Phải Lòng Hắc Vô Thường

Chương 2



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai mươi.

Nghe nói, Phạm Vô Cứu lại bị đình chỉ lần nữa.

Đầu Trâu thù hận sôi sục vỗ mạnh xuống bàn, oán hận than thở với tôi, "Con nghé con chết tiệt kia, dựa vào việc bên trên có người bao che cho hắn, còn dám hô to gọi nhỏ tôi, ha! Lão Phạm, cậu ta thật sự bị tên tiểu tử kia hãm hại!"

Thì ra, “con nghé con” trong miệng Đầu Trâu là một tên thị vệ được một vị thượng tiên rất có mặt mũi trên thiên đình sủng ái.

Vì vi phạm thiên quy nên bị đày xuống Luân Hồi Đạo.

Vị thượng tiên kia không nỡ để hắn chịu đau khổ chốn nhân gian nên thường bí mật làm phép bảo hộ cho hắn.

Điều này cũng làm cho tên thị vệ kia ngày càng hung hăng càn quấy, hống hách tàn ác, tại nhân gian làm ác vô số, xem mạng người như cỏ rác.

Cũng vì thế mà sau khi chết, tội trạng của hắn không cần qua mười tám vị Phán Quan phán xét, mà bị đày thẳng xuống Địa Ngục Vô Gián*.

Nhưng thượng tiên kia đã bí mật gây áp lực với địa phủ, muốn đưa tên súc sinh đó đi đầu thai luôn.

Nghe nói, sau khi Phạm Vô Cứu nhận được tin thì chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm đáp lời nào đã đá thẳng cổ tên khốn kia xuống Địa Ngục Vô Gián.

Lúc đó anh ấy còn bồi thêm một câu: “Đừng có nghĩ đến chuyện nhập luân hồi nữa. Chốn Vô Gián này mới có duyên với ngươi!”

Kết quả rất dễ tưởng tượng, Phạm Vô Cứu bị tròng vào một tội danh “có lẽ có*”, tên súc sinh kia cũng được đưa ra khỏi ngục chờ ngày xét xử lại.

Nhìn xem, đây chính là Thiên Đình đạo mạo trang nghiêm đó, so với nơi thối nát bẩn thỉu thậm chí còn ô uế hơn.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai mươi hai.

Mấy ngày này Phạm Vô Cứu sa sút đúng như dự đoán.

Đôi mắt sáng và trong veo trước đây giờ đã biến thành một màu xanh xám.

Anh ấy ngồi trước Quỷ Môn Quan, từng chút, từng chút lau chùi Khoá Trói Hồn của mình.

Tôi ôm một bình rượu, ngồi xuống bên cạnh anh, tự mình nhấp một ngụm trước rồi mới đưa qua cho anh.

Anh nhìn tôi một cái, sau đó mới nhận lấy lấy bình, mãnh liệt uống một ngụm lớn.

“Hô, rượu ngon!”

Tôi thấy đôi mắt anh nhanh chóng đỏ lên, nhưng anh lại dụi mắt nói: “Ai, rượu này nồng quá, cay lên cả mắt rồi.”

Tôi cũng muốn nói gì đó với anh ấy, than thở công lý suy đồi hoặc mắng nhiếc đặc quyền hèn hạ chẳng hạn.

Trong bụng có một đống lời muốn nói nhưng hầu hết đều nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ thốt ra được vài từ.

“Tôi nghĩ anh quá ngầu* luôn.”

(*Nguyên gốc là “soái”: cũng có nghĩa là đẹp trai)

Ngay khi thốt ra lời đó, tôi thấy thẹn muốn đứng hình, chán nản mình miệng nhanh hơn não mà nói ra mấy lời không có tí trình độ này, nghe có giống như đang nịnh hót không cơ chứ.

Nhưng lời này lại cứ là những lời chân thành từ sâu trong tim tôi.

Khiến cho “quỷ” hoảng hốt chính là, tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Phạm Vô Cứu, anh ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi rồi nói: "Ha, đó là tất nhiên rồi!"

Bàn tay anh rõ ràng không có nhiệt độ, da đầu tôi lại cứ như bị bàn ủi thiêu bỏng lên. Hơi nóng cũng lan tỏa ra toàn thân.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai mươi lăm.

Lại qua ba ngày, vụ việc hậu trường của tên kia cũng mở ra một cuộc tái thẩm.

Khi tôi thấy hắn xuất hiện dưới đài với bộ dạng tiểu nhân đắc chí, tôi biết ngay rằng hắn đã chiếm được lợi từ mười bảy Phán Quan khác.

Hắn thản nhiên quỳ trên mặt đất, thúc giục: "Phán Quan đại nhân, ngài nhanh lên đi, ta còn đang vội đi đầu thai nữa."

Thật sự đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ha.

Tôi ngẩng đầu, khép lại thứ gọi là “sinh thời biểu*” mà hắn đã dâng lên.

(*Sinh thời biểu: bản ghi chép lại những việc làm khi còn sống)

Thứ đồ này đã được mạ vàng mạ bạc từ lâu, bên trong trong sạch đến độ không nhìn ra nổi váng.

Tôi nhìn vào thứ đã lâu không cần dùng tới đang đặt ở bên cạnh – Nghiệt Kính Đài*, bên trong phản chiếu rõ mồm một hình bóng của hắn.

Trước Nghiệt Kính Đài không có người tốt.

Tôi cười đáp lại hắn: "Vậy giờ ngươi không cần vội nữa, vì bản quan sẽ không để ngươi đi đầu thai. Hắc Vô Thường nói đúng, Chốn Vô Gián ấy có duyên với ngươi, ngươi vẫn nên quay về nơi đó đi."

Nói xong, tôi thẳng tay đóng đại ấn xuống mớ giấy lộn tượng trưng kia.

Hắn thấy thế, rõ ràng bị kinh sợ, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, ra vẻ đắc chí: "A, ngươi bớt lừa bịp ta đi, mười bảy vị trước đều cho phép ta thông qua, lời ngươi nói có thể giữ được sao?"

“Ai da, thật không khéo.” Tôi chống cằm nhìn hắn, “Tại hại chính là Chánh Án trong mười tám vị Phán Quan, lời các vị đó nói, ở chỗ này, cũng chỉ là ý kiến mà thôi, chỉ cần ta không đồng ý, vậy tất cả cũng chỉ là mấy lời nói nhảm!”

Thấy sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển dần sang xanh, chẳng hiểu sao tôi bỗng cảm thấy hớn hở khó hiểu.

“Ta không quan tâm sinh thời thân phận ngươi hào nhoáng đến mức nào, nếu như bây giờ ngươi đã là một quỷ hồn, ngươi cần phải chịu địa phủ quản hạt dưới quyền ta, dù tiên quân của ngươi có thủ đoạn thông thiên đến đâu, tại nơi này của ta, cũng không thể bảo vệ nổi ngươi đâu!”

Tôi nở một nụ cười xảo quyệt: “Phù Phong Tiên Quân, hắn có một “chuôi” nằm ở trong tay ta, hắn sẽ không dám vì một tiểu súc sinh như ngươi mà chịu rủi ro, cả gan chạy tới xúc phạm ta đâu.”

Nói xong, tôi ngạo nghễ phẩy tay áo bỏ đi, để lại hắn trợn trừng mắt đầy vẻ căm hận.

Chẳng bao lâu sau, câu chuyện về việc cai trị quỷ hồn bằng nắm đấm sắt của tôi đã lan truyền nhanh chóng.

Cả cái địa phủ đều đang nói về Chánh Án cương trực công chính, ca ngợi vẻ oai hùng hiên ngang khi tôi dứt khoát đóng đại ấn lên bản án, còn nói tôi đã bảo vệ cho tôn nghiêm của địa phủ gì gì đó...

Nhưng tôi lại càng muốn biết Phạm Vô Cứu nghĩ như thế nào, không biết liệu anh ấy có hiểu, rằng việc mà anh ấy không thể làm được, tôi sẽ làm, công lý mà anh ấy không thể thủ vững, tôi sẽ thủ thay anh ấy.

Chỉ là tôi cũng biết, anh ấy sẽ không hiểu những điều này đâu, cũng như sẽ không hiểu, khi làm những việc này, tôi đã len lén pha trộn thêm bao nhiêu tình ý…



*Vô Gián Địa Ngục: là nơi mà thời gian và thân mạng đều không hề gián đoạn, các hình phạt liên miên, không có một chút dừng nghỉ dành cho những thần thức phạm tội cực nặng. Tội nhân nơi ngục này chịu muôn phần khổ sở, nhưng mạng vẫn không đứt đoạn. Họ cứ liên tục chịu cực hình mà chết đi rồi sống lại, sống lại rồi chết đi.

*”Có lẽ có”: Câu này bắt nguồn từ điển cố, thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ

*Nghiệt Kính Đài (bục soi tội nghiệt): Truyền thuyết kể rằng, xuống âm phủ, những kẻ xấu xa độc ác, gian trá giảo hoạt khi đứng trước Nghiệt Kính Đài đều khó mà thoát tội được. Hết thảy tội nghiệt trong một đời đều sẽ bị hiển hiện ra hết khi đứng trước Nghiệt Kính Đài, dẫu có muốn chối cãi cũng không được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.