"Cha ngươi lại tới! " - Ngay trên đỉnh đầu Viên Thuận cuồn cuồn từng tia ngân kiếm, xoay vờn dữ dội. Kiếm ý vặn vẹo, mỗi một đạo văn ánh lên từng ánh kim nồng đậm. Cổ lực lượng thâm bất khả trắc, chân đạp tường vân thẳng tiến mà sát tới, sau lưng hắn là Nghiêm La đã bị phân thay thành từng mãnh. Con mắt đỏ ngầu vì thù hận, từng làn kiếm xoáy ngang qua mi tâm vẫn còn vươn lại những dòng máu đen kiệt từ những con Lệ Quỷ.
Đùng Đùng!
Khí trời dường như nỗi giận, ánh lên từng tia sấm rờn. Chỉ thấy sắc mặt Củ Hành trở nên khó coi vô cùng, cái lão già điên này cứ muốn giết hắn cho bằng được? Bảo sao lại không tức?
Ngự Kiếm Truy Tung xoẹt ngang, bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Cự kiếm bệ nghễ trên không trung, một kiếm chém xuống, không gian rung rẩy tựa hồ như muốn rách làm hai nữa, Hoả Diễm cuồn cuộn như vũ bão đeo bám lên từng mãnh sắt nhọn phối hợp đổ xuống.
"Lão cẩu! Ta nợ gì ngươi?" - Cảm nhận được âm thanh cuồng nộ chém xuống, hắn vung trượng kết ấn. Chỉ thấy trên khuôn mặt xuất hiện từng tia máu tươi từ trong ánh mắt như quỷ vật, hung ác cắn xé từng ngụm, từng tơ huyết ròng rọc chảy xuống, một tay hắn ôm đầu la đau đớn. "AAA...hút hết ma lực, mau.." Quyền trượng lay động, từng thoả nguồn lực hắc ám thét gào trong thân thể củ hành tuỳ thời bị rút ra như rút hết sinh mệnh , tạo ra một lá chắn hình xương người. Từ trong khoé miệng khô khốc đồng thanh hô "Cốt Nha Lang"
Ầmmm!!!
Phốc ! Phốc !
Cả hai bị đẩy lùi ra ngoài vài dặm, đồng thời nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Con mẹ mày!!!!" - Củ Hành hắn cuồng nộ gào thét trong đêm tối, giông bão cuồn cuộn cật lực xoay vòng đổ ầm lên từng ngọn núi. Gây ra những tiếng nổ ngập trời, từ thân thể gầy gò của một tiểu tử mới lớn, giờ đây đã không còn chút khí chất hung hãn ngày nào. Ma lực cuồng cuộn từ nhánh tâm thể, từ từ thiêu đốt sinh mệnh khiến nội thể giấy lên từng cơn nhức nhối không nguôi, chỉ thấy toàn thể trên dưới hắn da dẻ nhăn nheo như một ông cụ non, trơ trọi giống như một ông già đã đến tuổi tứ tuần. Từng tia sát ý trừng trừng nhìn về phía Viên Thuận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Viên Thuận trước mắt hắn đã chết cả 100 lần rồi.
"Không được, nếu cứ như thế này ta sẽ chết mất!" - Hắn lảo đảo cố gắng đứng dậy, từng tràn âm thanh đinh tai nhức óc từ sấm sét không thẹn mà đổ ầm ầm ngang vành tai, hai hay siết chặt vào lòng, từ khoả bàn tay còn lộ ra một ít máu tươi nhầy nhụa.
Ở tình thế trước mắt, Khương Ly và Tần Mộng Chi cũng chẳng thể làm gì, phải biết. Khương Ly dù gì cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, cuộc chiến giữa hai lão quái vật, rung chấn huỷ thiên diệt địa. Nội đứng gần dư âm công kích, hắn cũng có thể chết ngay lặp tức? Làm sao có thể đấu lại Củ Hành được. Ngay cả Tần Mộng Chi cũng không nói quá, tuy vừa rồi triển lộ kiếm kĩ uy vũ hiên ngang trên không trung. Kiếm kĩ Cực Đạo Vu Hồi giáng xuống hoa rơi mỹ lệ, nhưng giết vài con Nha Lang Tinh cảnh giới thất thì được, trước mặt hai lão quái vật vượt xa tận một đại cảnh giới là điều không thể nào, cho nên Khương Ly mới bảo nàng không nên xen vào, tuỳ thời theo lời nói hắn mà hành xự
Củ Hành liếc ngang liếc dọc, phẫn nộ không cam lòng. Bất chợt trong một khoản khắc, hắn ngó sang bên Tần Mộng Chi ở gần Phong Hoả Chi Địa đang quan chiến, kế bên là Mạc Uy Vũ và Tuyết Y Xuân, dường như tinh lực đã cạn kiệt.
Mạc Uy Vũ cố gắng ngồi dậy, đưa mắt sang nhìn Viên Thuận đang nằm im thin thít, máu bê bếp khắp người. Trong lòng thấp thỏm không yên. Ở Hắc Ám Tinh Thạch lần này, ngoại trừ Viên Thuận và Viên Tịch Cửu ra, toàn bộ những người còn sống ở nơi đây đều rất yếu, trong lòng chỉ biết đứng nhìn hy vọng Viên Thuận sẽ thắng trận này, nhưng xem ra cuộc chiến này đã định. Tuyết Y Xuân đặt tay lên ngực Mạc Uy Vũ, từ trong khoé môi muốn nói gì đó nhưng trong thoáng chốc đôi mắt đỏ hoe, nàng oán hận ứa lên từng giọng thê lương.
"Tần Mộng Chi! Ngươi bảo nam nhân ngươi có kế hoạch? Tại sao hắn lại bỏ ngươi và bọn ta chạy đi mất? Tại sao?" - Ánh mắt oán độc nhìn ra phìa xa xăm nào đó, Mạc Uy Vũ trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, hoá ra hắn không nên tin một tên phàm nhân, từ lỗ tai hắn nghe toàn bộ sự việc từ Tần Mộng Chi, trong thân tâm có chút cảm phục vì sự thông minh của hắn, cũng có chút nữa tin nữa ngờ.
"Xem ra lần này ta đã đặt lòng tin sai chỗ rồi" - Hắn thở dài một hồi, từ trong bụng Ngọc Huyền Băng Tinh đã sớm nát vụt, sớm đã thành phế nhân từ lâu.
Trước tình cảnh tang thương như thế , Hoả Diễm vẫn rực cháy, thiêu rụi toàn bộ tứ phía. Gương mặt vốn an tĩnh như nước trong lần này thoáng có hơi thất vọng, làn da tấy đỏ lên từ dư âm Hoả Diễm phừng phực công kích bốn phương tám hướng, nàng thất thần chết lặng. Ngay cả nàng cũng chã thể hiểu nổi Khương Ly, tên điên ấy thật sự tính toán cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn dụ Củ Hành đi tới trận pháp để hắn dính bẫy? Củ Hành là con nít ư mà để cho hắn lừa dễ vậy? Còn chưa kể hắn vốn dĩ đã bị Khương Ly lừa biết bao nhiêu lần rồi, còn để bị lừa nữa thì chỉ có loại ngu đần dốt đặc mà thôi.
Tần Mộng Chi xoay người nhìn phương hướng giữa không trung, chỉ thấy Củ Hành an tĩnh điều hoà khí huyết lưu thông, cũng không thèm đuổi theo Khương Ly, rõ là hắn đã biết ý đồ của Khương Ly rồi.
Nàng cố gắng hít vào một hơi khí lạnh, giọng run rẩy nói ra vài câu lí nhí "Ta.. xin lỗi, ta thật sự không biết. Hắn.. cũng không nói kế hoạch cho ta, chỉ bảo ta đứng yên đây và giữ Huyết Châu" - Nói xong nàng bẽn lẽn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật đưa viên Huyết Châu trước mặt hai người
Từng vạn oan hồn vốn yên tĩnh trong không gian trữ vật, nay đã được tự do thoát thân. Chúng nó cảm nhận được mùi máu thuần khiết toát ra từ ba người, tâm không kìm được mà nhiễu loạn la lối, như những con quái vật khát máu, âm thanh khó chịu vô cùng.
"GRAOO"
"Trả mạng cho ta"
"Thúc thúc, đừng làm cháu đau..."
Từng tiếng kêu la oán than, già trẻ lớn bé nam nữ có đủ. Ai nghe mà không đau xót trong lòng chứ?
Mạc Uy Vũ tâm tình chấn loạn, liếc mắt về viên Huyết Châu, hắn cảm nhận được sự chết chóc tràn ra từ viên ngọc này, từ trong suy nghĩ vội loé lên trong đầu. Hắn giơ tay chỉ về hướng Tần Mộng Chi nói "Ngươi bị hắn lừa rồi, Huyết Châu một vật quan trọng như thế này. Hắn không giữ? Lại đưa cho ngươi giữ? Một khi tên Củ Hành kia thấy được, hắn sẽ tận lực truy sát ngươi, cả ta và Tuyết Y Xuân cũng bị vạ lây"
Quả thật là vậy, trước diễn biến từ cuộc chiến kinh thiên động địa như thế, người mạnh thì đứng xem. Kẻ yếu chỉ còn nước mà bỏ chạy thoát thân, sống sót được phút giây nào hay phút giây đó. Hắn chết 7 lần trong cuộc đời, rõ là đã chết như vậy sao lại sợ? Đừng quên, hắn cũng chỉ là một con người trần mắt thịt mà thôi. Ham sống sợ chết là lẽ đương nhiên, ai cũng muốn sống thật lâu trong cuộc đời, tận hưởng trọn vẹn thú vui, có người thì cầu trường sinh. Có người thì muốn trở thành Bá Chủ thế giới, nhưng Khương Ly thì khác, hắn tồn tại trên cõi đời này. Mục đích chỉ là muốn sống càng lâu càng tốt mà thôi, rõ là một tên nhát cáy? Chắc có lẽ ba người bọn họ đang nghĩ như vậy a.
Từ khoản xa xăm nhìn ra, ngoài tận tinh không loạn vực. Một thân ảnh đang lướt ngang qua, ung dung tự tại liếc đôi mắt đầy khó hiểu nhìn về phía chung quanh Triểu Phượng Cẩm, chỉ thấy ở nền đất từ đầu núi Hoả Diễm Sơn lộ ra những vết nứt, từ những vết nứt. Hoả Diễm Chi Tinh rùng rợn bay bổng thiêu rụi mọi khung cảnh, khiến mặt đất lỏm hơn một chỗ, nay đã sâu tận xuống tận cùng, thoáng có vài tia chớp rách ra từ hư không.
Thân ảnh đứng sừng sững giữa góc trời, mái tóc được búi lên đĩnh đầu, giữa trán xuất hiện một tia Hoả Diễm màu Nâu đỏ, chỉ liếc mắt nhìn sang ngoại vực cũng đủ khiến tất cả những ngọn lửa kế bên cũng phải dè chừng run rẩy mà quỳ rập xuống, như quỳ lạy một vị thần. Hắn mặc trường bào đỏ thẩm như máu tươi, lọng tay khoáng một cái vòng ấn màu lục, giữa thân đeo một chiếc vòng luân, từ mỗi vòng luân có những tia hắc ám, quỷ dị vô cùng.
"Thật kì lạ? Mãnh đất này? Tại sao đột ngột lại vỡ nát như thế này? - Hắn bán tính ban nghi nhìn xung quanh dò xét toàn cảnh gần hang động Phong Hoả Chi Địa, cũng không bất ngờ lắm. Bản thân mãnh đất này chưa hàng triệu trận pháp hình thành từ trước, việc xảy ra mấy vụ nổ lớn cũng là điều bình thường. Chỉ là sau lần này, hắn vẫn đứng yên đó quan sát thêm. Cũng không nói một lời nào, chỉ là hắn không biết ở quang cảnh trước mắt hắn đang có một cuộc chiến đấu đang xảy ra.
Ở tới thời điểm hiện tại, hai người trước mắt đã cạn kiệt sức lực, linh khí trong người vốn đã tiêu tán hết. Chỉ còn dùng sức lực thể thân đôi công
"Lão phu cho dù có thịt nát xương tan, cũng phải giết chết ngươi" Nghe được âm thanh rỉ máu bên mang tai, Viên Thuận cách không bay lên, nhắm thẳng về hướng Củ Hành. Đoạn trường hai bên, trường kiếm chém tới, mỗi phiến lá vờn quanh cuốn trôi hoà quyện vào ảnh kiếm trên thân Viên Thuận
"Dai như đĩa đói" -Âm thanh giận dữ phát ra từ một hài tử, râu tóc bạc phơ. Da dẻ nhăn nheo như một lão giả, hắn không còn một tí ma lực nào trong người. Vô thức giơ quyền trượng ra đón đỡ, chỉ thấy một tiếng "Đùng" Đinh tai nhức óc
Phốc! Củ hành văng xa ra hàng chục dặm, máu tươi trào phúng. Chỉ nghe bên vành tai vốn đã đau nhức kịch liệt phát ra từng âm thanh thét gào , tiếng hét gầm rú oán trách của một nam nhân đang cố gằn giọng to hết cỡ nói trong tai, phải. Mạc Uy Vũ hô to một tiếng một đoạn văn lúc trước, có từ Huyết Châu. Mà Huyết Châu thì đang trong người Tần Mộng Chi
"Ực! Huyết Châu? Con ả kia giữ Huyết Châu?" - Củ hành trố mắt kinh ngạc nhìn qua đám người gần Phong Hoả Chi Địa, lại liếc nhìn về hướng Khương Ly, thấy hắn vẫn đang chạy trốn. Tâm tình dâng lên cảm giác hồi hộp, tim như muốn nổ tung. Hắn phấn khích đến cực độ, khuôn mặt đau đớn từ cuống họng vốn ói ra từng ngụm máu tươi nay đã tan biến nhanh chóng, chỉ thấy hắn cười như điên loạn. Không còn coi thương tích trên cơ thể ra gì rồi.
"Ha ha, trời giúp ta! trời giúp ta rồi!"
"Huyết Châu! Đưa đây cho ta! Đưa đây cho ta" - Từ khung cảnh chấn kinh của đám người xoay mắt qua nhìn tới, Củ Hành điên loạn nhảy ra từ ngọn núi Hoả Diễm Sơn, vốn đã bị kiếm ý của Viên Thuận đánh văng tới đó. Hắn điên cuồng nhào tới, chã quan tâm tới mọi thứ xung quanh nữa rồi. Trong đầu chỉ có Huyết Châu ngay trước mắt, chỉ cần hắn giành lấy Huyết Châu và nuốt xuống. Hắn sẽ trở thành Quỷ Tộc Biến Dị, hắn sẽ trở thành thần.