"Anh vũ bị làm sao vậy?" Thẩm Trường An thấy Phi Oánh đột nhiên ngã xuống đất, cảm thấy lo lắng nên định đi qua kiểm tra.
"Không bị sao cả." Lưu Mao mỉm cười, "Có thể là do ăn nhiều quá nên não bị hư thôi."
"Ăn nhiều?" Thẩm Trường An cứ cảm thấy hơi lo nên vẫn đi tới cẩn thận kiểm tra anh vũ, thấy nó thật sự không giống như bị bệnh, liền cảm thấy yên tâm lại, cậu sờ chùm lông trên đầu anh vũ vài cái, "Chút nữa đừng cho nó ăn nữa."
Nghĩ đến hành vi thường xuyên cho anh vũ ăn của mình, Thẩm Trường An có chút chột dạ, gần đây con anh vũ này đã mập hơn rất nhiều, có lẽ một phần trong chuyện này là do cậu.
Trợ lại bên bàn ăn, Thẩm Trường An nhanh chóng uống một hớp sữa bò để tự an ủi. Hôm nay là thứ bảy nên không cần đi làm, cậu cũng chẳng mặc thêm áo khoác, mà chỉ khoác một cái áo ngủ mềm, thong thả hưởng thụ bữa sáng thơm ngon.
"Trường An." Đạo Niên nhấp một ngụm sữa bò rồi đặt ly về chỗ cũ, "Dọn lại đây ở với tôi đi."
"Hả?!" Dao ăn của Thẩm Trường An trượt qua bên cạnh dĩa phát ra một tiếng chói tai, cậu đặt dao nĩa xuống, chuyển sang dùng đôi đũa mà mình thích nhất, "Anh đang mời tôi làm khách trọ của anh sao?"
"Cậu không thích hoàn cảnh nơi này sao?" Đạo Niên cau mày.
"Thích." Thẩm Trường An gật đầu, lòng cảm thấy hơi do dự, thường xuyên đến nhà Đạo Niên ăn ké uống ké ở ké là một chuyện, da mặt dày trực tiếp dọn sang đây ở lại là một chuyện khác. Kể từ khi gặp Đạo Niên cho đến bây giờ, Đạo Niên đã luôn phải trả giá rất nhiều cho tình bạn này, điều mà cậu có thể làm cho Đạo Niên thì lại rất ít.
Cậu rất thích nơi đây, thích cả phong cảnh, căn phòng ở nơi đây và thích nhất là những người ở trong ngôi nhà này.
Thích chú Triệu luôn nấu đủ loại đồ ăn ngon, thích anh Lưu hay lo nghĩ, Thần Đồ và Úc Lũy nhiệt tình, thích cả người làm vườn đã hái những bông hoa xinh đẹp cho cậu cùng với một vài bảo vệ trong tiểu khu, tất cả bọn họ đều làm cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Đặc biệt là Đạo Niên, tuy rằng làm việc gì cũng lười, khi nói chuyện nếu có thể tiết kiệm được một chữ thì tuyệt đối không nói chữ thứ hai, nhưng được ở bên cạnh y là quãng thời gian hạnh phúc nhất sau tám tuổi của cậu.
Cậu không cần phải lo sẽ có tội phạm tới trả thù mình, cũng không cần lo đến chuyện thân phận là người nhà liệt sĩ của mình bị đưa ra ánh sáng, cậu có thể buông xuống mọi gánh nặng và hoàn toàn là chính mình.
Nhưng mà......
Không phải là cậu không có nhà, cứ sống trong nhà bạn mình như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
"Tôi......" Thẩm Trường An chưa kịp nói xong đã bị Đạo Niên cắt ngang, Đạo Niên hiếm khi cắt ngang khi cậu đang nói chuyện, nên trong lúc nhất thời, Thẩm Trường An đã chuyển toàn bộ sự chú ý lên những gì Đạo Niên sẽ nói tiếp theo.
"Ở bên cậu, tôi rất vui." Đạo Niên muốn nhếch khóe môi lên, nhưng lần này y vẫn thất bại, như thể trời sinh y đã không thể cười nên dù cho có cố gắng như thế nào cũng không thể cười ra hiệu quả mà mình mong muốn, "Cậu có thể ở lại với tôi thêm một đoạn thời gian không?"
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Đạo Niên, trong đầu Thẩm Trường An đã tưởng tượng ra vô số cảm xúc dành cho y, chẳng hạn như cô đơn, do dự và dường như cậu còn nhìn thấy cánh cửa trái tim đang đóng chặt của Đạo Niên, cuối cùng cũng từ từ mở ra một khe hở cho mình, và nếu như cậu không muốn tiếp nhận khe hở này thì cánh cửa này sẽ đóng chặt lại một lần nữa.
"Vậy, vậy thì tôi dọn lại đây sống một thời gian nha?" Thẩm Trường An nhớ tới chỗ của Trương đại gia còn có một con ma cần mình cho ăn, cùng với việc vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến vận mệnh của con ma này bị thay đổi, vì vậy đã nói thêm, "Nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ trở về để kiểm tra lại nhà cửa."
"Được." Đôi mắt khép hờ của Đạo Niên mở ra, "Nếu cậu có thể mãi ở bên tôi......"
Ầm đùng!
Tiếng sấm vang lên, một tia sáng cực lớn lóe lên ngoài cửa sổ, Thẩm Trường An không có nghe rõ Đạo Niên đã nói gì: "A?"
"Không có gì." Đạo Niên rũ mi xuống, giấu đi sự châm chọc và lạnh nhạt đối với tiếng sấm này vào trong mắt, "Ý tôi là, tôi rất vui."
"Tôi cũng rất vui." Thẩm Trường An nhìn ra ngoài cửa cổ vài lần, "Thời tiết gần đây kỳ lạ ghê, cứ một chốc lại sấm, một chốc lại có mưa, bão tố sắp tới rồi cũng tan. Giờ thì ngay mùa đông mà lại có sét đánh, đánh xong cũng không thấy được vài giọt mưa, đây là đang giỡn à?"
Mới vừa ăn sáng xong, các trưởng lão của tộc chim đã vội vã chạy đến, đi tuốt đàng trước là trưởng lão Khổng với sắc mặt xanh xao bước đi không vững.
Thẩm Trường An đang khoanh chân cầm máy tính bảng dựa vào sô pha chơi game, nhìn thấy nhóm người có sắc mặt khó coi vào tối hôm qua đi tới, liền đứng dậy mang dép lê vào, khom lưng nói nhỏ bên tai Đạo Niên. "Mọi người trò chuyện đi, tôi lên lầu ngồi một lát, đợi mưa tạnh rồi tôi sẽ đưa anh ra ngoài đi dạo."
Các trưởng lão của tộc chim nhìn thấy Thẩm Trường An và Đạo Niên gần gũi như vậy, họ liền gạt đi tâm trạng đang kích động của mình, cúi đầu xuống thấp hơn.
Đạo Niên khẽ gật đầu, chờ đến khi Thẩm Trường An lên lầu rồi, tay phải ngón trỏ liền hơi động đậy, cả tầng dưới lập tức bị kết giới bao quanh, người ngoài không cách nào thấy được cảnh tượng thật sự trong kết giới.
"Cảm ơn đại nhân đã giúp đỡ." Các trưởng lão của tộc chim đồng loạt quỳ xuống trước mặt Đạo Niên. Đêm qua khi đến đây, bọn họ còn cho rằng đại nhân sẽ không nhúng tay việc này, nhưng không ngờ đại nhân không chỉ giúp bọn họ tìm được huyết mạch của phượng hoàng, mà còn giúp cho huyết mạch của phượng hoàng nở ra luôn.
Trên toàn thế giới này, ngoài đại nhân có thể làm cho huyết mạch của phượng hoàng gần như mất hết sự sống có thể nở ra, thì làm gì còn ai có thể làm được nữa chứ?
Nhớ lại cách đây không lâu bọn họ còn đang hận Thiên Đạo vô tình, các trưởng lão của tộc chim liền cảm thấy mặt đang đỏ lên, trong lòng cảm thấy áy náy hơn.
"Cảm ơn đại nhân đã giữ lại huyết mạch duy nhất của phượng hoàng cho tộc chim chúng tôi." Trưởng lão Khổng cùng rất cả các trưởng lão đi theo ông lạy xuống, lúc này bọn họ lạy rất thành tâm, bây giờ dù cho có kêu bọn họ đi tìm chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà làm theo.
Nhìn đám yêu quái chim đang quỳ rạp trước mặt mình, Đạo Niên lạnh lùng nói: "Không liên quan tới tôi."
Các trưởng lão tộc chim nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện đại nhân không có vẻ gì là đang lừa bọn họ, chẳng lẽ...... Còn có người nào khác đã cứu tộc chim bọn họ sao?
"Không biết là vị ân nhân nào đã bảo vệ huyết mạch duy nhất của tộc chim chúng tôi vậy?" Trưởng lão Khổng lại lạy Đạo Niên một cái, "Trên dưới tộc chim của tôi, nguyện hầu hạ vị ân nhân này như một vị khách danh dự, không dám qua loa nửa vời."
"Đại nhân, ngài đang nói về loài người có tư cách ở lại bên cạnh ngài đúng không?"
Đạo Niên không để ý đến câu hỏi của trưởng lão Khổng, tiếp tục nói: "Tối hôm qua cậu ấy mang trứng phượng hoàng về không bao lâu, thì phượng hoàng nhỏ nở ra, mấy người tin hay không cũng không quan trọng, đưa nó đi là được."
Câu nói này rất mơ hồ nhưng vào trong tai tộc chim thì chính là Thẩm Trường An đem trứng phượng hoàng về, sau đó Đạo Niên đại nhân nghĩ cách làm trứng nở ra.
Nhớ lại trước đó không lâu, bọn họ còn ở sau lưng bôi đen người này đủ thứ, nghi ngờ cậu là mầm tai họa do loài người phái tới, tâm cơ sâu nặng, còn dùng đủ mọi cách để dụ dỗ đại nhân, mà không ngờ rằng vừa quay đầu lại thì người ta đã trở thành ân nhân của tộc chim bọn họ rồi, các trưởng lão tộc chim vừa hổ vừa thẹn, gần như không còn mặt mũi nào để ngẩng đầu lên.
"Từ nay về sau, Thẩm tiên sinh là khách quý của tộc tôi, chỉ cần Thẩm tiên sinh có yêu cầu gì, từ trên xuống dưới tộc của chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng thỏa mãn ngài ấy." Trưởng lão Khổng cúi đầu quỳ lạy Đạo Niên, "Ơn huệ to lớn này, các thế hệ trong tộc chúng tôi sẽ khắc sâu vào trong lòng."
Thật sự thì bọn họ cũng không có nghi ngờ Thẩm Trường An cố ý ăn cắp huyết mạch phượng hoàng đâu, cho dù trước đây bọn họ cảm thấy không hài lòng với người này bao nhiêu đi nữa thì họ cũng hiểu rõ trong lòng rằng, một con người bình thường thì không có khả năng đi vào cấm địa của tộc chim và lại càng không thể lấy đi huyết mạch phượng hoàng mà không gây ra tiếng động gì được.
Nếu không phải Thẩm tiên sinh mang trứng phượng hoàng về, mà người này thì lại được Đạo Niên đại nhân nể nang mười phần, thì huyết mạch phượng hoàng của tộc chim bọn họ có thể được giữ lại chắc?
Thế mà trước đây ngày nào bọn họ cũng châm chọc Thẩm Trường An là cứ đi quyến rũ Đạo Niên đại nhân để kiếm lợi cho loài người. Nhưng kết quả là người được lợi ích lại là bọn họ, một tộc chim chẳng có quan hệ gì với Thẩm Trường An hết.
Càng nghĩ mặt càng nóng, tộc chim cảm thấy tất cả bọn họ nợ Thẩm Trường An một ơn huệ rất lớn.
"Đừng đứng đó nữa, cầm lấy chim nhỏ rồi đi đi."
Các trưởng lão tộc chim đi theo Lưu Mao đến nơi phượng hoàng nhỏ đang ở, rồi họ phát hiện ra phượng hoàng nhỏ quý giá nhất của tộc chim bọn họ đang ở trong một cái tổ được làm bằng vải mềm thay vì một cái tổ làm bằng cây ngô đồng, trong lòng cảm thấy xót xa, nhưng họ lại không dám để lộ ra chút cảm xúc xót xa nào trước mặt đại nhân, họ chỉ dám cẩn thận duỗi tay ôm lấy con phượng hoàng non nớt này.
"Chíp!"
Ngay khi trưởng lão Khổng đụng vào phượng hoàng nhỏ, phượng hoàng nhỏ liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết hủy diệt đất trời, như thể trên người trưởng lão Khổng có kim và cây kim đó đang đâm vào nó. Trưởng lão Khổng lập tức đứng hình, khổng tước là tộc có dòng máu gần gũi với phượng hoàng nhất, nếu phượng hoàng nhỏ không muốn làm ông tới gần thì còn có ai có thể mang nó đi đây?
Trưởng lão Khổng né sang bên cạnh một bước, kêu mấy trưởng lão khác tới thử xem, mà không ngờ phượng hoàng nhỏ càng kêu càng thảm, giống như đang bị vô số người ngược đãi, đến cuối cùng thì gào đến nổi thở thoi thóp những cũng không muốn đi theo các trưởng lão của tộc chim.
Các trưởng lão của tộc chim hoảng sợ, tại sao phượng hoàng nhỏ không muốn đi theo bọn họ vậy?
"Phượng hoàng không muốn rời đi với chúng tôi, cầu xin đại nhân hãy cho biết là tại vì sao." Trưởng lão Khổng quỳ xuống trước Đạo Niên với vẻ mặt cực kỳ hèn mọn. Giờ phút này, ông cũng chỉ là một yêu quái già buông bỏ tất cả tôn nghiêm vì tương lai của toàn bộ tộc chim mà thôi.
Đạo Niên cũng cảm thấy hơi bất ngờ, y cau mày, chợt nhớ lại trước khi phượng hoàng nở ra, Trường An đã từng nói mấy câu.
"Sau khi gặp được thiên mệnh chi tử thì một con phượng hoàng hoặc là rồng thần sẽ chui ra khỏi trứng, rồi từ đó sẽ đi đến đỉnh cao của cuộc đời......"
Chẳng lẽ con phượng hoàng này đã nhận Trường An làm chủ từ khi nó còn chưa ra khỏi trứng à?
Nhưng mà...... Trường An người chủ này có biết không vậy?
Đối diện với vẻ mặt nơm nớp lo sợ của các trưởng lão tộc chim, Đạo Niên hiếm khi dành cho họ chút thương hại: "Nó có thể nở ra là vì đã có được cơ duyên từ người khác, trước khi đền đáp ơn huệ này, có lẽ mấy người không có cách nào để mang đó đi đâu."
"Phượng hoàng ra rời, đã trái với quy tắc rồi, nếu nó không được vị ân nhân này bảo vệ thì chỉ sợ sau khi rời khỏi nơi này, nó sẽ lập tức chết dưới điều luật." Đạo Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thật ra tôi cũng muốn biết, đến tột cùng là điều luật đối xử vô tình với tộc phượng hoàng đến trình độ nào, hay là mấy người đưa nó ra ngoài thử xem?"
Các trưởng lão của tộc chim: "......"
Không, bọn họ không dám.
Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại, các trưởng lão tộc chim nhìn phượng hoàng nhỏ gần ngay trước mắt nhưng lại không thể mang đi, trái tim như đi tàu lượn siêu tốc, không ngừng lên xuống, rồi cuối cùng bộp một cái rớt xuống đáy vực luôn.
"Xin hỏi đại nhân, ân nhân của phượng hoàng tộc chúng tôi là Thẩm...... Trường An thật sao?" Trưởng lão Khổng run giọng nói, nói ra câu hỏi ai cũng muốn hỏi những không dám hỏi.
"Như mấy người mong muốn, đúng là cậu ấy."
Trưởng lão Khổng nghĩ, nếu bây giờ xách hai đứa nhỏ trong tộc khổng tước đã từng đắc tội Thẩm Trường An lại đây, để hai đứa nó làm trâu làm ngựa cho Thẩm Trường An, thì liệu rằng Thẩm Trường An có thể đối xử với phượng hoàng nhỏ tốt hơn chút không?
Nếu biết trước có ngày hôm nay thì lúc trước dù sống hay phải chết thì bọn họ cũng sẽ cố gắng lấy lòng Thẩm Trường An.
Khi Thẩm Trường An đi xuống lầu, cậu phát hiện những người khách đó vẫn chưa đi. Bọn họ không những không rời đi, mà khi nhìn thấy cậu đi xuống, họ còn sôi nổi lộ ra ánh mắt nóng bỏng, như thể chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, cậu đã từ người qua đường Giáp tiến hóa thành người có ngàn người mê đắm.
Cậu yên lặng lui ra sau một bước, quay đầu nhìn về phía Đạo Niên, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ đáng tin cậy.
Chẳng lẽ những người này nợ Đạo Niên nhiều tiền quá nên muốn cậu giúp đỡ nói mấy câu tốt đẹp hả?