Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 67: Siêu độ



Sau khi Thẩm Trường An chạy trở về nhà thầy Diêu, thì nhìn thấy thầy Diêu đang cầm một lá thư trên tay, phong bì đã hơi ố vàng rồi, nhìn sơ qua là biết nó đã có từ rất lâu.

"Có chuyện này...... Khi em đến đây thăm tôi vào hai năm trước, tôi đã muốn nói cho em, nhưng khi đó em đang bận chuẩn bị cho một cuộc thi, tôi sợ chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến viêc phát huy của em, nên đã không nói ra." Thầy Diêu đặt lá thư vào tay Thẩm Trường An, "Bức thư này đã nằm trong hộp thư nhà tôi rất lâu rồi, mãi đến khi tôi đổi hộp thư mới vào ba năm trước, tôi mới phát hiện trong hộp thư có hai bức thư này."

Các tạp chí mà ông đặt mua trong nhiều năm qua, đều được đưa đến phòng bảo vệ, hộp thư vốn không được dùng đến, vậy nên ông chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một cô gái đặt hai bức thư này vào trong đó trước khi chết.

"Đây là......" Thẩm Trường An nhìn dòng chữ nắn nót trên lá thư, trên đó không có dấu bưu điện, cũng không có tem thư, chỉ viết vài chữ là "Xin thầy Diêu hãy giao cho Thẩm Trường An".

"Em còn nhớ có một nữ sinh tên Lâm Thúy không?" Thầy Diêu thấy Thẩm Trường An nhìn chằm chằm vào bức thư, "Sau khi cô bé ấy học xong học kỳ hai trung học, gia đình đã yêu cầu con bé thôi học."

Thẩm Trường An cẩn thận nhớ lại, hình như trong lớp thật sự có một cô gái không mấy nổi bật, tên là Thúy gì đó, cậu không có ấn tượng gì với nữ sinh này cả, chỉ nhớ rằng ngày thường cô luôn cúi đầu đi sát tường, thậm chí khi có nhiều người còn sẽ lấy tay bụm mặt, sợ người khác nhìn cô.

Nhưng tại sao nữ sinh này lại viết thư cho cậu vậy?

"Ngay sau khi Lâm Thúy thôi học, con bé đã tự tử."

Thẩm Trường An khiếp sợ trợn to mắt, cậu ngẩng đầu nhìn thầy Diêu, "Tại sao ạ?"

Thầy Diêu lắc đầu: "Tôi không biết, trong lá thư con bé để lại cho tôi, chỉ có lời cảm ơn vì tôi đã quan tâm đến con bé."

Thầy Diêu cảm thấy hơi hối hận, nếu khi người nhà của Lâm Thúy làm thủ tục thôi học cho cô, ông có thể quan tâm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không phát triển trở thành như thế này.

Khi Lâm Thúy chết còn chưa tròn 18 tuổi, đây vẫn là một độ tuổi đẹp như hoa, ông không biết đến tột cùng là điều gì đã dồn cô gái này vào ngõ cụt nữa. Sau khi nhìn thấy tin tức này vào ba năm trước đây, ông đã đến nhà Lâm Thúy tìm người nhà cô, nhưng lại bị người nhà cô mắng mỏ đuổi ra ngoài.

"Em biết rồi ạ......" Thẩm Trường An bỏ lá thư vào áo khoác, cậu gượng cười với thầy Diêu, "Thầy à, thời tiết trở nên lạnh rồi, thầy phải chú ý đến cơ thể nhiều hơn nha."

"Tôi biết cách giữ gìn sức khỏe rõ hơn thanh niên các em luôn đấy." Thầy Diêu vỗ vai cậu, "Phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé, chờ đến khi thầy tổ chức sinh nhật lần thứ 80, thầy vẫn sẽ chờ mấy đứa nhóc hư đốn, tràn đầy sức sống như tụi em đến chúc mừng sinh nhật tôi đấy."

"Không chỉ là sinh nhật lần thứ 80 đâu, mà lần sinh nhật lần thứ 100 của ngài, em cũng sẽ sửa soạn cho mình đến mức vừa đẹp trai vừa tràn đầy sức sống để tới tham gia tiệc sinh nhật của thầy đó ạ." Thẩm Trường An nhìn thời gian, "Ngài đi nghỉ ngơi sớm đi, lần sau em sẽ đến thăm thầy nữa."

"Được." Thầy Diêu xua tay với cậu, trong mắt chứa đầy yêu thương.

Manh theo lá thư ố vàng kia, Thẩm Trường An đi xuống lầu, bước về phía Đạo Niên vẫn đang chờ ở tại chỗ: "Đạo Niên, chúng ta đi thôi."

Đi được vài bước, cậu liền phát hiện cô gái nhỏ mà mình nhìn thấy lúc chiều đang trốn sau một thân cây, dường như đang muốn mở miệng nói gì đó với cậu, nhưng Thẩm Trường An lại không nghe thấy gì cả.

"Có chuyện gì thế?" Thẩm Trường An dừng lại nhìn cô gái, "Cô đang nói gì vậy?"

Cô gái nhỏ chỉ vài cổ họng mình, rồi lại chỉ về phía Thẩm Trường An, lắc đầu mãnh liệt, trên mặt chứa đầy vẻ sợ hãi.

Đạo Niên chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, cô lập tức ngừng lắc đầu, sau khi do dự vài giây, thì cắn răng chuẩn bị xông tới, nhưng cô phát hiện chân mình như bị bén rễ, không thể nhúc nhích nửa bước.

"Em gái này thấy cậu đẹp trai, muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại thẹn thùng đó mà." Thần Đồ cười tủm tỉm trêu chọc, "Trường An, em gái nhà người ta chưa trưởng thành đâu đó, cậu đừng dại dột rớ vô, chạm một cái liền vi phạm pháp luật đó nghen."

Thẩm Trường An: "Thần Đồ à, anh đừng học theo mấy ông già dầu mỡ dê xồm, lấy em gái nhà người ta ra để nói đùa chứ."

Thần Đồ: "......"

Ông già dầu mỡ dê xồm? Hắn á?

Thẩm Trường An vẫy tay với cô gái nhỏ: "Tạm biệt, trở về học bài sớm đi."

Cô gái nhỏ sững người, cô nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Trường An, bả vai dần dần buông thõng, ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Nhìn cô gái đang co người lại, Thẩm Trường An thở dài, đẩy Đạo Niên đi ra ngoài.

Thần Đồ: "Cậu không định đi an ủi sao?"

"Mặc kệ cô ấy có tâm tư gì, đã tôi là một người đàn ông đã trưởng thành rồi, vì vậy không nên làm bất cứ điều gì khiến cô ấy hiểu lầm được." Thẩm Trường An bế Đạo Niên lên xe, "Cô bé ấy chưa thành niên nên không hiểu chuyện, thì người trưởng thành hẳn phải biết rõ mình đang làm gì."

Thần Đồ gấp xe lăn lại bỏ vào cốp xe, mỉm cười nói với Thẩm Trường An: "Ý nghĩ này là không sai."

Lúc lên xe, lá thư mà Thẩm Trường An để vào túi áo khoác rơi ra ngoài.

"Đây là cái gì?" Đạo Niên nhìn lướt qua lá thư này, không có ý định nhặt lên giúp Thẩm Trường An.

"Cái này à......"

Xe đã nổ máy rồi, đèn đường ở ngoài không được sáng lắm, Thẩm Trường An khom lưng nhặt lá thư này lên: "Một bức thư tuyệt mệnh."

Một bức thư tuyệt mệnh được viết cách đây 6 năm và đến bây giờ mới đến tay cậu được.

Thời trung học đã từng mang lại hạnh phúc và cũng có một ít kỷ niệm tồi tệ cho cậu. Khi mọi người mới mười mấy tuổi, đây là độ tuổi thích làm theo ý mình, không đắn đo suy nghĩ gì cả, vì cho rằng mình đã trưởng thành, nên liền có thể không sợ trời không sợ đất, tuy nhiên ở lứa tuổi này, có một số người vì mưu cầu hạnh phúc cho mình mà cho dù có làm tổn thương người khác thì cũng không quan tâm.

Những bạn học có quan hệ tốt với cậu, đồng dạng cũng có thể quay đầu đi bắt nạt những bạn học có vẻ thật thà khác, sau khi cậu đi ngăn cản họ, cứ luôn bị bọn họ cho rằng đây là sự phản bội tình bạn.

Có lẽ là vì từ nhỏ đã sống cùng người lớn tuổi, mà suy nghĩ của Thẩm Trường An cũng trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi, khiến cậu không thích tập hợp thành một nhóm đi bắt nạt người khác như thế này, nên cả thời trung học, tuy mối quan hệ giữa cậu và bạn cùng lớp cũng không tệ lắm, nhưng lại không có cách nào trở thành một người bạn tri tâm không có gì để giấu nhau với tất cả mọi người được.

Có lẽ là do cậu suy nghĩ quá trưởng thành, nên không đồng điệu với các bạn cùng lớp hồi cấp hai.

Đạo Niên lặng im một lát, mới nói với Thần Đồ: "Thần Đồ, tìm một nơi dừng xe lại."

Thần Đồ đậu xe ở ven đường, Đạo Niên bật đèn đọc sách trong xe lên, nói với Thẩm Trường An: "Mở ra xem đi."

"Để tôi đi đến đối diện mua hai ly trà sữa." Thần Đồ mở cửa xe rồi đi xuống, trong chiếc xe yên tĩnh, chỉ còn lại Đạo Niên và Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An cẩn thận mở lá thư, lấy ra hai tờ giấy viết thư nằm trong phong bì suốt 6 năm.

[Chào cậu, Thẩm Trường An:

Vào thời điểm cậu nhìn thấy bức thư này, có lẽ tôi đã không còn ở trên thế giới này rồi. Tôi xin lỗi, vì đã chuyển bức thư này vào tay cậu bằng cách này, bởi vì tôi không biết có còn cách nào khác để cậu xem được bức thư này ngoài chỗ của thầy Diêu hay không.

Có lẽ tôi không nên viết lá thư này để quấy rầy cậu, nhưng người mà tôi muốn cảm ơn trong cuộc đời này không nhiều lắm, người làm tôi cảm nhận được ấm áp cũng không nhiều lắm, vì vậy xin cậu hãy tha thứ cho sự tùy hứng này của tôi.

Tôi ngồi trong phòng cả một đêm và cảm thấy có chút không cam lòng khi cứ rời khỏi thế giới dơ bẩn này một cách im hơi lặng tiếng như vậy, nên tôi muốn để lại chút gì đó.

......]

Thẩm Trường An nghiêm túc xem kỹ nội dung bức thư, không bỏ sót một chữ nào.

[Tôi biết mình không đẹp, cũng biết rằng bộ quần áo mà mình mặc vừa xấu vừa quê mùa, tôi có thể nhìn thấy rất rõ rằng tất cả ánh mắt đổ vào người tôi, đều là ánh mắt cười nhạo. Tôi muốn giả vờ như mình không thèm để ý, nhưng tôi làm không được. Đôi khi tôi đi WC, đi ngang qua hành lang, nghe thấy tiếng cười đùa ồn ào của mấy đứa con trai, liền hận không thể nhào qua đó, đánh bọn họ một trận nhừ tử.

Nhưng tôi không dám, tôi sinh ra đã là một người yếu đuối. Tôi bần cùng, tầm thường, không biết nói đùa, tính cách nhạy cảm, không thể làm người ta thích được, cho nên mới bị bài xích, bị chê cười. Tôi thầm hâm mộ nhưng nữ sinh khác có kẹp tóc đẹp, có những cuốn sách ngoại khóa đắt tiền, các cô ấy có thể cùng nhau thảo luận về bộ phim truyền hình mới nhất, minh tinh nào đẹp hơn, còn tôi thì...... Chẳng có cái gì hết.

Cảm giác khi bị người ta cười nhạo châm chọc quá khó chịu rồi, tôi thường nghĩ nếu tôi xinh đẹp, có gia cảnh giàu có, có cha mẹ yêu thương thì tôi tốt biết bao? Nếu như vậy thì liệu có phải các bạn trong lớp sẽ không mắng tôi là "Mốc Nữ", sẽ không còn nở nụ cười kỳ quái với tôi nữa không?]

Nhìn vào dòng chữ này, Thẩm Trường An dần dần có chút ấn tượng trong đầu, khi đó có một vài nam sinh tương đối nghịch ngợm, thích tụ tập lại tán gẫu xem cô gái nào xinh đẹp và cô gái nào xấu xí nhất lớp, cậu không thích chơi với loại người này, đôi khi bọn họ đi quá xa, đùa quá đáng quá, cậu sẽ đứng lên ngăn cản.

Nhưng trừ khi cậu dán miệng của mấy bạn học này lại, chứ nếu không bọn họ sẽ không thể nào thay đổi cái tật miệng thối được.

[Thẩm Trường An, cảm ơn cậu đã đứng ra bảo vệ thể diện mỏng manh của tôi vào thời điểm tôi không chịu nổi nhất.]

Thẩm Trường An nhớ lại, vào năm thứ nhất hồi cấp ba, không biết nữ sinh nào không cẩn thận làm một rơi một món đồ dùng kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, lúc ấy, đám nam sinh nghịch ngợm trong lớp đã hi hi ha ha chỉ trỏ, còn đoán xem ai là người đánh rơi đồ, cuối cùng, kết quả mà họ đoán ra hình như là nữ sinh tên Lâm Thúy này?

[Ngay khoảnh khắc đó, tôi vô cùng xấu hổ, dưới ánh mắt chế giễu của các bạn trong lớp, tôi hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ. Khi cậu đứng lên, nhặt miếng băng vệ sinh kia ném vào thùng rác, tôi cảm thấy rốt cuộc thì trên thế giới này cũng đã có người mặc cho tôi một bộ quần áo vào thời điểm tôi xấu hổ nhất.

Cậu đứng trên bục giảng, nói với những bạn học đang ồn ào đó: "Tất cả đừng làm ầm ĩ nữa, còn ầm ĩ nữa thì sau này đừng mượn bài tập của tôi để chép nha, dù sao các cậu có chép bài hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng là tôi muốn lấy lòng một nửa dân số trên thế giới, là các bạn học nữ đó nha."

Tất cả mọi người bắt đầu la ó, hỏi có phải cậu đã thích cô gái nào rồi hay không, cũng quên luôn chuyện về miếng băng vệ sinh.]

Trong bức thư của cô gái này, Thẩm Trường An đã giúp đỡ cô vài lần, cậu từng cho cô mượn ô, từng cho cô mượn bút máy, thậm chí là chuyện đưa cho cô một chai nước vào giờ học thể dục, cũng được cô khắc sâu vào tâm trí.

Loại chuyện nhỏ bé không đáng để kể ra này, đã sớm bị Thẩm Trường An quên sạch sẽ, vậy mà nữ sinh lại nhớ rõ đến như vậy. Trong lòng cậu có chút khó chịu, khó chịu vì lúc trước mình đã không giúp cô nhiều hơn một chút.

[Tôi muốn học hành cho tốt, rồi thi đậu vào cùng trường đại học với cậu, sau đó tự tin đứng trước mặt cậu, làm bạn với cậu. Nhưng tất cả điều này là không thể. Gia đình ghê tởm này của tôi, người cha dượng ghê tởm đó, đã làm tan nát mọi ước mơ của tôi.

Thẩm Trường An, tôi buồn quá.

Nếu con người thật sự có thể biến thành lệ quỷ sau khi chết thì tốt quá, tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu.

Sống khó khăn quá, quá đau khổ.

Tôi không thể làm bạn với cậu ở kiếp này rồi, tạm biệt.

Hy vọng cậu có thể tìm được một cô gái tốt, ở bên cậu cả đời, sống một cuộc đời thật hạnh phúc.]

Thẩm Trường An run tay cất bức thư đi, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, nên khi nhìn thấy Thần Đồ xách trà sữa đi đến, liền quay đầu nói với Đạo Niên: "Đạo Niên, bên ngoài lạnh lắm, anh cùng với Thần Đồ ngồi trong xe chờ tôi một lát nha."

Cậu mở cửa, cất bước chạy ra ngoài.

"Thẩm Trường An, cậu đi đâu vậy?" Thần Đồ vừa bước đến cạnh xe, liền nhìn thấy Thẩm Trường An cất bước chạy ra ngoài, mở cửa xe nhìn về phía Đạo Niên, "Tiên sinh, có phải Thẩm Trường An đã phát hiện cô gái kia là...... Ma rồi không?"

Đạo Niên mặt mày sa sầm không nói lời nào.

"Chúng ta có nên đi qua đó xem không?"

"Cậu ấy kêu chúng ta chờ cậu ấy ở chỗ này."

Thần Đồ: "......"

Cho nên ngài liền ngoan ngoãn chờ ở chỗ này? Từ khi nào mà tiên sinh dễ nói chuyện như thế vậy?

"Năm phút sau chúng ta đi qua đó." Đạo Niên nói một cách hợp tình hợp lý, y chờ, nhưng chưa nói sẽ chờ bao lâu.

Thần Đồ yên lặng ngồi trở lại ghế lái, được rồi, hắn hiểu rồi.

Mỗi ngôi trường, dường như đều có những tin đồn ma quái của riêng mình, một ngôi trường mà không có câu chuyện ma quái thì không phải là một ngôi trường hoàn hảo.

Nữ sinh liều mạng chạy như bay, có một vị đạo sĩ áo choàng vàng không nhanh không chậm chạy theo sau lưng cô: "Ác quỷ, ngoan ngoãn chịu chịu trói đi, bằng không đừng trách bần đạo đánh cô hồn phi phách tán."

Vừa dứt lời, tay hắn liền ném ra một lá bùa màu vàng, nữ sinh hét thảm một tiếng, ngã xuống từ giữa không trung, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy không tự chủ được, cô sợ hãi nhìn người tu đạo đang càng lúc càng gần mình, "Cầu xin anh, tha cho tôi đi."

"Trên người cô có đầy lệ khí, nếu như bần đạo tha cho cô, chẳng phải là cho cô đi hại người sao?" Đạo sĩ cầm một cây kiếm gỗ đào, "Có bần đạo ở đây, cô đừng nghĩ đến chuyện hại người."

Trong mắt nữ sinh xuất hiện sự căm hận: "Những tên đạo sĩ chẳng phân biệt thị phi trắng đen như mấy người, thời điểm tôi bị người ta khinh nhục, chẳng có ai trong mấy người ở đó cả. Bây giờ rôi chết rồi, an an tĩnh tĩnh ở trong ngôi trường này, cũng chưa làm hại bất cứ người nào, vậy mà các ngươi lại muốn diệt trừ tôi sao?!"

Cơn gió đêm thổi bay lá cây bạch quả trên mặt đất, tạo ra âm thanh sột soạt, đạo sĩ áo choàng vàng phát hiện lệ khí đang không ngừng dồn về phía nữ sinh từ bốn phương tám hướng, luồng khí tức mạnh mẽ này khiến cho hắn không thể tới gần một bước.

Đây là, đây là...... Sắp tiến hóa trở thành ác quỷ sao?

Đạo sĩ áo choàng vàng cảm thấy kinh hãi trong lòng, hắn giơ kiếm gỗ đào lên muốn cắt mở linh hồn của ma nữ, ngăn chặn sự tiến hóa của cô. Tuy nhiên, ngay khi kiếm gỗ đào vừa đụng vào người ma nữ, nó lập tức biến thành nhiều mảnh vỡ.

"Nếu mấy người bất công như thế, vậy tôi sẽ tự tìm ra công lý cho mình." Mười ngón tay của nữ sinh bay vọt lên, hai mắt đỏ đậm, sát khí bao quanh cả cơ thể, "Tôi muốn mấy người, những kẻ đã từng hại tôi, nợ máu thì phải trả bằng máu!"

Ánh trăng sáng dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm, đầu tóc đạo sĩ áo choàng vàng đều dính đầy mồ hôi, hắn xoay người định chạy, nhưng lại bị nữ sinh túm lấy lưng áo.

"Chẳng phải anh muốn bắt tôi sao, chạy làm gì chứ?" Nữ sinh bật ra một nụ cười mỉa mai, "Mấy tên đạo sĩ thúi các người cứ tự cho mình là chính nghĩa, vậy thì tôi muốn thử xem, trái tim của đạo sĩ mấy người có mùi vị gì!"

Bởi vì cô không có ba, cho nên từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, bị các bạn trong lớp cười nhạo, mẹ ruột của cô nhìn cha dượng khinh nhục cô nhưng lại nói rằng cô đã dụ dỗ cha dượng. Khi cô còn sống, không có bất cứ lẽ trời gì, sau khi chết rồi thì chỉ muốn ở trong ngôi trường này, gặp lại người thầy đã từng chăm sóc mình, chờ đợi nam sinh duy nhất từng giúp đỡ mình, thỉnh thoảng trở lại trường học cũ thăm thầy giáo.

Điều mà cô cần chỉ ít ỏi như vậy thôi, nhưng tại sao những người này lại không muốn buông tha cho cô chứ?

Giết bọn họ!

Trả thù bọn họ!

Nếu bọn họ không muốn cô sống, cô còn e dè cái gì nữa?

Ai cũng đừng nghĩ là sẽ sống sót.

"Lâm Thúy."

"Lâm Thúy, cô còn ở đây không?"

Bàn tay đâm vào sau lưng đạo sĩ chậm rãi dừng lại, Lâm Thúy nhìn mười ngón tay đã dài ra của mình, sau đó lại nhìn tấm lưng đang chảy máu của đạo sĩ, đột nhiên rút tay mình về.

"Ôi!" Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng đạo sĩ áo choàng vàng cảm nhận được miệng vết thương sau lưng mình đang chảy máu y như vòi phun nước. Nhận thấy ma nữ đã thả mình ra, hắn liền lăn lê bò lết chạy xa một khoảng cách, sau đó đột nhiên nghĩ đến người vừa gọi tên có thể là một phàm nhân vừa ngu xuẩn vừa vô tri, mà ma nữ muốn giết một phàm nhân, thì chỉ cần thời gian chớp mắt một cái mà thôi.

Hắn mắng một câu, rồi quay trở lại.

Nghĩ xem, Đình Chinh hắn nổi tiếng, làm gì cũng thuận lợi gần mười năm nay, nhưng cuộc sống gần đây lại càng ngày càng không dễ chịu lắm, không chỉ bị giam ở đồn cảnh sát mấy ngày, mà còn bị sư phụ phát biểu thông báo công khai trục xuất khỏi môn phái và chứng chỉ đạo sĩ cũng bị hiệp hội thu hồi luôn. Rồi khi muốn đến đế đô xem phong thuỷ để kiếm chút tiền, thì phát hiện ngôi trường này có quỷ khí, lo rằng học sinh sẽ bị ma làm hại, nên liền thuận tay bắt ma miễn phí, nhưng không ngờ lại kích thích con ma này tiến hóa thành lệ quỷ ngay tại chỗ, rồi bị cô đánh thành cháu nội luôn.

Kể từ sau khi đi qua thành phố Ngô Minh, vận khí của hắn càng này càng kém đi, chắc chắn là nơi đó nghịch hướng với hắn mà. Sau này hắn nhất định phải cách xa thành phố Ngô Minh mấy trăm km, dù có nhiều tiền hơn cũng không đi kiếm nữa.

"Ác quỷ, đừng làm hại phàm nhân vô tội, nếu không cô sẽ bị tống xuống mười tám tầng địa ngục......"

"Cút!" Ma nữ tát Đình Chinh bay vào đống lá cây bạch quả.

Đình Chinh che miệng, nhặt lên những chiếc răng rơi xuống mặt đất, chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất. Thôi thì hắn vẫn nên nhanh chóng chạy trốn đi, vì ở trước mặt loại lệ quỷ có thể xưng bá một phương này, hắn chỉ là một tuyển thủ đồng thau, không thể cứu được tên phàm nhân đang tìm đường chết kia đâu.

Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, người đã gọi tên kia đã chạy tới từ con đường rợp bóng cây

Trong bộ vest và đôi giày da, đôi chân dài và làn da trắng, lớn lên trông...... Hửm?

Đây chẳng phải là người bình thường mà sư phụ đã dùng để châm chọc hắn khi ở thành phố Ngô Minh sao? Sao cậu ta lại ở đây vậy?

Chẳng trách đêm nay hắn lại xui xẻo như vậy, hóa ra có người của thành phố Ngô Minh ở đây. Không phải là hắn thích bắn đại bác bản đồ, nhưng hắn cảm thấy không chỉ có thành phố Ngô Minh, mà ngay cả người của thành phố Ngô Minh cũng khắc hắn.

Thẩm Trường An chạy mệt bở hơi tai, đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây, sau khi nhìn thấy nữ sinh đứng dưới ánh trăng, bước chân của cậu chậm lại: "Cô là...... Lâm Thúy đúng không?"

Ma nữ cúi đầu, lén lút giấu hai tay ra sau lưng.

Cơ thể gầy gò của cô, không để lại chút bóng nào dưới ánh trăng cả, lẻ loi đứng đó, trông có chút đáng thương.

"Thực xin lỗi, ban đầu tôi không nhận ra cô." Thẩm Trường An tiến lên vài bước, nữ sinh thấy cậu tới gần, cúi đầu im lặng lùi lại mấy bước.

Nhận thấy cô không muốn mình đến gần quá, Thẩm Trường An dừng lại: "Tôi đã xem lá thư cô để lại cho tôi rồi."

Ma nữ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trường An, dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

Thẩm Trường An lại như không nhìn thấy, cậu xin lỗi nữ sinh: "Tôi rất xin lỗi, vì năm đó đã không giúp được cô."

"Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, có can đảm đứng lên khi gặp được chuyện bất công, đã là sự ấm áp và tốt đẹp nhất trong thế giới con người này rồi." Nữ sinh nói rất cẩn thận, dường như cô rất sợ Thẩm Trường An sẽ buồn, "Là tôi nên nói cảm ơn cậu mới phải, cảm ơn cậu đã mang đến ánh nắng tươi sáng trong cuộc đời hèn mọn và bình thường của tôi."

Nghĩ đến nội dung bức thư đó, trong lòng Thẩm Trường An cảm thấy rất khó chịu: "Cô yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng giúp cô, sẽ không để kẻ ác cứ ung dung ngoài vòng pháp luật đâu."

"Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đã không còn chứng cứ từ lâu." Nữ sinh lắc đầu, "Thẩm Trường An, nếu bây giờ cậu đi báo cảnh sát, thì chỉ gây thêm phiền phức cho cậu mà thôi. Thẩm Trường An, cuộc đời của tôi đã kết thúc rồi, tôi không muốn vì tôi, mà lại mang đến phiền phức cho cuộc đời của cậu."

"Ra mặt cho bạn học cũ, không phải là chuyện phiền phức." Thẩm Trường An lắc đầu một cách kiên định, "Chỉ khi bắt những kẻ làm chuyện ác phải trả giá, thế giới mới có thể trở nên trật tự và tốt đẹp hơn."

Màu đỏ trong tròng mắt nữ sinh mờ đi từng chút, mười ngón tay đã dài ra, cũng trở lại hình dáng bình thường từng chút một. Cô lại trở về bộ dáng lúc chết, với một cơ thể đầy sẹo, tuy rằng đã mất đi hy vọng sống nhưng cũng không điên cuồng nữa.

Đình Chinh với tấm lưng bê bết máu nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy không thể tin được, người này...... Thế mà lại dùng ngôn ngữ để siêu độ lệ quỷ á?!

Chẳng lẽ sư phụ đã không nói dối hắn, tư chất của người qua đường này thật sự tốt hơn so với hắn sao?

"Thẩm Trường An, cảm ơn cậu." Nữ sinh nhút nhát nở một nụ cười, cô nhìn nam sinh đã đẹp trai lại hoàn hảo trước mắt. Mỗi ngày, cô đều nhìn các bức ảnh trên bảng tuyên truyền và đoán xem hiện tại cậu đang sống một cuộc sống như thế nào, có hạnh phúc không, có thành công không và có phải là có những cô gái đáng yêu làm bạn ở bên cạnh cậu không.

Nhưng mọi phỏng đoán, đều không thể sánh bằng khoảnh khắc con người thật của cậu xuất hiện.

Cậu vẫn mềm lòng và tốt bụng như năm đó, hỏi cô có cần được giúp đỡ gì hay không. Cô không ngờ Thẩm Trường An có thể nhìn thấy cô, cô vừa mừng vừa mặc cảm, mừng là vì bọn họ lại gặp nhau, mặc cảm là vì cho dù mình đã biến thành ma, thì dáng vẻ vẫn xấu xí và bình thường như vậy.

Trước đây, cô luôn nhìn thấy cậu vội vàng đến, lại vội vàng rời khỏi nhà thầy Diêu, mà cô chỉ dám đứng từ xa nhìn một cái, thậm chí còn cảm thấy bản thân liếc nhìn cậu thôi, cũng hoàn toàn là khinh nhờn.

Cô đã đợi ở đây 6 năm và rốt cuộc cũng gặp được cậu rồi. Cậu không cảm thấy sợ hãi cho dù cô đã là ma, cũng không cảm thấy chán ghét vì trên người cô có đầy vết thương.

Trên thế giới này, sao lại có một người tốt như vậy chứ.

Nếu cô giết người......

Chắc chắn Thẩm Trường An sẽ rất thất vọng, rất buồn luôn đi?

"Sáng mai, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay." Thẩm Trường An nhìn cơ thể dường như đã trong suốt hơn một chút của nữ sinh, "Cô còn chứng cứ nào để cung cấp không?"

Nữ sinh lặng im một hồi lâu: "Cậu có cảm thấy...... Bẩn không?"

"Mỗi một nữ sinh đều là thiên sứ nhỏ đáng yêu." Thẩm Trường An nhìn cô gái yếu ớt trước mặt, "Chỉ có những kẻ xấu xa đó mới bẩn thỉu thôi."

Nữ sinh muốn khóc, nhưng không có giọt nước mắt nào trào ra khỏi khóe mắt cô được, cô chạm vào khóe mắt khô khốc của mình: "Tôi đã giấu một cuốn nhật ký và một cái USB trong một cái lỗ trên ban công ở nhà."

Cả đời này cô đều không muốn để người khác nhìn thấy cuốn sổ nhật ký đó, đặc biệt là không muốn Thẩm Trường An thấy được nó.

Tuy nhiên, cô muốn dũng cảm một lần vào đêm nay.

Vì có lẽ sau đêm nay, cô sẽ không còn cơ hội để dũng cảm nữa.

"Tôi nhớ rồi." Thẩm Trường An đi tới chỗ cô gái nhỏ, vươn bàn tay sạch sẽ về phía cô, "Tự giới thiệu một lần nữa, tôi là Thẩm Trường An, cô có muốn làm bạn với tôi không?"

Nữ sinh ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An, đưa tay ra một cách thận trọng, rồi lại nhút nhát rút tay về.

"Không muốn bắt tay với tôi sao?" Thẩm Trường An cười với cô.

Nữ sinh chậm rãi, kiên định đưa tay ra.

Bàn tay thô ráp gầy gò đầy sẹo của cô run lên cầm lấy bàn tay ấm áp của Thẩm Trường An: "Tôi, tôi tên là Lâm Thúy, tôi muốn, tôi muốn làm bạn với cậu."

Khi hai bàn tay nắm vào nhau, một luồng ánh sáng bạc ấm áp bao bọc lan toả khắp cơ thể làm cho cô cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ bẫng và uyển chuyển hơn.

"Bạn tốt, chúc cho cô vào kiếp sau sẽ có được một gia đình ấm áp, có cha mẹ coi cô như châu báu, có tuổi thơ hạnh phúc, bình an vui vẻ cả cuộc đời." Thẩm Trường An vươn một bàn tay khác, nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu của cô, "Đã đến lúc cô phải đi tìm một cuộc sống mới rồi."

Cảm giác ấm áp trên đỉnh đầu, khiến nữ sinh quên hết mọi đau khổ và không cam lòng, cô ngây người nhìn thanh niên đang cười trước mặt: "Kiếp sau, tôi sẽ có được những thứ này sao?"

"Sẽ có mà." Thẩm Trường An gật đầu.

"Tôi tin cậu." Cô nở một nụ cười ngượng ngùng.

Thẩm Trường An quay đầu lại, ngẩng lên nhìn bướm dẫn hồn bay ra từ trong rừng cây: "Vậy thì, tạm biệt, bạn tốt của tôi."

"Thẩm Trường An, cậu phải cẩn thận với anh ta."

"Cẩn thận ai cơ?"

"Cẩn thận......"

"Trường An." Đạo Niên ngồi trên xe lăn, xuất hiện dưới cây bạch quả, ánh trăng kéo dài cái bóng của y, "Tôi đợi cậu rất lâu rồi, sao vẫn chưa quay về vậy?"

Thẩm Trường An quay đầu nhìn Đạo Niên, rồi lại nhìn linh hồn của Lâm Thúy đã hóa thành một vầng sáng đi theo bướm dẫn hồn, tiếp theo đi đến bên cạnh Đạo Niên: "Xin lỗi, vì đã để anh đợi lâu."

Đạo Niên: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ là có chút chuyện nhỏ thôi." Thẩm Trường An lấy điện thoại ra, "Có lẽ tôi cần phải báo cảnh sát."

"Chuyện báo cảnh sát có thể trễ lại hai phút, cậu có thể gọi xe cứu thương giúp tôi trước không?" Trong đống lá cây bạch quả, có một bàn tay run rẩy vươn ra ngoài, "Tôi cảm thấy có lẽ tôi có hơi mất máu quá nhiều rồi."

Đêm hôm khuya khoắt, một bàn tay máu me bê bết vươn ra ngoài, đã làm cho Thẩm Trường An sợ hãi, theo bản năng mà bảo vệ Đạo Niên ở sau lưng mình: "Ai đó?"

"Tôi nè." Đình Chinh ngẩng đầu lên khỏi đống lá khô, "Người, còn sống, cần được đi cấp cứu."

Ngay cả lệ quỷ mà cậu còn siêu độ được, vậy mà lại sợ một người còn sống hả?

Thẩm Trường An: "......"

Đây chẳng phải là Đình Chinh, người đã bị tịch thu chứng chỉ và huỷ bỏ tư cách đạo sĩ à, sao hắn lại ở đây vậy?

Người mà Lâm Thúy dặn cậu phải cẩn thận lúc nãy, chính là hắn sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.