Đao ảnh màu đen hình lưỡi liềm chém vào thân con trai khổng lồ và con cá voi điện. Một vầng mặt trời màu đen vô cùng chói lóa đột nhiên xuất hiện, bao phủ hai con lôi thú.
Sau một khắc, vầng mặt trời chói lóa ầm ầm nổ tung, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho hư không lân cận vặn vẹo một hồi.
Từng vòng gợn sóng màu đen như vật hữu hình, dập dềnh tràn ra xung quanh. Tất cả những chỗ gợn sóng đi qua đều hóa thành hư vô.
Sau một hồi lâu, những gợn sóng màu đen này đều tiêu tan, lộ ra thân ảnh con trai và con cá voi.
Lôi điện màu tím trên người con trai khổng lồ đều đã biến mất. Trên vỏ trai cũng hiện ra từng vết nứt, hình như từ trong vết rạn có dòng máu màu xanh lam chảy ra.
Con cá voi điện thì càng thê thảm hơn. Hiện tại, quả cầu màu đen đã thu nhỏ về lại kích cỡ ban đầu, cũng xuất hiện những vết rạn nứt ở bề mặt.
Trên người con cá voi điện thì chồng chất vết thương. Mấy vết thương lớn thậm chí còn kéo dài từ đầu đến đuôi. May mắn là những vết thương này cũng không sâu. Máu nhuộm đỏ cả vùng biển xung quanh.
Nhưng mà ở phía trước, thân ảnh Hàn Lập sớm đã biến mất, không còn thấy bóng dáng!
Vỏ trai mở ra một khe hở, lộ ra một vòng tròn hào quang màu xanh lá như con mắt, điên cuồng chớp động, dường như có vẻ chưa hết kinh sợ.
Tuy là vật bị mất là vật đã tốn không ít năm tháng bồi dưỡng ra nhưng cuối cùng tính mạng của nó cũng không đáng ngại. Với thọ nguyên lâu dài, nó luôn có khả năng ngưng tụ ra thêm lần nữa.
Bên kia, con cá voi điện há mồm hút quả cầu màu đen vào trong bụng. Cặp mắt khổng lồ cũng chuyển động loạn xạ, rõ ràng cũng có chút thấp thỏm, lo âu.
Cùng lúc đó, Du Xà Lôi Bạo ở xung quanh cũng chậm rãi lắng xuống.
Hai con thú khổng lồ liếc mắt nhìn nhau. Tất nhiên, lúc này chúng cũng không có ý tiếp tục tranh đấu, liền xoay người lại, chậm rãi theo hai hướng tiềm nhập vào trong hải vực.
Thời điểm này, Lôi Chu vượt biển đã bay mấy ngàn dặm. Hư không bên trong căn phòng lóe lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện. Chính là Hàn Lập.
Ở trong phòng, hắn lại bày ra mấy tầng cấm chế. Lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống, lật tay lấy ra thanh trường đao màu đen. Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
Trận chiến hôm nay, cuối cùng hắn cũng biết thêm vài phần uy năng của thanh đao màu đen này. Tuy là không có cách nào so sánh với lực tàn phá kinh người của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, nhưng hắn cũng đã có được một kiện Tiên khí xứng tầm rồi.
Chỉ có điều, hắn và đao này chưa chính thức tâm ý hợp nhất, còn cần luyện hóa thêm một thời gian mới có thể sử dụng thành thục.
Hàn Lập vừa nghĩ tới đây, há mồm phun ra một ngọn lửa màu xanh, bọc trường đao màu đen lại, rồi nuốt vào trong bụng.
Hắn lập tức vung tay lên lần nữa, một quả cầu màu tím lớn bằng đầu người xuất hiện ở trong tay.
Quả cầu này cũng không phải hoàn toàn tròn trịa, mà là hình bầu dục. Nó trong suốt như ngọc thạch, hiện ra màu tím sẫm.
Lúc này, mặt ngoài tinh cầu màu tím cũng không có một tia lôi điện nào, mà tản mát ra một vầng sáng trong suốt, mượt mà màu tím, bên trong phát ra nhè nhẹ pháp tắc lực.
Hàn Lập nhíu mày. Hắn vốn cho rằng quả cầu này là Yêu đan của con trai khổng lồ nhưng nhìn kỹ thì dường như là không phải như vậy.
Tương truyền rằng, Yêu thú tu thành Chân Tiên thì trong cơ thể đã mất Yêu đan, cũng giống như tu sĩ Nhân tộc thường chuyển hóa thành Nguyên Anh.
Bọn chúng sau khi lĩnh ngộ pháp tắc lực, thì đại bộ phận trong số chúng sẽ đem pháp tắc lực bám vào nơi nào đó trên thân thể. Trước đây hắn đánh chết con nhân mã ba đầu và người khổng lồ một mắt thì nó liền đem pháp tắc thời gian bám vào trong con mắt duy nhất.
Chẳng qua, cũng chỉ có một ít Yêu thú Chân Tiên sau khi lĩnh ngộ pháp tắc lực biết lấy pháp tắc lực lĩnh ngộ được làm trung tâm, ngưng tụ tinh hoa thân thể, kết thành một viên Yêu hạch.
Yêu hạch đối với Yêu thú Chân Tiên mà nói không giống Yêu đan có liên quan đến tính mệnh, mà giống hình thức ban đầu của Pháp bảo được trời sinh ra.
Vì vậy, mọi Yêu hạch đều vô cùng trân quý.
Hắn lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều đến những việc này. Hai tay hắn nâng tinh cầu, chậm rãi rót Tiên Linh Lực trong cơ thể vào trong đó.
Vầng sáng màu tím bên ngoài tinh cầu hơi sáng lên một chút, sau đó không có thêm chút biến hóa nào.
Hàn Lập hơi nhíu mày, chợt suy nghĩ. Từng tia hồ quang điện màu bạc hiện ra trên hai tay hắn, nhanh chóng chui vào bên trong tinh cầu màu tím
Xoẹt xoẹt!
Hào quang màu tím của tinh cầu đột nhiên phát ra mạnh mẽ. Từng tia hồ quang điện màu tím lớn bằng cánh tay hiện lên, phát ra âm thanh như tiếng sấm rền ầm vang.
Bên trong tinh cầu cũng hiện ra từng ánh chớp màu tím mỏng manh như tơ nhện. Nếu nhìn kỹ thì rõ ràng là do vô số phù văn lôi điện hợp thành, không ngừng biến ảo, tản mát ra lực lượng pháp tắc lôi điện mãnh liệt.
"Quả nhiên..."
Sắc mặt Hàn Lập vui vẻ, lập tức con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào phù văn lôi điện bên trong tinh cầu, cảm ngộ biến hóa của lực lượng Pháp tắc Lôi điện, với mong muốn nắm giữ được một hai phần huyền diệu của Pháp tắc Lôi điện.
Trong nháy mắt, hơn nửa năm đã trôi qua.
Đùng đùng!
Bên trong căn phòng được cấm chế bao phủ, tinh cầu màu tím có hồ quang điện lượn lờ bên trên đang trôi nổi giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.
Phía dưới tinh cầu, Hàn Lập nhắm nghiền hai mắt, ngồi xếp bằng, con ngươi trong mắt di động không ngừng. Hắn đang dùng thần thức cảm ứng tất cả biến hóa bên trong tinh cầu.
Sau một hồi lâu, hắn mở mắt, có chút bất đắc dĩ thở dài, khẽ vẫy tay.
Hồ quang điện màu tím ở mặt ngoài tinh cầu nhất thời biến mất. Sau đó, tinh cầu rơi vào trong tay của hắn.
Việc tìm hiểu tinh cầu ước chừng hơn nửa năm, vậy mà hắn vẫn không có chút manh mối nào về quy luật của lôi điện.
"Xem ra là ta đã quá ngây thơ rồi..." Hắn cười khổ một tiếng, tự lẩm bẩm.
Đạo pháp tắc vô cùng huyền ảo, không gì sánh được. Quá trình tìm hiểu vốn là cần thêm các loại cơ duyên tạo hóa. Tuy là hắn chiếm được một tinh cầu ẩn chứa lực lượng Pháp tắc Lôi điện nhưng không có nghĩa là hắn nhất định có thể hiểu được nó.
Tất nhiên là hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý với việc này, nhưng trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
Nhưng mà nói đi nói lại, cũng không phải là hắn không thu hoạch gì.
Hiện tại, lý giải của hắn về lôi điện lực so với trước kia càng thêm thấu triệt. Thủ đoạn thao túng lôi điện và những biến hóa bên trong càng thêm tinh diệu vài phần.
Hàn Lập lật tay thả tinh cầu ở bên cạnh. Tay đặt trên Chân Thủy Đại ở bên hông, từ đó một dòng trọng thủy bắn ra, rơi vào trong tay hắn.
Hắn chỉ lên một điểm bên trên tinh cầu, bùm bùm, hiện ra một luồng hồ quang điện.
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết. Một chùm hồ quang điện màu tím từ trên tinh cầu bắn ra cùng vòng trọng thủy kia dung hợp lại với nhau.
Bùm bùm!
Hai vật vừa tiếp xúc, lập tức kịch liệt bài xích lẫn nhau. Điện mang và thủy quang lồng lộn lên.
Hàn Lập không chút nào hoảng sợ. Hai tay hắn nhanh chóng bắt quyết, bắn ra đạo pháp quyết hình thành cái lồng bao phủ tia điện màu tím và trọng thủy màu đen vào bên trong.
Theo biến ảo của pháp quyết, hai vật đó chậm rãi hòa hợp.
Ba ngày sau.
Hàn Lập vuốt vuốt một viên cầu lớn chừng nắm đấm, mặt ngoài có một chút lôi văn màu tím.
Vật này chính là Trọng Thủy Lôi Văn nhưng lúc này đây chính là hắn dùng lôi điện màu tím trong tinh cầu và Trọng Thủy trộn lẫn vào nhau để luyện chế ra.
Tuy chưa thí nghiệm qua, nhưng mà uy lực của Tử Hắc Lôi Văn này tuyệt đối hơn hẳn loại Trọng Thủy Lôi Văn lúc trước dùng Lôi Bằng lực luyện chế ra rồi.
Hàn Lập tươi cười, lật tay thu hồi Tử Hắc Lôi Văn. Ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút.
Trải qua thời gian lâu như vậy, Lôi Chu vượt biển đã rời khỏi khu vực trung tâm của đại dương Lôi Bạo. Tia chớp trong tầng mây trên không trung rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều.
Đã đi qua hơn phân nửa quãng đường, hai ba năm nữa sẽ có thể tới đại lục Cổ Vân.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia mừng rỡ. Hắn phất tay lần nữa, lấy ra một chùm trọng thủy.
Trước khi tới được đại lục Cổ Vân nên chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ.
...
Ba năm sau.
Một vách núi hình như mỏ chim ưng bị sương tuyết bao trùm, đơn độc với bầu trời vạn trượng phía trên.
Trên vách đá, có một tòa quan ải hùng vĩ cao hơn trăm trượng xây bằng một loại nham thạch không biết tên màu đỏ sậm. Bên trên treo một tấm biển đề ba chữ to lớn màu vàng "Ưng Sầu Độ".
Bên dưới vách núi là một biển mây màu trắng kéo dài mấy vạn dặm, bên trong tỏa ra mây mù. Cứ cách tầm hơn mười dặm đều sẽ có một ngọn núi nhỏ mà đỉnh núi vượt lên trên biển mây, giống như từng hòn đảo biệt lập san sát trên biển, thoạt nhìn chỉ lớn chừng bàn tay nhưng trên thực tế không có ngọn núi nào mà không phải là ngọn núi hùng vĩ cao mấy vạn trượng.
Những ngọn núi này thuộc dãy núi Hạc Lệ tiếng tăm lừng lẫy đại lục Cổ Vân, dù chỉ là nhánh núi xa xôi nhưng cũng bao la hùng vĩ, khí thế không tầm thường.
Lúc này là sáng sớm, ánh bình minh vừa ló rạng, ánh mặt trời vàng chói chiếu rọi nhuộm biển mây trong ánh vàng rực rỡ.
Trong gió núi hiu hiu lành lạnh, biển mây nổi lên cuồn cuộn những áng mây màu vàng, khí thế hào hùng, đẹp không sao tả xiết.
Gió trong núi đột ngột xen lẫn một chút thanh âm trầm thấp dường như tiếng bò kêu vậy "ùm bò ò... ùm bò ò". Thanh âm lắng xuống, rồi lại kịch liệt cao lên, vang vọng thấu cả vùng trời.
Chỉ thấy trong mây có một vật khổng lồ, phá vỡ áng mây màu vàng, chậm rãi bay đến "Ưng Sầu Độ".
Từ bên ngoài quan sát thì vật này to mấy trăm trượng, giống như một con rùa biển khổng lồ màu xanh đen. Bốn cái chân rùa như bốn cái mái chèo to lớn, chầm chậm quạt trong biển mây, khuấy từng đám mây mù lên. Theo sự chuyển động của khí lưu ở dưới, vật này không ngừng đi về phía trước.
Mà ở trên mai rùa khổng lồ màu xanh đen lại vô cùng khéo léo kiến tạo ra một chiếc bảo thuyền như một tòa lầu các có ba tầng. Phía trên rường cột chạm vàng khảm ngọc, rất tráng lệ, cực kỳ hoa mỹ.
Lúc này, ở vị trí trên boong của bảo thuyền, có mấy trăm người đang đứng. Đại bộ phận đều có vẻ thoải mái nhìn bốn phía, thưởng thức cảnh biển mây trước mắt.
Ở phía đầu mũi boong thuyền, vị trí gần đầu con rùa nhất, là một nam tử vóc dáng bình thường, mặc áo xanh, tay vịn vào vòng bảo hộ bằng gỗ mun to lớn trên mai rùa. Hắn đang đứng đón gió, ánh mắt lấp lánh nhìn về Ứng Sầu Độ phía xa.
Người này không phải là ai khác, chính là Hàn Lập từ đại lục Hoang Lan nghìn dặm xa xôi đến đây.
Trước đây, ở trên Lôi chu vượt biển quen biết Tôn Khắc, sau đó đến vùng đất liền của đại lục Cổ Vân thì hắn và Tôn Khắc mỗi người một ngả.
Lúc này dưới chỗ hắn đứng chính là dị thú rùa khổng lồ có tên là Hành Vân Ngoan, là một loại linh thú phi hành có kích thước rất lớn, tính tình ôn hòa, dễ thuần hóa. Ngoài ra, chúng còn có thể chở một khối lượng rất lớn, lại giỏi vượt qua mây mù. Vì vậy, chúng thường được một vài thương hội lớn thuần hóa nuôi dưỡng, dùng làm phương tiện vận chuyển đường dài.
Dù sao, đại lục Cổ Vân cũng không phải là địa phương mà chỗ nào cũng có Truyền Tống trận. Hắn mới bước chân lên đại lục mới, dưới tình huống chưa quen cuộc sống nơi đây, dĩ nhiên là cứ trả một ít lộ phí, cưỡi Hành Vân Ngoan này lên đường, cũng thuận tiện tìm hiểu một chút về Chúc Long Đạo ở đại lục.
"Ùm bò ò.."
Một tiếng kêu dài truyền theo Hành Vân Ngoan, mép mai rùa khổng lồ chạm sát tới bến đậu của Ưng Sầu Độ, tạo ra một chút rung động nhỏ, sau đó dần dần ổn định lại.
Quản sự của Hành Vân Ngoan Chu thành thục ra chào hỏi. Sau đó, mọi người lần lượt đi xuống dọc theo một cái thang gỗ được làm theo độ dốc của mai rùa, bước lên vách núi đơn độc với trời cao kia.
Hàn Lập cũng theo dòng người bước lên vách núi. Hắn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên quan ải hùng vĩ cao lớn sừng sững một cái.
Căn cứ địa đồ ghi lại, nơi đây coi như là đã rời khỏi vùng biên cương, chính thức bắt đầu bước vào khu vực trung tâm của đại lục Cổ Vân.