Phái Diễn Xuất

Chương 6: Ấn Phẩm Rác Rưởi





Trang Khâm tiếp tục hành trình thứ hai, khi chuẩn bị mở kịch bản ra nghiên cứu tiếp, mới phát hiện không thấy đâu nữa.
Cậu không biết đã ném đi đâu mất rồi, chỉ đành thôi, nghĩ khi nào về kí hợp đồng với đạo diễn Quách thì lại tìm anh ta để lấy một bản nữa vậy.
Lúc này đã bay được gần mười bốn tiếng đồng hồ rồi, Trang Khâm ngủ thực sự không thoải mái, cậu không thích ngồi máy bay, khoang hạng nhất cũng không thích, khứu giác của cậu khá thính, ghế da trên máy bay đã bị nhiều người ngồi, có mùi khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Vừa đáp đất, đã có người tới hộ tống xuống máy bay, sau khi lén ra khỏi sân bay thì cậu bị nhét vào xe bảo mẫu ngay lập tức.
Có đôi khi mọi người tập hợp lại đón máy bay phô trương, đó là cố tình tạo tin tức, bởi vì đã chuẩn bị tốt để lên mặt báo, sẽ chụp mấy bức “ảnh tự nhiên”.
Thông thường, Tô Mân sẽ bảo cậu trang điểm cẩn thận một chút.
“Chị Mân.” Trang Khâm lên xe, thành thật chào hỏi cô.
Tô Mân và Tiểu Liên đều có ở trên xe.
Tô Mân là người đại diện cao cấp trong truyền thông Duyệt Động, dẫn dắt không ít nghệ sĩ, Trang Khâm là cấp dưới của cô, đồng thời cũng là đối tượng trọng điểm của công ty, cậu muốn làm diễn viên, công ty lại cố gắng bồi dưỡng cậu thành thần tượng toàn năng.
Đúng là rất toàn năng.
Kĩ thuật diễn chưa nói là rất tốt, nhưng đến tuổi này mà nói, ít nhất có thể bằng kĩ thuật diễn của mình, đi thử vai nhận được nhân vật, còn được đạo diễn lớn khen ngợi, người hiểu chuyện ngoan ngoãn, tính cách thể hiện trong các show rất hút fans.
Ca hát nhảy múa gì đó, càng không cần phải nói tới, đứa nhỏ này hình như cũng không giống với những người khác, người khác đi học, cậu bái sư học nghệ, học chính là côn khúc, trên người có sự dẻo dai đáng hâm mộ.
Đương nhiên, chuyện này đồng thời cũng mang tới một vài khuyết điểm, chính là văn hóa không đủ cao, có điều trong mắt của fans, anh mình thế nào cũng tốt, tính sai? Đó là đáng yêu! Tiếng Anh nói không tốt? Nhưng mà anh tui biết làm xiếc, biết hát côn khúc! Idol mấy người biết không?
Khó có ai không thích thần tượng như vậy, thế nên truyền thông Duyệt Động tốn hết tài nguyên nâng đỡ cậu, hơn nữa đứa nhỏ này tự mình nỗ lực tiến tới, chịu khổ, hot rất nhanh.
“Chị hỏi cậu, ngày đó cậu đã nói gì với Thẩm tổng? Cậu chỉ từ chối một bộ phim thôi, sao anh ta lại muốn triệt bỏ tài nguyên của cậu?” Tô Mân cũng là vừa nghe được tin tức tài nguyên của Trang Khâm bị cắt bỏ.
Công ty không ngờ lại đưa ra quyết định như vậy, cô thực không ngờ tới, cô vốn cho rằng chỉ phải nhận chút hình phạt nhỏ, không ngờ lại trực tiếp đưa tài nguyên vốn là của Trang Khâm cho những người khác!
“Cũng chưa nói gì, chỉ là biểu đạt ý nguyện của em mà thôi.” Trang Khâm muốn tự do nhận phim, cậu biết công ty chắc chắn sẽ không đồng ý, liền thuận nước đẩy thuyền làm lớn lên với cấp cao công ty.

Nhờ việc con gái của Thẩm tổng là fan của cậu, cậu chọc giận anh ta, mở họp kí hợp đồng bất bình đẳng với công ty, đánh cược trong hai năm này sẽ kiếm được hai trăm triệu, kiếm được, số tiền này công ty không được khấu trừ, sau khi nộp thuế, cậu được nhận hết, nếu không kiếm được, mấy năm này cậu sẽ không chỉ làm không công cho công ty, mà còn kí hợp đồng gia hạn mười năm.
Hợp đồng là bảo mật, đến Tô Mân còn không biết.
Tô Mân tức giận nhíu mày: “Vậy cậu đi nói xin lỗi cho chị ngay, cậu có biết nhân vật của cậu đã bị Trịnh Phong Bách đoạt đi rồi không hả? Còn cả quảng cáo sản phẩm dầu gội siêu đắt trong quý tiếp theo của cậu, cũng đã bị cậu ta nhận rồi!”
“Trịnh Phong Bách?”
Trang Khâm hơi ngạc nhiên.

Trịnh Phong Bách là một đối tượng nâng đỡ trọng điểm khác của truyền thông Duyệt Động, người đại diện của anh ta là Rose, là một người đại diện kim bài khác trong công ty ngoài Tô Mân.
“Cậu ta chắc chắn là mang thù với cậu!” Trang Khâm không ngờ lại không biết cố gắng như vậy, Tô Mân khó mà không tức giận được, “Năm kia cậu đóng thế thân cho cậu ta, kết quả cậu thay cậu ta diễn vai chính, còn một bước nổi tiếng, bây giờ cậu ta cũng cướp nhân vật của cậu, gậy ông đập lưng ông, sao cậu không thấy nóng nảy tí nào thế?”
Trang Khâm sửa lại đúng cho cô: “Không thể nói anh ta đoạt vai của em được, đó là em không cần nữa.”
“Cậu” Tô Mân tức tới thở không ra hơi, “Lúc cần cân não này, vào thời khắc mấu chốt này, cậu lại làm tuột dây xích! Chị thực sự không rõ, cậu nói thật ra cho chị biết đi, “Định Đông Phong” chọc vào chỗ nào của cậu?”
Lúc ấy Trang Khâm nói, cậu đã tìm đại sư hỏi qua, nói bộ phim “Định Đông Phong” này có tai ương máu me, không thể nhận được.
Tô Mân sao có thể tin được chuyện ma quỷ này.
“Cậu thử vai thành công, đó là chuyện tốt, đương nhiên chị rất vui, giờ lại từ chối, chắp tay nhường cơ hội cho người khác, chị đương nhiên không vui được! Cậu làm vậy là hoàn toàn đắc tội với đạo diễn Khuất!”
Trang Khâm không ngủ đủ, có hơi áp lực, không thoải mái, không muốn cãi nhau với người khác.
Cậu biết Tô Mân là muốn tốt cho cậu, chỉ là bây giờ cậu, không thích bị người khác giật dây.
Tuy rằng cậu chỉ là một minh tinh nhỏ, công ty nâng đỡ cậu, cậu có thể tiếp tục nổi tiếng, có thể hot, công ty nếu không nâng cậu nữa, đóng băng cậu, cậu sẽ không còn làm được chuyện mà mình thích nữa.
Sau xảy ra chuyện kia, công ty quả nhiên đóng băng cậu.
Khi cậu hot, mọi người trưng khuôn mặt cười tươi đón chào cậu, nịnh bợ cậu; khi cậu tàn, mọi người châm chọc mỉa mai cậu, cùng một người, không ngờ lại có thể có hai mặt hoàn toàn khác biệt như vậy, cứ như hai người khác nhau.
Dần dần, cậu cũng nhìn thấu rồi.

Tô Mân cũng chưa nói vứt bỏ cậu, cũng an ủi cậu, nói: “Quyết định của công ty, chị không làm chủ được, Tiểu Khâm, cậu tạm nghỉ ngơi một thời gian đi, thêm một thời gian nữa, chị xem xem có tìm được cơ hội nào giúp cậu về lại vị trí không.”
Cô hứa hẹn, sau cũng gọi điện thoại cho cậu, dẫn cậu tham gia tiệc rượu, nói có một ông chủ trước giờ vẫn luôn thích cậu, có thể bỏ vốn cho cậu vào đoàn phim.
Phải trả cái giá đắt gì, Tô Mân không nói.
Trang Khâm không đồng ý, Tô Mân lại mắng cậu rèn sắt không thành thép: “Giờ cậu đã trở thành như vậy rồi, còn có tư cách gì kén cá chọn canh nữa!”
Cậu biết không thể giận Tô Mân được, cô cũng chỉ là một người đại diện bình thường, không thần thông quảng đại như vậy.
Vô số lần, Trang Khâm nghĩ, nếu mình có bối cảnh thì tốt rồi, giống như Lý Mộ vậy, muốn đóng thì đóng, không muốn đóng phim thì còn rất nhiều đường lui, một hoặc hai năm mới quay một bộ.

Ánh mắt chọn phim của Lý Mộ tốt, tự mang ánh sáng, mỗi lần phim điện ảnh của anh chiếu, đều rất ăn khách và nhận được vô số lời khen ngợi trầm trồ.
Đây là cuộc đời cậu hâm mộ lại không có được.

Cho dù kí hợp đồng bất bình đẳng, nhưng tốt xấu gì cũng là một cơ hội, dù sao cũng có quyền tự do nhận vai.
Trang Khâm không cãi nhau với Tô Mân, cô nói một mình nửa ngày, thấy cậu không phản ứng, cũng rất giận.
Cô thở dài nói: “Tài nguyên chị tận lực tranh thủ giúp cậu, lần tới còn tự quyết như vậy, liệu hồn chị mặc kệ cậu!”
Trang Khâm móc một cái hộp nhỏ ra khỏi túi, cười nói: “Em mua quà cho chị, chúc mừng năm mới, chị Mân.”
“Lại dẻo mồm đấy!” Tô Mân không có sở thích gì, chỉ thích túi xách đồ trang điểm, còn rất thích sưu tầm bút, đủ loại bút máy, bút lông chim, bút lông chấm mực.
Quà của Trang Khâm, chính là một cái bút máy limited, cùng bộ còn có một hộp mực nước màu xanh lục thẫm, từ đóng gói đã mang lại cảm giác xa hoa mà giản dị.
Tô Mân nhận quà, vừa giận vừa buồn cười, không mắng cậu nữa, nói: “Giờ chúng ta tới “Monster Thời Thượng” chụp ảnh bìa, nhìn có vẻ sẽ bị tắc đường, chắc lại bị đến muộn rồi!”
Cô gọi điện cho tạp chí trước, thông báo tình hình cho họ, lại lấy khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng, mặt nạ, đổ nước ấm ra bảo cậu rửa mặt trên xe, súc miệng bằng nước khoáng, cuối cùng là đắp mặt nạ.
“Cậu tuy là còn trẻ, da cũng tốt, nhưng cũng không thể làm bừa được, phải bảo vệ da thật tốt, về sau đóng phim điện ảnh, phim điện ảnh không có thêm filter, mụn cám trên mặt cũng có thể thấy rõ…”
Tiểu Liên không nhịn được xen mồm: “Anh Trang chưa mọc mụn bao giờ, càng không có cả mụn cám.”
“Chị biết cậu ấy không mọc,” Tô Mân lườm Tiểu Liên, “Đấy là đang nói để cậu ấy chú ý.”
Trang Khâm nhắm mắt đắp mặt nạ, Tiểu Liên đọc nhiệm vụ quay chụp cho cậu, hôm nay là chụp hai người, đối tượng hợp tác là một vị học trưởng tốt nghiệp học viện của họ, Tống Khác, lớn hơn cậu vài tuổi, hai người cũng từng hợp tác trong một phim trước đó, nhân vật của cậu là đạo tặc vừa chính vừa tà, Tống Khác là Đại thống lĩnh cấm quân triều đình, trên mạng có không ít người ship CP của hai người họ.
Tiểu Liên lẩm nhẩm: “Ấy? Tháng sau sẽ ra đặc san nhân dịp Lễ Tình Nhân, đặc san Lễ Tình Nhân tìm hai nghệ sĩ nam làm gì…”
Tô Mân nói: “Giờ tạp chí giấy đều đang bị ế hàng, không ai mua, không bán hủ một chút ai sẽ mua tạp chí chứ.”
“À…”
Trang Khâm mơ màng sắp ngủ, điện thoại trong túi lại reo.
Màn hình hiện số điện thoại của Mỹ.
Cậu vội vàng nghe máy.
Trang Khâm từ nhỏ đã học hát hí kịch, không đi học, tiếng Anh kém, nếu không phải kiếp trước có một thời gian sinh hoạt ở nước ngoài, chỉ sợ một câu cũng sẽ không nghe hiểu.
Cậu nghiêm túc hỏi lại hai lần, mới hiểu được ý đồ của cuộc gọi này.
Đối phương là hãng hàng không XX của Mỹ.
“Tiên sinh, trên chuyến bay mang số hiệu XXXXX ngài đã đi kia, ngài có bỏ quên một vật trên chỗ ngồi, vị tiên sinh ngồi cạnh ngài kia nhặt được vật đánh rơi giao cho chúng tôi, bảo chúng tôi liên hệ với ngài.”

“Ồ?” Trang Khâm rất ngạc nhiên, “Là một quyển sách nhìn giống một tập tư liệu phải không?”
“Đúng vậy, một quyển sách, nếu ngài có yêu cầu, hãng hàng không chúng tôi có thể cung cấp phục vụ gửi qua bưu điện miễn phí.”
Trang Khâm nghĩ, nếu mình không phải là khách hàng khoang hạng nhất, chỉ sợ cũng sẽ không có được đãi ngộ này.
“Thôi, không sao, không cần gửi cho tôi.” Cậu trả lời, dù sao cũng đã về nước, hai ngày nữa đi tìm Quách Bảo Châm kí hợp đồng, xin một bản nữa là được, không nhất thiết phải gửi từ Chicago xa xôi đến đây.

Cùng lúc này, Chicago.
“Henry, anh đi trượt tuyết về rồi?”
“Ừ.” Lý Mộ đeo tai nghe Blutooth, sải bước chân dài trên máy chạy bộ, anh đã chạy hơn một tiếng, tốc độ bây giờ đã lên tới 4.6, mái tóc ngắn màu đen dính đầy mồ hôi, áo ngắn tay màu xám ướt nhẹp, dán sát lên cơ thể do rèn luyện mà rắn chắc của anh, ngoài cửa sổ là cảnh bờ hồ Michigan đẹp không gì sánh được.
Khâu Minh lười biếng nói trong điện thoại: “Vậy gần đây có rảnh không? Tôi tìm biên kịch sáng tác riêng một kịch bản dành riêng cho anh, nam chính của phim chính là anh! Thế nào, có muốn thử không?”
“Không muốn.”
Nhà họ Lý và nhà họ Khâu là thế giao, từ nhỏ hai người đã quen biết nhau, tính cách lại như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
“Anh chưa gì đã từ chối ngay rồi?” Khâu Minh đã quen với tính cách của anh, hiểu anh chính là như vậy, vẫn cố nói tiếp: “Tôi nói cho anh nghe, kịch bản này tôi thuê biên kịch giỏi nhất viết, nhất định có thể làm cho anh vừa lòng, tính cách của nam chính giống anh như đúc…”
“Không.”
“Không phải anh rất thích hí kịch sao?” Khâu Minh tự nói một mình, tốn mười phút kể lại cốt truyện, nói tới miệng khô lưỡi khô: “Hey Hen, Henry, Alo? Anh còn ở đó không?”
Lý Mộ không nói gì, Khâu Minh nghe được tiếng thở dốc của anh, bỗng hiểu ra: “À… có phải tôi đã quấy rầy anh làm việc rồi không?”
“Nói chuyện chính đi.” Lý Mộ dừng máy chạy bộ lại, một tay cầm khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi, chân thì bước xuống sàn, rót nước uống.
“À, chuyện chính, chuyện chính là… khụ, phim điện ảnh của tôi thiếu nhà đầu tư.”
“Cậu quay phim điện ảnh từ khi nào vậy?” Anh ngửa đầu uống nước, trước ngực áo đã bị mồ hôi làm cho ướt đầm đìa.
“Ha, chơi chơi tí thôi, tôi bị Giám đốc sa thải, ba tôi tức chết rồi, cứng rắn muốn đuổi tôi tự lực cánh sinh, tôi định làm một công ty truyền thông, tự mình nâng đỡ minh tinh, lại quay ít phim điện ảnh, tôi đưa vào đó một trăm triệu, anh tùy tiện nhập cổ phần, bảo đảm sẽ kiếm ra tiền cho anh, thế nào?”
“Mail kế hoạch cho tôi.”
“Chút nữa sẽ gửi cho anh, biết ngay là anh sẽ muốn mấy cái này!”
Hai người đã làm bạn tốt nhiều năm, Khâu Minh nhỏ hơn anh hai tuổi, hai năm trước, Khâu Minh vì theo đuổi một em gái, mà vào học ở Học Viện Điện Ảnh New York, tác phẩm tốt nghiệp còn tìm Lý Mộ diễn vai nam chính duy nhất —— phim ngắn về khoa học viễn tưởng kia còn nhận được giải thưởng.
Đương nhiên, phim điện ảnh đó không phải do Khâu Minh đạo diễn, hắn có thể được coi là nhà làm phim, mua một bộ truyện khoa học viễn tưởng hot, tìm biên kịch giỏi nhất về cải biên, lại tìm tới đạo diễn đứng đầu quay phim, cuối cùng nam chính nên chọn ai, hắn lại nghĩ đến bạn nối khố.
Tuy đều là phú nhị đại, nhưng người anh em này của anh ta rất khác những người khác, chỉ số IQ là 163, khi mình còn đang học cấp hai, anh đã nhảy lớp, được MIT* chọn, khi mình làm việc không đàng hoàng, anh ấy đã tới châu Phi khai thác mỏ, đầu tư khắp nơi, cũng mặc kệ gia nghiệp khổng lồ kia.
*MIT: Massachusetts Institute of Technology – Viện Công nghệ Massachusetts.
Hai năm nay, Khâu Minh biết anh đã rảnh rỗi hơn nhiều, tháng một bay đến Italy xem nhạc kịch, tháng hai bay đến Bỉ nghe Evgeny Kissin biểu diễn, tháng ba ở căn hộ xa hoa Chicago xử lí công vụ… Con nhà người ta trong miệng ba hắn, chính là Lý Mộ.
Khâu Minh biết anh còn có một sở thích không muốn người khác biết, chính là hí kịch, từ nhỏ đã thích.

“Xem xong thì nói một lời chắc chắn cho tôi biết.” Khâu Minh tìm người sửa lại bản kế hoạch, gửi qua mail cho anh, bởi vì biết tính tình anh soi mói, thích bắt bẻ, trong mắt không chứa được một hạt cát.
“OK.” Hai giây, tài liệu đã được download xuống, anh cũng chưa mở ra, khi đang chuẩn bị xoay người vào phòng tắm, lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Mộ mở khóa cửa thông minh, thấy người ấn chuông cửa chính là quản gia tư nhân Palmolive Building.
“Tiên sinh, ở đây có một bưu kiện của ngài.”
“Bưu kiện?”
“Đúng vậy, tôi nên đặt xuống đâu cho ngài đây ạ?”
“Ông cứ để trên bàn đi, cảm ơn.” Lý Mộ ngắt cuộc trò chuyện, vào phòng tắm tắm rửa.
Khi ra ngoài, bên hông anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giọt nước theo cơ bụng rõ ràng chảy xuống phía dưới, Lý Mộ đang ngồi trên sofa, mở mail kế hoạch Khâu Minh gửi tới, vài phút sau, anh mới chú ý tới bưu kiện trên bàn.
Ai lại gửi bưu kiện cho mình nhỉ?
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, là từ sân bay gửi tới.
Lý Mộ nhớ lại, khi gửi vật thất lạc, anh bị yêu cầu để lại số điện thoại, tên họ và địa chỉ của mình.
Nhưng anh không ngờ, vật này lại lặn lội về lại trong tay anh.
Xảy ra sự cố?
Vứt bỏ hộp chuyển phát nhanh, Lý Mộ cầm lấy quyển sách “Tàng Tâm” thoạt nhìn cứ như ấn phẩm rác rưởi kia, tùy tiện mở ra, nhìn thấy dòng đầu tiên.
【 Cảnh thứ năm mươi / trong nhà / giữa trưa 】
①[ Giang Trác xé rách quần áo An Khả, ấn cậu vào tường.

]
②[ Ánh sáng mặt trời chiếu lên vết sẹo chi chít trên lưng Giang Trác, hắn hôn sâu An Khả, làm đèn bàn bị đổ, loảng xoảng vỡ nát đầy đất.

]
③[ Giang Trác…]
Lý Mộ: “?”
Anh ghét bỏ bỏ kịch bản qua một bên —— quả nhiên là ấn phẩm rác rưởi, hôi thối không ngửi được.
Tác giả có lời muốn nói:
Cũng là Lý Mộ: Thơm thế.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.