[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 195: LÀM LÀNH



Kiều Đông Dương không nói một câu nào nhưng anh luôn là sự tồn tại nguy hiểm nhất trong nhà ăn. Mọi người không đoán được anh có thái độ gì, càng không biết anh đang suy nghĩ gì. Trì Nguyệt cũng không biết. Anh là ông chủ của cô, thật ra cô cũng thấy hơi chột dạ vì chuyện ngày hôm nay.

"Anh Kiều, anh đến rồi." Cô cúi đầu.

"Chơi vui không?" Kiều Đông Dương hỏi.

Trì Nguyệt giật mình, không hiểu anh có ý gì.

 Người xung quanh cũng không hiểu, nhưng đều sợ hãi thầm kêu không ổn.

Kiều Đông Dương lặp lại: "Chơi vui không?"

"Tạm được." Trì Nguyệt cong môi, không biết anh có tức giận không.

"Chơi chán chưa?"

Trì Nguyệt nhìn vào mắt anh: "Chơi chán rồi."

"Chơi chán rồi thì chúng ta đi." Kiều Đông Dương nghiêng đầu, dùng từ "chúng ta" vô cùng thân thiết.

Lúc này mọi người đều hiểu được những lời nói này không giống điều bọn họ đang nghĩ. Chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ mà thôi, anh đang hỏi Trì Nguyệt chơi vui không, hỏi cô đã chơi chán chưa.


Mọi người: "..."

Rời khỏi nhà ăn, Kiều Đông Dương bước chậm lại để Trì Nguyệt bước sóng vai với anh.

Hai người im lặng đi về phía trước.

Trì Nguyệt không nói câu nào, nhưng Kiều Đông Dương lại lơ đãng liếc nhìn cô.

"Em không bị đánh chứ?" Cuối cùng anh đã nói chuyện.

Trì Nguyệt buồn bực khẽ "Ừ", kéo thấp vành mũ, rõ ràng không muốn anh nhìn thấy mặt cô.

Kiều Đông Dương hơi buồn cười, cúi đầu nhìn cô: "Đã không bị đánh, sao em lại sợ tôi nhìn?"

Trì Nguyệt dịch sang bên phải, đứng xa anh hơn: "Ai sợ anh nhìn?"

"Không à?" Kiều Đông Dương không cho cô cơ hội trốn tránh, đưa tay ra kéo cô: "Tôi đã phát hiện từ lúc ở nhà ăn rồi, lúc đó em rất hung dữ, bây giờ lại né tránh. Trì Nguyệt, tôi biết ăn thịt người à?"

Không đợi anh bắt được, Trì Nguyệt đã nghiêng người dựa vào tường để né tránh.


"Anh Kiều, chú ý ảnh hưởng!"

Kiều Đông Dương: "Tôi đang quan tâm cấp dưới, ảnh hưởng cái gì?"

Nhắc đến việc quan tâm cấp dưới, Trì Nguyệt lại nghĩ đến Vương Tuyết Nha, vô thức cau mày: "Trịnh Tây Nguyên gọi bọn họ đi giải quyết vấn đề gì?"

Kiều Đông Dương biết cô đang lo lắng điều gì: "Yên tâm đi, bạn em không sao đâu."

Trì Nguyệt cáu kỉnh vuốt tóc: "Tôi muốn đi xem."

Kiều Đông Dương ngơ ngác, giận dữ: "Em không thể bảo vệ cô ta cả đời."

Trì Nguyệt: "Việc này do tôi gây ra, Hứa Văn Vũ nói không sai, tôi vì cảm giác thoải mái nhất thời nên đã để Tiểu Ô Nha gánh chịu hậu quả. Tôi rời khỏi đây là xong chuyện, nhưng Tiểu Ô Nha còn phải ở lại nơi quỷ quái này, bọn họ sẽ kéo bè kéo phái bắt nạt cậu ấy..."

"Đủ rồi đấy. Em nghĩ Thành phố hàng không vũ trụ là đâu? Còn kéo bè kéo phái bắt nạt cơ đấy!"


Kiều Đông Dương bật cười: "Chỉ cần cô ta tập trung huấn luyện thi đấu, không qua lại với những người kia là được."

"Anh không hiểu." Trì Nguyệt nói xong, thấy anh tỏ vẻ khinh thường như vậy thì đôi mắt tối tăm: "Thế giới của con gái nhạy cảm, đa nghi và yếu ớt. Chỉ cần cậu ấy còn lại đây, sẽ khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng."

"Vậy thì cô ta cũng phải tự đối mặt."

Kiều Đông Dương thấy cô muốn đi đến khu văn phòng, đột nhiên bước tới hai bước, đưa tay ra cản trước mặt cô.

"Trì Nguyệt, cô ta không phải trẻ con, em đừng như một con gà mái, lúc nào cũng muốn bảo vệ cô ta dưới đôi cánh của mình được không?"

Trì Nguyệt nhướn mày: "Tránh ra."

Cô muốn đi vòng qua nhưng Kiều Đông Dương lại không chịu, hai người cứ giằng co như vậy khiến Kiều Đông Dương thấy khó chịu, anh túm lấy cô tay cô, không cho cô đi. Trì Nguyệt hất tay lên muốn giấy giụa, Kiều Đông Dương thấy cô ngang bướng như thế, đưa tay ra ôm eo cô, xoay người đè cô lên tường.
Đôi chân anh đè lên chân cô, cánh tay giữ chặt người cô.

Hai người thở hổn hển, khuôn mặt nóng bừng.

Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn cô còn đang tức giận.

"Em tưởng giải quyết giúp cô ta là tốt cho cô ta sao?"

Tóc Trì Nguyệt bị anh làm cho rối tung lên, mấy sợi tóc cọ vào cổ thấy hơi ngứa, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của anh phả lên mặt cô, nhưng ánh mắt anh còn lạnh lùng hơn cô nhiều, cứ như anh sẽ ăn sạch cô trong giây lát vậy.

Trì Nguyệt không giãy giụa nữa, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm.

"Kiều Đông Dương, anh không hiểu đâu. Anh là đàn ông, đừng xen vào chuyện phụ nữ được không?"

Kiều Đông Dương siết chặt vai cô: "Đây là vấn đề giữa phụ nữ sao? Đây là vấn đề của Người Đi Dưới Trời Sao."

Trì Nguyệt im lặng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Tôi sẽ không gây chuyện, tôi chỉ xem Tiểu Ô Nha có sao không thôi. Lâm Phán và Hứa Văn Vũ một phe, cậu ấy chỉ có một mình, sao nói lại người ta?"
Nghĩ đến hai cô gái kia sẽ nói xấu Vương Tuyết Nha, trong lòng Trì Nguyệt lại nóng nảy, không muốn bị Kiều Đông Dương giữ lại.

"Trì Nguyệt." Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm: "Em buông tay đi, em không phải mẹ cô ta."

"Anh buông ra!"

Kiều Đông Dương không chịu thả ra, thậm chí còn giữ chặt hơn, đè cả người lên người cô, cứ như một bức tường phủ kín không gian, bao phủ Trì Nguyệt dưới cơ thể anh: "Em tỉnh táo lại đi! Cô gái ngốc của tôi. Em không phải Chúa cứu thế, em không thể giúp cô ta cả đời, em phải để cô ta học cách tự lập, học cách giải quyết mọi việc trong cuộc sống!"

Trì Nguyệt nghe vậy, lỗ tai vang lên ong ong: "Kiều Đông Dương, chuyện này không liên quan đến anh, anh buông ra!"

Cô rất sợ Vương Tuyết Nha sẽ bị bắt nạt vì mình đến muộn.

Nhưng Kiều Đông Dương không chịu, thậm chí còn nhấn mạnh: "Rốt cuộc em làm vậy vì Vương Tuyết Nha, hay vì thỏa mãn mong muốn được bảo vệ của em! Trì Nguyệt, em có biết suy nghĩ không?"
Cả người Trì Nguyệt cứng đờ.

Lúc này có hai nhân viên công tác trong Thành phố hàng không vũ trụ đi ngang qua.

Thấy dáng "kabedon"* tiêu chuẩn của hai người, bọn họ đều giật mình, cúi đầu vội vàng rời đi.

(*) E k /kabedon: hành động dồn người khác vào tường, giam đối phương giữa mình và vách tường.

Im lặng mấy giây, đôi mắt Trì Nguyệt đỏ hoe.

Kiều Đông Dương thở dài, thả lỏng cánh tay: "Đúng vậy, suy nghĩ muốn bảo vệ cũng là một loại ham muốn, là nhu cầu bình thường của con người. Nhưng một khi vượt qua phạm vi bình thường, Trì Nguyệt, em thử nghĩ xem, có phải em bị bệnh rồi không?"

Trì Nguyệt trợn to mắt: "Sao anh lại nói như vậy? Anh hiểu tình cảm của bọn tôi không?"

Kiều Đông Dương im lặng xoa đầu cô, dù giọng nói bình tĩnh dịu dàng, nhưng lời nên nói lại không thiếu một câu nào.
"Tôi biết các em rất thân thiết, cô ta giúp đỡ em rất nhiều, hơn nữa lần nào cũng giúp đỡ đúng lúc cần thiết. Em muốn đối xử tốt với cô ta, không cần biết phải báo đáp thế nào. Đây là suy nghĩ muốn trả ơn, có tình có nghĩa. Thế nhưng mọi việc không thể vượt quá ranh giới, trong lòng em phải có một điểm dừng. Em không phải cô ta, em không thể làm thay mọi việc được."

Trì Nguyệt hít sâu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô không nói chuyện nữa.

Kiều Đông Dương cong môi, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Đồ ngốc. Em có người mà em muốn bảo vệ, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của em sẽ không đủ. Em phải giúp cô ta có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu không bờ vai bé nhỏ này của em..."

Anh nói đến đây lại vuốt ve bả vai Trì Nguyệt, trong lời nói xen lẫn vẻ thương yêu lại như hơi đau lòng: "Em nói xem em đang gánh vác bao nhiêu việc trên vai? Gia đình em, mẹ em, chị em, từng đó đã đủ đè sập em rồi... Em lại muốn gánh vác cả việc của Vương Tuyết Nha?"
Trì Nguyệt cúi đầu, vô tình dụi trán lên vai anh khiến dáng vẻ hai người càng thân thiết hơn, cô mất tự nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thoải mái hơn đôi chút.

"Tôi không muốn giải quyết tất cả mọi chuyện cho cậu ấy, nhưng tình hình hôm nay lại khác. Lâm Phán của anh không phải người dễ đối phó, Tiểu Ổ Nha không đối phó được."

Lâm Phán của anh?

Đôi môi Kiều Đông Dương run rẩy, anh bật cười.

"Trì Nguyệt." Anh nâng cằm cô lên, trong mắt đầy ý cười: "Sao em vô lý thế?"

"Sao tôi lại vô lý rồi?" Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn anh.

"Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi, em không nhận ra sao? Hả?" Kiều Đông Dương sắp bị cô chọc tức chết: "Tôi và Lâm Phán không có quan hệ gì hết, em còn cần tôi nói bao nhiều lần nữa?"

Trì Nguyệt im lặng mấy giây.

"Nếu là thế, sao cô ta lại nghe theo anh, nhường tôi khi thi đấu?"
Cuối cùng Kiều Đông Dương đã hiểu rõ, cứ nghĩ đến Trịnh Tây Nguyên gây thêm rắc rối cho anh, anh vừa bực mình vừa buồn cười.

"Tôi tưởng em thông minh sẽ không tin chuyện như vậy. Kết quả, ôi, tình yêu khiến người ta ngu si!"

"Tình yêu khiến người ta ngu si cái gì? Anh Kiều, anh có ý gì?"

Kiều Đông Dương nhướn mày, chỉ cười không nói.

Trì Nguyệt: "Anh nói rõ ràng đi!"

Kiều Đông Dương: "Thứ nhất, tôi không đi tìm Lâm Phán, càng không bảo cô ta nhường em. Thứ hai, chúng ta còn cần nói thêm về việc cô ta có nhường em hay không, nhưng em không kém hơn cô ta, em không thua. Thứ ba..."

Anh hơi dừng lại nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đã để em phải tủi thân rồi. Lúc trước tôi không biết, còn cáu kỉnh vớ vẩn với em. Bây giờ tôi đã biết rồi. Trì Nguyệt, tôi xin lỗi em, tha thứ cho tôi được không?" 
Trì Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở phả lên mặt cô, ánh sáng trong mắt như ẩn như hiện.

"Tôi... không giận. Dù anh nói chuyện với cô ta cũng chỉ vì tốt bụng mà thôi, là tôi không nên nổi giận với anh."

"Vậy em tha thứ cho tôi rồi sao?" Kiều Đông Dương nhấc cằm cô lên.

Trì Nguyệt khó chịu nghiêng mặt đi, tránh khỏi bàn tay anh: "Anh đừng vậy."

"Em có tha thứ cho tôi không? Hả?"

"Rồi rồi, tha thứ được chưa! Phiền ghê!"

Trì Nguyệt không thể làm gì anh, đành phải đồng ý.

Kiều Đông Dương nhướn mày, mỉm cười ranh mãnh: "Vậy chúng ta có thể khôi phục mối quan hệ trước khi cãi nhau không?"

"..."

Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm.

"Hôm đó em hôn tôi trong văn phòng, hại tôi mừng hụt một lần. Vậy mà còn chưa được nửa ngày, em đã bội tình bạc nghĩa..."
Trì Nguyệt lườm anh: "Đây là hai việc khác nhau."

"Là một việc!"

"Kiều Đông Dương, tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp..." 

"Trì Nguyệt!" Anh ngắt lời cô: "Không hợp thì có thể sửa, chỗ nào không hợp thì sửa chỗ đó. Được rồi, đừng trợn mắt lên với tôi. Tôi không sàm sỡ em mà, trả lại tôi năm mươi điểm nhé? Coi như tôi free nụ hôn kia cho em."

Cuối cùng Trì Nguyệt cũng không đến văn phòng Trịnh Tây Nguyên, thật ra trong lòng cô cũng đồng ý với những gì mà Kiều Đông Dương đã nói.

Cô không thể bảo vệ Tiểu Ô Nha cả đời, trong chương trình Trời Sao đầy tính ganh đua này, nếu cô ấy không chịu thiệt thòi, không mài giũa lại tính cách, dù giải quyết được chuyện ngày hôm nay, sau này vẫn bị người khác bắt nạt.

Trong xã hội này, rất nhiều người chuyên chọn những người yếu đuối để bắt nạt.
Vương Tuyết Nha là một người yếu đuối, nếu cô ấy không trở nên kiên cường hơn thì không ai có thể giúp.

Sau đó Kiều Đông Dương còn nói rất nhiều, có mấy lời hơi khó nghe, thậm chí là chói tai, nhưng Trì Nguyệt vẫn im lặng nghe hết.

Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng không thể không thừa nhận anh đang nói đúng. Nguyên nhân rất lớn khiến cô vội vã đứng ra bảo vệ Vương Tuyết Nha là vì muốn thỏa mãn bản thân – không phải muốn bảo vệ, mà là muốn trả ơn.

Vương Tuyết Nha đã giúp cô quá nhiều, cô sợ không báo đáp được, không trả hết được, sợ những chuyện mình đã làm không xứng với lòng tốt của cô ấy.

Cũng may, việc này được giải quyết rất nhanh.

Lúc Vương Tuyết Nha gọi điện cho cô, giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều.

"Nguyệt Quang Quang, mình không sao, anh Trịnh đã phê bình Hứa Văn Vũ, bắt cô ta xin lỗi mình, nếu còn xảy ra chuyện này nữa, sẽ mời cô ta rời khỏi tổ chương trình..."
Trì Nguyệt: "Vậy thì tốt."

Vương Tuyết Nha suy nghĩ, lại cười nói: "Có lẽ anh ấy đang nói với Lâm Phán."

Hả!?

Gϊếŧ gà dọa khỉ à?

Trịnh Tây Nguyên giỏi lắm!

Trì Nguyệt cười nói: "Vậy thì tốt."

Vương Tuyết Nha khẽ nói: "Mình còn có một phát hiện nhỏ. Cậu đoán xem vì sao Hứa Văn Vũ lại ghét mình như vậy? Thì ra cô tay thích anh Trịnh, thấy anh Trịnh bảo vệ mình như thế, cô ta ghen tị sắp phát điên lên rồi, ha ha ha, thật hả hê!"

"Nguyệt Quang Quang, thật ra anh Trịnh là người tốt, trước kia chúng ta nói anh ấy như vậy... Mình cứ nghĩ đến lại thấy xấu hố."

Nói anh ta cái gì chứ?

Máy bay chiến đấu dã thú sao?

Trì Nguyệt không nhịn được cười: "Cậu đừng để con sói lớn khoác lớp da dê lừa, biết đâu người ta đang muốn ăn thịt cậu đấy."

"Không đâu, thật đấy. Mình cam đoan anh ấy không hề có suy nghĩ xấu xa với mình."
"Thế là cậu đang có suy nghĩ xấu xa với anh ta hả?"

"Không không, a a a, mình không nói với cậu nữa, chỉ biết bắt nạt mình thôi. Nguyệt Quang Quang, cậu đang ở đâu? Sao mình không tìm thấy cậu?"

Trì Nguyệt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài: "Mình đang ngồi trên máy bay trực thăng đến Thân thành."

"Hả..." Vương Tuyết Nha ngạc nhiên.

"Mình cùng anh Kiều đi giải quyết một vài chuyện, thuận tiện nhận phần thưởng của mình."

"Được, cậu chú ý an toàn."

"Cậu mới phải chú ý." Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, lại không nhịn được ân cần dặn dò Vương Tuyết Nha, nói cho cô biết phải chú ý những điều gì khi sống chung với một đám phụ nữ như vậy. Cuối cùng còn đặc biệt dặn dò: "Cậu cách xa cái tên Phạm Duy kia ra. Tránh đến lúc có chuyện anh ta lại liên lụy đến cậu."
Vương Tuyết Nha im lặng một lúc.

"Nguyệt Quang Quang, cảm ơn cậu, cậu tốt quá!"

"Đừng khách sáo, cậu biết tài khoản ngân hàng của mình mà. Giúp đánh kẻ xấu, một lần 1000. Thu phí hợp lý, không lừa già dối trẻ."

"Ha! Cậu muốn làm mình cười vỡ bụng à?"

Trì Nguyệt nghe thấy cô đã cười, cũng vui vẻ mỉm cười.

"Cậu phải làm thật tốt, mình chờ tin cậu vào chung kết đấy."

"Chắc chắn mình sẽ cố gắng."

"Cố lên!"

Máy bay trực thăng bay ngang qua bầu trời trời, Trì Nguyệt hơi híp mắt lại.

"Kiều Đông Dương, anh định về mấy ngày?"

"Tùy em." Kiều Đông Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy quay sang nhìn cô: "Nếu em muốn, chúng ta có thể ở lại thêm vài ngày."

Trì Nguyệt chỉ im lặng.

Người nào đó thở dài: "Thế nhưng có phải em nên cộng thêm điểm cho tôi không?"

Trì Nguyệt chỉ cười không nói.
Một tia nắng xuyên qua tầng mây bao phủ lên người cô, cô cảm thấy cả người ấm áp. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.