ người chết. Những ngôi mộ ngủ say trong bùn đất mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm đó, ai biết được sẽ có đồ vật gì kỳ quái trong đó chứ?"
"Cho nên......"
"Hắn bị nhiễm vi khuẩn trong mộ, yên tâm đi, không có lây nhiễm đâu." Thần Đồ cao giọng, sau khi để cảnh sát nghe câu này và cảm thấy yên tâm, thì kéo Thẩm Trường An ra khỏi người kỳ quái, "Tên trộm mộ này bị huyệt mộ nguyền rủa."
"Người chết rồi mà còn có thể nguyền rủa á?" Thẩm Trường An kinh ngạc, "Không phải nói người chết như đèn tắt sao?"
"Động vật còn có thể biến thành người đây này, có khoa học không?" Thần Đồ hỏi lại.
"Xin lỗi, đã xúc phạm anh rồi." Thẩm Trường An nghĩ đến Thần Đồ cũng là yêu quái do động vật hoặc là thực vật biến thành, liền vội vàng xin lỗi.
Thần Đồ: Hở?
Có liên quan gì đến hắn đâu?
"Lúc nãy khi tôi ra ngoài, tiên sinh còn nói với tôi, nếu tiện đường thì hãy về cùng với cậu." Thần Đồ thấy cảnh sát đã đưa người phạm tội và người bị hại đi hết rồi, liền nói với Thẩm Trường An, "Cậu nói xem cậu lớn như vậy rồi, có thể đánh, có thể ăn, có thể nhảy, vả lại còn có ánh sáng công đức trên người nữa, ai có thể làm hại cậu được chứ? Cố tình tiên sinh cứ lo lắng cái này, lo lắng cái kia, haiz. Nói thật chứ, người giống như cậu, đi đêm cũng là một kiểu hại ma đấy."
Nói đến ma......
Thẩm Trường An chợt nhớ ra, hình như đã có một khoảng thời gian cậu không cho hồn ma trạch nam Trần Nguyên ăn rồi, cậu có nên tìm thời gian, mua chút đồ ăn ngon đi thăm không đây?
Thẩm Trường An và Thần Đồ về đến nhà, vừa mới nhẹ nhàng lên lầu,l xong, cậu đã nhìn thấy cửa phòng Đạo Niên mở ra.
"Về rồi à?" Đạo Niên mặc đồ ngay ngắn đứng ở sau cửa, rõ ràng là dáng vẻ còn chưa bắt đầu đi ngủ.
"Đạo Niên, trễ thế này rồi sao anh chưa ngủ vậy?" Thẩm Trường An đứng thẳng lưng, "Nghe nói ngủ sớm có lợi cho xương phát triển, chân của anh vừa mới tốt lại, nói không chừng ngủ sớm có thể làm hai chân anh trở nên khỏe hơn đấy."
"Không ngủ được." Đạo Niên nhìn cậu một cái, trên người Trường An thoang thoảng mùi mộ cổ, còn có...... Dấu hiệu quy tắc bị rối loạn.
Y âm thầm tính toán trong lòng, vẻ mặt có chút vi diệu.
Đôi vợ chồng chưa cưới mà Thẩm Trường An cứu hôm nay, dựa theo quỹ đạo đã được định sẵn, đó là phải chết trong tay tên biến thái cuồng giết người, mà tên cuồng giết người cũng bởi vì hành hạ bọn họ đến chết, nên càng không thể kiểm soát được sở thích vặn vẹo của mình mà giết rất nhiều người già và trẻ em vô tội. Đôi vợ chồng này trước khi chết phải chịu đủ loại tra tấn, sau khi chết oán khí rung trời, hơn nữa còn bị lây dính khí trong mộ cổ, cuối cùng biến thành ác quỷ.
Mà người cảnh sát kia cũng sẽ bị tên trộm mộ mất đi lý trí cắn đứt cổ, không cứu kịp mà chết ngay tại chỗ.
Kể từ đó, gần cửa hàng hoa đó thường xuyên xảy ra những vụ tử vong, sau đó......
Sau đó các loại oán khí tụ lại bên nhau, khiến hung thú thượng cổ sống lại, cuối cùng dẫn đến rất nhiều người chết, cùng với xã hội rung chuyển bất an.
Tuy nhiên, khi chuyện này vừa mới bắt đầu, đã gặp phải Thẩm Trường An. Đôi vợ chồng chưa cưới kia không những được bảo vệ tánh mạng, mà còn vì hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm của Thẩm Trường An, cảm thấy trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt, vì vậy sau khi phát đạt ở tuổi trung niên đã làm không ít việc thiện đền đáp xã hội.
Sau khi tên biến thái cuồng giết người kia bị ngăn cản trong lần giết người đầu tiên, cuối cùng đã bị nhốt vào bệnh viện tâm thần đặc biệt.
Mà người cảnh sát tên Diêu Hoài Lâm kia càng không cần phải nói, sau này sẽ trở thành một người cảnh sát rất lợi hại, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa.
Nhưng nếu lúc trước y không đột nhiên mua một bó hoa hồng đỏ tặng cho Trường An, Trường An cũng sẽ không quen biết đôi vợ chồng này và có lẽ thời điểm cậu lái xe ngang qua cửa hàng bán hoa này, căn bản là sẽ không chú ý tới cửa hàng bán hoa không bình thường.
Dường như tất cả những chuyện này bắt đầu từ y, lại vì Thẩm Trường An mà được cứu rỗi.
Cho nên, Thiên Đạo là y này, đã trong vô thức, lén lút nhường nhịn Sinh Cơ Đạo sao?
"Đạo Niên, anh bị sao vậy?" Thẩm Trường An cảm thấy sắc mặt Đạo Niên có chút kỳ lạ.
"Không có gì." Đạo Niên lắc đầu, "Đi ngủ sớm đi."
Thẩm Trường An hiểu được, khuya vậy rồi mà Đạo Niên chưa ngủ là vì đang đợi cậu trở về.
Sau khi sống trong nhà Đạo Niên, dường như cậu đã dần dần quen với việc tối về nhà có người chờ, sáng ra ngoài có người lo lắng cậu đã ăn sáng chưa.
"Sau này nếu tôi trở về muộn, thì đừng chờ tôi nữa." Thẩm Trường An thở dài, "Thức đêm không tốt cho cơ thể đâu."
Đạo Niên nhìn cậu bằng đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, dường như đang hỏi, cậu thường xuyên thức đêm mà sao còn không biết xấu hổ nói những lời này vậy?
Thẩm Trường An xám xịt cúi đầu xuống, chạy về phòng mình.
"Trường An." Đạo Niên gọi cậu lại.
Thẩm Trường An quay lại nhìn Đạo Niên đang đứng trên hành lang sáng sủa: "Hửm?"
"Không cần biết cậu đi đâu, chỉ cần cậu trở về, tôi đều sẽ để lại một ngọn đèn cho cậu."
Đạo Niên nhìn cậu, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, giọng điệu cũng không có cố tình nghiêm túc, nhưng Thẩm Trường An lại cảm thấy, khi Đạo Niên nói những lời này, đã hết sức nghiêm túc.