Nhận thấy vẻ mặt của Lưu Mao có gì đó sai sai, Thẩm Trường An nhìn ra sau lưng, phát hiện Đạo Niên vậy mà đang ở cuối hành lang, lập tức giật nảy mình: “Đạo Niên, sao anh lại ở đây?”
Sao… anh đi lên được?
“Thang máy”
Nghe Đạo Niên nói thế, Thẩm Trường An mới phát hiện đằng sau anh có xây một thang máy trong nhà, chẳng qua bị chậu cây cảnh che mất, không dễ phát hiện.
Thẩm Trường An đi ra phía sau Đạo Niên, đẩy xe lăn cho anh: “Anh cũng ở trên tầng à?”
“Ừ.” Đạo Niên rời mắt khỏi người Lưu Mao, “Trưa mai ăn thịt trâu.”
“Được, thịt kho tàu hay là thịt hầm?”
“Một nửa kho tàu một nửa hầm.” Đạo Niên chỉ cửa một căn phòng, “Ở đây.”
“Thì ra tôi ở ngay bên cạnh anh.” Thẩm Trường An mở cửa giúp Đạo Niên, phát hiện căn phòng này ngoài vật dụng thiết yếu trong nhà thì chẳng có gì khác, trống huơ trống hoác.
Có người bảo rằng, phong cách và nội thất của căn phòng đôi khi sẽ thể hiện thái độ sống và tính cách của con người. Kiểu như Đạo Niên… là biểu hiện không chờ mong vào tương lai, cũng không có hứng thú với hiện tại ư?
Nhận ra nhịp chân của Thẩm Trường An thay đổi, Đạo Niên ngẩng đầu nhìn cậu.
“Phòng của anh to ghê.” Thẩm Trường An làm như không có gì đẩy Đạo Niên vào phòng, bật toàn bộ đèn lên. Căn phòng nháy mắt trở nên sáng sủa, ngay cả cảm giác hoang vắng trống trải cũng bớt đi.
“Bây giờ anh có muốn tắm rửa không?” Thẩm Trường An hỏi, “Cần tôi giúp không?”
“Không cần.” Đạo Niên nhớ tới ban nãy Thẩm Trường An hỏi anh chuyện đi vệ sinh, nghiêm mặt, “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được rồi.” Thẩm Trường An không kiên trì, bạn bè với nhau cũng phải giữ khoảng cách, ấy là tôn trọng người ta. Cậu quay đầu nhìn Lưu Mao rụt vai lại, làm sao thế?
Lưu Mao thấy cậu đi ra, nở nụ cười lấy lòng cậu, muốn vào phòng nhưng lại không dám: “Tiên sinh…”
“Ra ngoài”
“Vâng.” Lưu Mao không dám nói lời thừa thãi, vội vàng đóng cửa lại giúp Đạo Niên.
“Anh Lưu ơi, Đạo Niên bảo trưa mai muốn ăn thịt trâu, trong bếp có nguyên liệu nấu ăn tươi không anh?” Thẩm Trường An hỏi.
“Thịt, thịt trâu?” Lưu Mao lắp bắp.
“Vâng.” Thẩm Trường An thấy vẻ mặt Lưu Mao hơi bối rối, “Lẽ nào anh Lưu thờ Đạo giáo, không ăn thịt trâu?”
“Đâu có đâu có.” Lưu Mao vội vàng lắc đầu, “Sáng sớm mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng cho cậu.”
Thẩm Trường An nói với Lưu Mao những nguyên liệu nấu ăn mai cần rồi trở lại phòng, cẩn thận quan sát bày biện bên trong. Tuy Đạo Niên ở một mình trong căn phòng vô cùng trống trải, nhưng phòng khách sắp xếp cho cậu lại cực kỳ ấm áp, khiến người ta không tự chủ buông bỏ sự câu nệ và mất tự nhiên. Có thể thấy lúc Đạo Niên chuẩn bị căn phòng này tốn không ít tâm tư.
Trái tim Đạo Niên, rốt cuộc ấm áp đến mức nào?
Thẩm Trường An tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường mềm mại như mây, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm này cậu ngủ ngon vô cùng, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu còn có một giấc mơ kỳ lạ, dường như mình có được khả năng bay lượn, rong chơi thoải mái bốn phía trong trời đất.
Chờ tới lúc cậu tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ, còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.
Tối qua Đạo Niên bảo buổi tối sẽ có mưa, hóa ra lại mưa thật?
Thẩm Trường An vừa rửa mặt xong thì có người đưa quần áo cho cậu thay đi giặt, thái độ nhiệt tình lại không quá vồn vã. Chỉ ở đây một đêm thôi mà cậu đã thích nơi này mất rồi.
Cậu xuống tầng, thấy Đạo Niên ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh, thế là đi tới trước mặt anh lên tiếng chào: “Chào buổi sáng Đạo Niên.”
Không biết bữa sáng nấu bằng gì mà ngon tới nỗi Thẩm Trường An ăn gấp hai lần bình thường, cậu no đến độ nằm sấp trên ghế sô pha không nhúc nhích nổi.
Đạo Niên duỗi ngón tay chọt lưng cậu, chỉ nghe được hai tiếng hừ hừ.
Anh không nhịn được lại chọt hai cái.
“Đừng chọt mà, nếu tôi là quả bóng thì đã bể rồi.” Thẩm Trường An chậm rì rì ngồi dậy từ trên sô pha, “Đạo Niên nè, nhà anh chuyên trồng nông sản chất lượng cao đúng không? Nếu không thì sao những thứ này lại ngon thế.”
“Có thể cho là vậy.” Đạo Niên gật đầu.
Lúc đi làm thì muốn nghỉ, nhưng không đi làm thật thì lại chẳng biết làm gì. Thẩm Trường An mở tivi, ấn một lượt tất cả các kênh nhưng không tìm được chương trình gì thú vị.
Thấy cậu buồn chán, Đạo Niên nhìn Lưu Mao sau đó nói: “Tầng ba có phòng trò chơi, bảo Lưu Mao dẫn cậu đi chơi.”
“Dạ?” Lưu Mao ngây ra, lập tức gật đầu, “Đúng là có.”
“Tôi đâu phải trẻ con sáu tuổi, chơi game gì chứ.” Thẩm Trường An hơi động lòng, nhưng vì danh dự của người lớn, cậu vẫn ý tứ từ chối khéo.
“Bây giờ thi đấu game cũng được đưa vào hạng mục thi đấu thể thao, người lớn chơi cũng không sao.” Lưu Mao cười ha hả bảo, “Dù gì cũng rảnh, chơi game một lát giết thời gian.”
“Vậy được, mình cùng đi đi Đạo Niên.” Thẩm Trường An đứng dậy, nói với Đạo Niên, “Tôi chơi một mình chán lắm, anh chơi với tôi nhé.”
Đạo Niên không có hứng thú với cuộc sống, cậu có thể kéo Đạo Niên cùng bồi dưỡng hứng thú mà.
Đạo Niên ngẩn ra: “Tôi không biết chơi game.”
“Không sao, tôi cũng không biết nhiều lắm.” Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên về phía thang máy, “Nhưng nếu chúng ta không sợ gian nguy, dũng cảm khám phá, có lẽ chơi mấy ngày là biết thôi.”
Đang nói, chợt nghe thấy cửa kêu một tiếng rất to, cứ như đang bị thứ gì đó đập mạnh ra.
“Khu vực tư nhân trọng yếu, không được tự tiện xông vào!” Lưu Mao nhìn về phía cửa, nụ cười trên mặt biến mất gần như chẳng còn. Anh ta đứng lên chắn ở trước mặt kẻ mới tới, “Xin mời ra ngoài ngay.”
“Cái thứ bốn vó chạm đất, đầu có sừng, cút sang một bên.” Người tới tính khí nóng nảy, đẩy Lưu Mao sang một bên, tức giận trợn mắt nhìn Đạo Niên, “Rốt cuộc ngài muốn sao mới vừa lòng?”
Bốn vó chạm đất, đầu có sừng?
Thẩm Trường An nhíu mày, kẻ này lại chửi Lưu Mao là súc sinh? Cậu tỉnh bơ chắn ở trước mặt Đạo Niên, loại người này dám hùng hổ xông vào nhà người khác, không chừng chuyện gì cũng dám làm.
“Đã nhiều năm như vậy, ngài…” Kẻ nọ nhìn Thẩm Trường An cứ như thấy quái vật kỳ lạ nào đó, tức giận và kinh ngạc khiến khuôn mặt gã vặn vẹo thành đường nét kỳ quái, trông quỷ dị vô cùng.
“Con người?” Kẻ tới muốn nhìn vẻ mặt của Đạo Niên, nhưng Đạo Niên bị Thẩm Trường An che ở phía sau, gã không thấy được gì.
Trong phòng bỗng im lặng một cách kỳ dị, Thẩm Trường An thấy hai mắt đối phương sáng rực nhìn mình chòng chọc, không khỏi sờ lên mặt, vẫn đẹp trai lai láng, cũng chưa bị biến dạng, ánh mắt này nghĩa là sao?
“Cút.” Đạo Niên kéo Thẩm Trường An chắn ở trước mình ra, nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Anh vẫn lời ít ý nhiều như cũ, mặt không cảm xúc, chỉ là lời nói ra không mấy khách khí.
Kẻ tới thấy Đạo Niên lộ mặt, hai chân hơi run nhưng vẫn không lùi bước. Gã quật cường nhìn Đạo Niên: “Mười mấy năm qua, tộc tôi không hề có ai được sinh ra, tôi không biết đây là trùng hợp, hay là ý của ngài?”
Đạo Niên không để ý đến gã: “Trường An, lên tầng nghỉ ngơi.”
Thẩm Trường An cẩn thận đánh giá kẻ tới mấy lần, cúi người nói khẽ bên tai Đạo Niên: “Tôi ở ngay trên tầng, có chuyện thì kêu tôi.” Nói xong, cậu thuận tiện đặt đĩa đựng trái cây vào tay Đạo Niên, “Nếu như gã dám tới gần anh, thì dùng cái đĩa này đập gã, dù sao gã cũng xông vào nhà dân trái phép, anh là phòng vệ chính đáng, không trái pháp luật.”
Nhìn đĩa đựng hoa quả trong tay và biểu cảm “nhịn được thì không đánh nhau, muốn đánh nhau thì không thể do dự” trên mặt Thẩm Trường An, Đạo Niên nghiêm túc gật đầu.
Bấy giờ Thẩm Trường An mới ngẩng đầu lên, nói với kẻ vừa tới: “Anh này, có việc thì từ từ nói, nếu như anh có lời nói và hành động quá khích, tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.”
Vẻ mặt của kẻ tới vi diệu, biểu cảm càng vặn vẹo hơn.
Chờ Thẩm Trường An lên tầng, Đạo Niên cũng không để ý đến kẻ nọ, lười biếng dựa vào thành ghế, bưng đĩa ăn trái cây, khuôn mặt viết đầy biểu cảm không kiên nhẫn “đừng làm phiền ta, cút mau đi”.
“Đại nhân.” Kẻ tới nhìn Đạo Niên chằm chằm hồi lâu, bỗng cong hai đầu gối, quỳ xuống trước mặt anh, đầu tay kề sát đất, gằn từng chữ một: “Xin, đại nhân khai ân.”
Lưu Mao bị đẩy sang một bên xoa cánh tay, nở nụ cười lạnh lùng. Đánh trâu còn phải ngó mặt chủ, mới nãy xông vào khí thế hùng hổ, vạn người chớ cản lắm cơ mà, giờ quỳ cái gì mà quỳ?
“Gần hai năm qua, thế hệ sau của Điểu tộc chúng tôi đều không vượt qua được hóa hình kiếp, không biết tộc tôi phạm phải tội lớn nhường nào, mà lại phải chịu sự trừng phạt như vậy?” Kẻ tới hai mắt rưng rưng, nằm rạp trước mặt Đạo Niên, đôi vai không ngừng run rẩy.
“Đến cả phạm tội gì các ngươi cũng không biết, thì cầu xin ta cái gì?” Đạo Niên nhìn gã, đôi mắt kia như nhìn thấu vạn vật thế gian, không hề có chút tình cảm nào.
“Thiên Đạo… Thiên Đạo bất công!” Kẻ tới run vai kịch liệt hơn, gã đang sợ, cho nên không dám nhìn Đạo Niên, chỉ dám quỳ trên đất gào thét.
“Bất công, thì sao?” Đạo Niên khẽ cụp mắt xuống, anh nhìn vào mắt kẻ này, chẳng khác gì nhìn một bông hoa, một tảng đá, “Thịnh suy không đổi, ăn cơm uống nước đều có định số, thế gian vốn không có thứ gọi là công bằng.”
“Ngươi đến cầu xin ta, đơn giản là bởi cảm thấy Điểu tộc chịu thiệt, mà lúc Điểu tộc các ngươi hưng thịnh, có ai trong tộc các ngươi tìm tới ta, mà bảo bất công?” Đạo Niên cong khóe miệng, thay vì nói đây là một nụ cười, chẳng thà bảo là trào phúng, “Hôm nay tâm trạng ta tốt, ngươi lui ra đi.”
“Bây giờ ngài thiên vị Nhân tộc, tất nhiên không muốn nhìn tộc khác rồi.” Kẻ này dường như bị tức đến váng đầu, lúc nói chuyện không hề e dè, “Đáng tiếc tuổi thọ của con người như phù du, tâm tư hiểm ác, nếu hắn biết ngài là gì, bộc lộ sự tham lam và dục vọng của hắn, thì ngài sẽ làm thế nào?”
“Thiên vị Nhân tộc?” Đuôi lông mày của Đạo Niên hơi nhúc nhích. Anh chưa từng thiên vị ai, chỉ là khoanh tay ngồi nhìn một chủng tộc ra đời và phát triển, rồi lại nhìn chính họ tự khiến mình tiêu vong mà thôi.
Thế gian, không có cái gì là cố định bất biến.
Thẩm Trường An chơi điện thoại trong phòng một lúc, hiệu quả cách âm của phòng quá tốt, cậu không nghe được động tĩnh gì dưới tầng. Lo Đạo Niên xảy ra chuyện, cậu vẫn mở cửa, ló ra nhìn trên hành lang.
Hả?
Cái gã khí thế hung hăng kia sao lại quỳ gối cúi rạp đầu xuống đất trước mặt Đạo Niên rồi?
Cậu nghĩ đoạn lặng lẽ rụt đầu về, giả vờ như không nhìn thấy tình cảnh xấu hổ này. Nào biết gã đàn ông đang quỳ kia bỗng nhổm dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng im lặng không nói gì.
Đạo Niên cũng quay đầu theo, thấy cậu đứng cạnh lan can hành lang.
“À ừm… Mọi người cứ tiếp tục nhé.” Thẩm Trường An lùi về sau hai bước, cười gượng bảo, “Tôi không làm phiền mọi người.”
“Xuống đây.” Đạo Niên ngoắc đầu ngón tay, “Có sữa, lại uống.”
“Ừm.” Thẩm Trường An đi chầm chậm xuống tầng, thấy trứng hấp sữa (1) đặt trên bàn, cầm thìa định ăn, dòm gã đàn ông quỳ trên đất đang nhìn cậu, động tác trên tay dừng lại: “Anh cũng muốn hả?”
Đạo Niên khẽ nhíu mày.
Gã đàn ông nhanh chóng dời tầm mắt.
“Ra ngoài.” Đạo Niên không nhìn gã nữa, gã đàn ông bò dậy từ dưới đất, xoay người làm một đại lễ với anh rồi khom lưng vội vã rời đi.
“Đạo Niên, gã này… cũng nợ tiền anh đúng không?”
“Ừ.” Đạo Niên ném đĩa không cho Lưu Mao, điều khiển xe lăn đi tới bên cạnh Thẩm Trường An, “Nợ rất nhiều.”
“Có phải quản lý khu dân cư vô trách nhiệm quá rồi không? Sao có thể tùy tiện để loại người này xông vào, nhỡ gã mang theo hung khí thì sao?” Thẩm Trường An thở dài, “Một khóc hai nháo ba quỳ bốn thắt cổ, là thủ đoạn chuyên dùng của những kẻ nợ mà không trả.”
“Không sao.” Bên trong tròng mắt màu đen của Đạo Niên in hình bóng Thẩm Trường An, “Nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên.”
Buổi trưa cơm nước xong xuôi không bao lâu, Thẩm Trường An thấy Lưu Mao dẫn theo một ông cụ có mái tóc hoa râm đi vào. Ông cụ này còn chưa lên tiếng đã quỳ phịch trước mặt Đạo Niên.
Thẩm Trường An giật nảy mình, đẩy Đạo Niên tránh sang bên cạnh, tới dọa người ta hay là làm phiền đấy? Nhỡ mà ngất xỉu ra đó hay bị sao thì ai gánh nổi trách nhiệm?
“Khổng Anh phạm phải sai lầm lớn, tiểu nhân đặc biệt tới để thỉnh tội.” Ông cụ thấy Đạo Niên không nhận lễ của mình, sắc mặt càng thêm kinh hoàng, đổi hướng khác tiếp tục quỳ. Thẩm Trường An bất đắc dĩ, lại đẩy Đạo Niên ra.
Tới tới lui lui như thế bốn năm lần, Thẩm Trường An sợ ông cụ quỳ ra chuyện nên kệ ông luôn.
Tính cách ông cụ khá điềm tĩnh, ông nhìn Thẩm Trường An đứng bên cạnh Đạo Niên, mở miệng xin lỗi: “Tính tình Khổng Anh kích động, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trong nhà đã nghiêm trị trừng phạt nó, xin ngài thứ tội.”
Ông cụ cũng dùng tư thế quỳ cúi rạp đầu xuống, không ngờ tuổi đã cao mà xương cốt hãy còn tốt. Thẩm Trường An đoán “Khổng Anh” trong lời ông cụ chính là gã đàn ông sáng nay tới gây sự. Chắc chắn là cái nhà này nợ Đạo Niên rất nhiều tiền, nếu không thì tại sao già trẻ lớn bé thà quỳ cũng không chịu trả chứ.
Thẩm Trường An là người có lòng cảm thông, nhưng cậu ghét người khác ỷ vào sự đáng thương mà khóc lóc lăn lộn không cần giới hạn cuối cùng. Thế nên thấy cảnh này, cậu hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát trốn lên tầng cho yên tĩnh.
Bộ phận phục vụ dân sinh có group công việc, Thẩm Trường An về đến phòng mở group này, thấy Cao Thục Quyên gửi tin nhắn trong đó, thế là hỏi thăm tình hình bên kia của chị.
Trường An: Chị Quyên ơi, dạo này chị thế nào rồi?
Cao Thục Quyên: Không ổn lắm, tình hình cực kỳ gay go, nếu như không có gì bất ngờ, vài ngày nữa chị sẽ về.
Chẳng lẽ chuyện của em gái chị không có cách nào giải quyết? Thẩm Trường An không tiện hỏi nhiều, chỉ nói vài câu an ủi.
Đinh Dương: Trường An ới, hôm nay cậu không ở nhà à? Giữa trưa anh qua tìm cậu, gọi điện không được, gõ cửa cũng chẳng thấy thưa.
Trường An: Hôm nay em ở nhà bạn, sao thế anh?
Đinh Dương: Cũng không phải chuyện gì to tát, chủ nhiệm Đỗ kêu anh báo cho cậu, thứ hai chính thức đi làm lại. Với cả mấy ngày nữa là Halloween rồi, các bộ phận lo một số thanh niên hóa trang gây sốc quá, khiến mấy người đi đường yếu tim hoảng sợ, lại lo có phần tử tội phạm lợi dụng cố ý làm loạn cho nên bảo các bộ phận gia tăng cường độ tuần tra. Lực lượng cảnh sát bên khu vực chúng ta không đủ, chúng ta bị điều tạm qua hỗ trợ.
Thẩm Trường An nhìn căn phòng thoải mái dễ chịu này, cảm thán từ đáy lòng, đúng là từ kiệm thành sang thì dễ. Cậu mới ở đây một đêm thôi mà đã không nỡ rời đi rồi.
Trường An: Vâng.
Trong một khe núi nào đó ở phía bắc, uế khí càng tích càng dày đặc, cuối cùng ngưng tụ dần thành hình người. Nhóm người tu hành đứng trên đỉnh núi tuyệt vọng nhìn cảnh này, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.
“Pháp sư Nghiêm Ấn, phải làm sao bây giờ?”
Nghiêm Ấn phun ra một ngụm máu đầu tim, sắc mặt nhợt nhạt rất nhiều: “Không còn cách nào khác, phó thác cho trời.”
“Tôi đã thông báo cho bộ phận an toàn, để họ sớm chuẩn bị công tác phòng dịch.” Pháp mạo mà thiên sư Cao đội đã rơi mất, để lộ ra mái tóc quăn nhuộm nâu, có điều bởi vì mấy ngày nay không chăm chút nên trông thiếu sức sống.
Đang nói, bỗng đỉnh núi bắt đầu rung dữ dội, khói dày trong khe núi bùng lên, như thể có thứ gì đó sắp ra đời.
“Ma vật!” Một vị đại sư thét to, “Ma vật ra đời!”
Chỉ thấy trong sương mù dày đặc, uế khí dần dần ngưng tụ thành hình, chậm rãi nhô ra tay chân và đầu, cười sằng sặc rời đi trong cuồng phong, không hề cho họ thời gian phản ứng.
“Hỏng rồi, mau tính xem nơi gã định tới, để chính quyền nơi đó chuẩn bị sẵn sàng”
“Tượng quẻ loạn quá, tính không ra, hình như có thứ gì đó che giấu thiên cơ!”
“Chắc là hướng chệch về nam.” Một vị thiên sư tu vi cao thâm vừa nói xong câu đó, mai rùa dùng để bói toán lập tức chia năm xẻ bảy, đến bản thân ông cũng nôn ra mấy ngụm máu đầu tim, sắc mặt vàng như nến ngã xuống đất.
“Thiên sư Trương!” Đám người kinh hãi, ngay cả truyền nhân một mạch Trương thị cũng không có cách nào ư?
Hướng chệch về nam?
Là đông nam, tây nam hay là hướng chính nam?
Phạm vi lớn như thế, làm sao chuẩn bị được?
“Truyền tin cho Hiệp hội, bảo tất cả đệ tử tu hành tăng cường đề phòng, nếu như phát hiện dấu vết của ma vật, lập tức báo cáo.” Nghiêm Ấn đỡ thiên sư Trương, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thực tế bọn họ đều biết, loại ma vật này sinh ra theo uế khí trời đất, nếu đệ tử tu hành bình thường mà gặp phải, bị hút đi một thân linh khí là còn may, chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng không giữ nổi.
Loại ma vật này từng được ghi chép trong sách cổ là “Tật Dịch Quỷ” hay “Ôn Thần”, nếu thứ này sinh ra ở trăm năm trước, chắc chắn thương vong vô số.
Cũng may… bây giờ y học phát triển, cho dù là Tật Dịch Quỷ, dưới sự bao vây tấn công của đủ loại vắc xin, uy lực cũng sẽ giảm mạnh. Chỉ sợ gã phát hiện bệnh dịch mình mang tới không có hiệu quả rõ rệt, lại bắt đầu ăn hồn phách con người, vậy thì rắc rối.
Mới ăn cơm được một nửa, Thẩm Trường An phát hiện Đạo Niên nhíu mày thì hỏi: “Sao thế?”
“Có con bọ nhỏ bay ra, không thích lắm”
“Không thích thì đập chết.” Thẩm Trường An nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trong khu dân cư nhiều cây cối, muỗi cũng sẽ nhiều hơn.”
“Ừm.” Đạo Niên gật đầu, “Con người bây giờ, có rất nhiều cách diệt trừ sâu bọ, không sao.”
“Vậy à.” Hiếm khi Đạo Niên nói thêm mấy câu, kết quả toàn liên quan đến côn trùng, xem ra anh thật sự không thích chúng.
Tìm cơ hội hỏi thử chị Quyên xem loại thuốc diệt côn trùng nào hiệu quả tốt, lại không có hại cho cơ thể người, cậu đi mua về mấy chai.
Khoan đã, cậu là khách ở nhờ mà, tại sao phải lo nghĩ làm thế nào để diệt sâu trừ hại cho nhà khác chứ?
Cái này có đi ngược lại đạo làm khách không?
o
Tác giả:
Đạo Niên: Công bằng? Không tồn tại.
Thẩm Trường An —— một yêu phi bé nhỏ tranh giành quyền lợi vì nhân loại
Nhân loại: Khoa học, y học cứu vớt thế giới~
o
Chú thích:
(1) Nguyên văn Song bì nãi “双皮奶”: Là một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc. Chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường, có phần giống panna cotta. Tiếng Việt hình như còn gọi là trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa.