Phái Diễn Xuất

Chương 52: Không Nhịn Được Có Thể Cắn Lý Mộ





Lý Mộ khụ một tiếng: “Dán thế nào?”
“Mặc quần tất, quấn băng dính lên, bọc vài vòng… chắc là thế.”
Hai người mặc quần áo xong, đến phim trường lại cởi ra, chuẩn bị xong xuôi trong lúc thanh tràng.
Trong ấn tượng của Trang Khâm, bộ phim này xuất sắc nhất không chỉ ở việc mỗi một động tác đẹp trong cảnh quay đều có thể chụp lại đặt làm ảnh nền điện thoại, mà còn là quang cảnh đơn giản nhưng sinh động.
Quang cảnh trong nhà được sử dụng vô cùng linh hoạt, sống trong thế giới chìm trong bóng tối, các nhân vật phụ ngấm ngầm đối kháng, tạo nên sự tương phản đối với ánh sáng rực rỡ, ranh giới đó rất gần họ, song lại cách một khoảng cực xa.
Mới đầu, động tác trong kịch bản là nằm nghiêng mặt đối mặt, chăn đắp ngang hông, vỏn vẹn đủ che đi nơi nhạy cảm, chân phải hở ra một chút, dưới tình huống nơi nhạy cảm bị che đi, cảnh quay chú trọng vào các động tác và ngôn ngữ hình thể khác.
Lý Mộ và cậu nằm cạnh nhau, giọng khẽ tới mức chỉ hai người có thể nghe thấy: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ cố gắng chỉ một lần là qua, sẽ không làm cậu thấy quá khó chịu.”
Trang Khâm gật đầu, đáp: “Tôi cố gắng phối hợp, tranh thủ một lần là qua, qua rồi là xong.”
Chỉ cần là đóng phim, Trang Khâm sẽ không có gì lăn tăn.
Quách Bảo Châm xác định vị trí quay trước, cảnh này có ba góc quay, một vị trí là cố định, một vị trí di chuyển trong khoảng từ tay tới dưới đất, quay đặc tả vẻ mặt của Trang Khâm, một máy quay khác theo quỹ đạo quay tới sau bàn ăn, quay cảnh chuyển tiếp.

Quách Bảo Châm vốn muốn một nhân viên tới chui vào gầm giường nắm lấy chân giường rung lắc, để cho đủ chân thật, lại bị Lý Mộ dùng lí do khùng điên từ chối.
Quách Bảo Châm đành bảo anh dùng nhiều lực hơn, để giường động là được.
Anh ta xác nhận không còn vấn đề, mới đi tới mép giường đạo cụ, nói vài câu: “Hai người chưa từng quay cảnh quay kiểu này, không cần quá gò ép bản thân, người xem thấy chân thật là được.

Thầy Trang… tuy không phải là thật, nhưng vẻ mặt của cậu, phải làm cho giống thật, khoa trương lên chút, giống như hai người đang thực sự làm nhau rất mạnh.

Chỉ là phim của chúng ta là phim văn nghệ, cảnh này thành phim chỉ trong vòng hai ba giây, thêm một đặc tả, lúc quay rất vất vả chỉ đành để hai vị hy sinh.”
Kịch bản đã tới nước này, Quách Bảo Châm chỉ cầu thông qua quay có thể ghi lại động tác chân của Lý Mộ, và vẻ mặt Trang Khâm cố gắng đạt được sự chân thật.

Dù là cảnh nhỏ, anh ta cũng mong có thể tạo ra được mỹ cảm lớn nhất.

“Ừm, tôi biết rồi.” Trang Khâm ngây thơ đồng ý, nhìn trông giống như đang làm nhau thật, là vẻ mặt thế nào? Nhắm mắt hưởng thụ? Hay khóc? Cảnh quay này trong kịch bản không miêu tả chi tiết về vẻ mặt của cậu, chỉ nói không nhịn được kêu vài tiếng, về phần kêu như thế nào, Trang Khâm đã có sự nghiên cứu trước, cũng không biết… nghiên cứu xong diễn có đúng không.
Cậu nhíu mày, bắt đầu nhớ lại những cảnh giường chiếu mình đã nghiên cứu trước đó.
Tiếp theo, Quách Bảo Châm lại nói vài câu cụ thể với Lý Mộ, sau đó rời khỏi, cho họ vài phút nhập vai.
Người càng nhiều, Trang Khâm càng khó thả lỏng, cậu và Lý Mộ dựa vào sát rạt, nhiệt độ cơ thể của nhau cảm nhận được rõ mồn một.

Trang Khâm nhanh chóng hồi tưởng lại kịch bản trong đầu, đặt mình vào nội tâm nhân vật, hòa thành một thể với nhân vật.
“Chuẩn bị xong chưa?” Quách Bảo Châm dùng loa đạo diễn gọi.
Bên này nói xong rồi, bên kia bắt đầu đếm ngược, đạo diễn Quách đập bảng: “A!”
Nụ hôn ngắn ngủi, Lý Mộ hôn lên cổ cậu, bàn tay Trang Khâm đặt sau lưng Lý Mộ, theo bố trí của tấm hắt sáng, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt anh, Lý Mộ bóp lấy vòng eo thon chắc của cậu.

Trên đầu giường đặt mấy cái hộp, đều là hộp đạo cụ, lúc giường đong đưa, mấy cái hộp cũng lắc lư theo.
Quách Bảo Châm hô cắt, đi tới giảng giải: “Thầy Trang, vẻ mặt của thầy còn chưa đủ,” lúc này Quách Bảo Châm không thể sử dụng từ ngữ qua loa đại khái nữa, “Nếu ngài không tìm được cảm giác tôi nói, có thể cắn Lý Mộ.”
“À…” Trang Khâm gật đầu, “Cắn vào đâu?”
Lý Mộ dán vào người cậu, đã phát hiện ra tác dụng của băng dính, chặt tới khổ sở, anh ngẩng đầu lên nhìn Trang Khâm.
Quách Bảo Châm: “Cắn vào vai cậu ta, tai, hoặc muốn hôn cũng được, cảnh giường chiếu ấy mà, bản thân cũng không có yêu cầu mỗi tiếng mỗi cử động cụ thể, cứ theo tinh thần của kịch bản là được rồi.” Có vài diễn viên kĩ xảo thành thạo, Quách Bảo Châm nhắc nhở như vậy, sẽ không như Trang Khâm phải phân tâm để làm động tác này, sẽ không nghĩ xem nên diễn thế nào, như vậy diễn mới tự nhiên.
Vì bản thân yêu cầu diễn viên diễn thật tự nhiên, thì đã là không chân thật, mất tự nhiên rồi.

Dù sao đa số thời khắc trong sinh hoạt, người ta thực ra đều khống chế bản thân diễn kịch với người khác.

Thế nên sự tự nhiên của một người cũng thành ra mất tự nhiên.
Quách Bảo Châm vừa quay bộ phim điện ảnh này, vừa hiểu được rất nhiều kinh nghiệm thông qua việc phỏng vấn những đạo diễn khác.

Anh ta nói tiếp với Lý Mộ: “Còn ngài lúc cuối cùng, có thể nghiêng người, hoặc dựa vào người cậu ấy, ôm chặt, nhưng hơi thả lỏng lại, đùi hơi co lên.
Đổi “diễn chân thật tự nhiên” thành động tác cụ thể, diễn viên lĩnh ngộ cao một chút có thể được, cũng có thể ứng dụng.
“”Tàng Tâm” cảnh 189, phân cảnh mộ, lần hai, action!”
Cho dù Lý Mộ thấy khó chịu, nhưng vẻ mặt anh vẫn không hề biểu hiện ra dù chỉ một chút.
Anh nghiêng đầu, bỏ qua máy quay trên đầu, một tay vuốt ve vùng sau cổ của cậu, sau đó hôn lên khuôn mặt cậu, môi và mũi cậu.
Trang Khâm cũng có động tác, cậu nhấc chân vòng lấy Lý Mộ, cơ thể Lý Mộ phận phồng, trên người có mồ hôi nhỏ giọt, Trang Khâm nghe lời Quách Bảo Châm, không nghĩ xem nên diễn như thế nào nữa, mà dùng động tác để biểu đạt, cậu cắn lên vai Lý Mộ, hai chân cũng đong đưa theo động tác giả của Lý Mộ.
Cả giường đều rung lên.
Trang Khâm vì diễn nhập tâm quá, đầu thậm chí còn đập mạnh vào đống hộp chất đống.
Lý Mộ lập tức giơ tay, đặt bàn tay lên đỉnh đầu cậu, Trang Khâm cảm nhận được săn sóc cẩn thận, cậu không nói gì, ngẩng đầu cắn lên vành tai anh, lông mi ướt nhẹp run run, phát ra âm thanh hừ hừ.
Âm thanh kia vô cùng gần, ngay ở bên tay, thần kinh cả người Lý Mộ đều căng ra, rõ ràng là động tác giả, lại rất dùng sức, rõ ràng là cảm giác thống khổ như vậy, cảm giác lại vô cùng chân thực, như thực sự yêu nhau, hiện thực và phim khó mà phân rõ.
Máy quay lại gần, lại lần nữa đẩy xa theo quỹ đạo, Lý Mộ nắm chắc được thời cơ, như lời Quách Bảo Châm nói, cố gắng làm cho người xem cảm nhận được động tác co lại chân thật.
Hai người ôm nhau, Lý Mộ cúi đầu, mũi cọ cọ lên chóp mũi cậu.
Trang Khâm thấy ngứa ngáy, nhịn không được khẽ cười, cậu thầm nghĩ xong rồi, tự dưng lại cười, phá hỏng cảnh quay mất.
Cậu cũng không dám động đậy, Lý Mộ liền dán sát vào, nhìn cậu chăm chú, sờ vành tai cậu.

Đây là động tác nhỏ trong kịch bản không hề có.
Máy quay kéo ra xa, dừng trên ánh hoàng hôn ve vuốt cơ thể hai diễn viên.
Tận đến lúc Quách Bảo Châm hô “Cut”, “Qua”, Lý Mộ mới không nín được cơn đau đớn trói buộc trên người, anh trở mình, nằm xuống bên cạnh Trang Khâm, trên người chảy mồ hôi ròng ròng.
Trang Khâm bình thường luôn cần chút thời gian để thoát vai, hormone trên người Lý Mộ bay tới.

Giang Trác kịch bản miêu tả, có mùi thuốc lá nồng, mùi mồ hôi như đọng xạ hương, và mùi xà phòng yêu thích đã dùng trong nhiều năm.

Trên người Lý Mộ không có mùi hương như thế, mà là mùi nước hoa nhàn nhạt, lúc ngửi như mùi hoa hồng rất nhạt, chốc ngửi lại hơi ngòn ngọt như kẹo cao su, qua một lát lại đăng đắng nhưng thuần hậu.

Trnag Khâm thường xuyên ngửi được mùi này trên người anh, càng ngửi càng thích, như đã thành một thói quen.
Hai người nằm nghỉ vài phút, bàn tay Lý Mộ luồn xuống chậm rãi xé băng dính ra, rất đau, cực kì đau, anh vã mồ hôi, nhẫn nhịn toàn thân vô cùng vất vả mới không kêu lên.
Quách Bảo Châm tạm thời thanh tràng, để họ thay quần áo đi ra.
Sau khi trong phòng không còn ai, thiết bị chiếu sáng cũng đã tắt đi, Trang Khâm đầu tiên là nói lời xin lỗi với anh, sờ sờ dấu răng trên vai anh, chột dạ lau vệt nước miếng mình để lại: “Rất đau phải không, ngại quá anh Mộ.”
Lý Mộ đáp không đau.
Lúc cắn còn rất… kích thích.
Hai người cứ vậy đưa lưng về phía người kia, bắt đầu xé băng dính.
Trang Khâm: “Úi.”
Lý Mộ: “Cậu cũng thấy đau?”
“Đương nhiên rồi.”
Lý Mộ biết nếu không phản ứng thì sẽ không đau như vậy, xem ra Trang Khâm cũng là người bình thường, không đến mức quay loại cảnh này mà không có tí phản ứng nào.
Anh hỏi: “Vừa rồi bọc băng dính, có chọc vào da cậu không?”
Khi băng dính bị cong lại sẽ tạo thành mép cắt như lưỡi dao.
Trang Khâm cảm nhận được vài lần, băng dính cọ lại đau cực kì, nhưng nhịn xong, lúc này Lý Mộ hỏi, cậu lại nói không bị chọc vào.
Bây giờ cậu rất thả lỏng, quay xong cảnh này, sau đó không còn cảnh nào nữa.
Hai người đang định thay quần áo, Trang Khâm mới phát hiện không biết quần áo đã bị để vào chỗ nào.
Đành phải bọc người trong nửa bên chăn, Lý Mộ gọi Quách Bảo Châm vào, bước vào lại là cameraman lúc nãy vừa quay, rất ngượng ngùng, cũng không dám nhìn hai người, lúng túng nói: “Quần áo hình như để trong ngăn tủ này… tôi tìm cho.”
Cameraman kia vòng một vòng ra sau giường, quần áo treo ở trong tủ quần áo sau giường, anh ta mở cửa tủ ra, cửa tủ bắn ra lại đóng lại cực mạnh, trên nóc có một cái hộp vừa rồi đã lung lay, bây giờ cuối cùng cũng rơi xuống dưới ——
Lý Mộ thường xuyên vận động cực hạn.
Có đôi khi tay anh bám vào một khối nham thạch, khối nham thạch kia không chắc chắn, trước một giây nó rơi xuống, anh sẽ có bản năng cảm nhận được nguy cơ.

Cảm giác này giống như trực giác của mãnh thú, đã cứu anh rất nhiều lần khỏi nguy cơ mất mạng.
Cái hộp kia không lớn, rỗng không —— cameraman kia cũng ngạc nhiên tới ngây ra, anh ta kinh hoảng thất thố bước lên một bước lớn, bảo vệ máy quay.

Nhưng tốc độ của anh ta hiển nhiên không đủ nhanh, hộp đập lên cánh tay đã giảm xóc kha khá, cho Lý Mộ thời gian quay người qua ôm lấy Trang Khâm.
Đồng tử anh co rụt lại, nhào nhanh qua, Trang Khâm còn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, đã bị Lý Mộ ấn mạnh vào trong lòng, Lý Mộ cong eo, dùng cơ thể bảo vệ an toàn cho cậu.
“Bịch!”
Trang Khâm nghe thấy tiếng vật nặng rơi, tiếng vang rất lớn.
Có thứ gì nện xuống?
Trong vài giây, Trang Khâm nói không nên lời, chỉ nghe thấy tiếng trái tim Lý Mộ đập thật mau.
Cameraman đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.
Trang Khâm sợ hãi, tay cậu sờ lưng Lý Mộ, ươn ướt.

Cậu tưởng là máu, hốt hoảng: “Anh Mộ, anh, anh… anh bị thương à? Đạo, đạo diễn Quách, tôi tìm điện thoại, tôi gọi xe cứu thương…” Cậu nói năng lộn xộn, nghĩ rằng Lý Mộ bị đạo cụ đập vào người thương nặng.
“Không sao.”
Âm thanh phát ra từ lồng ngực của anh, vững vàng, khí phách chui vào tai Trang Khâm.
“Anh… anh không sao chứ?” Trang Khâm nói mà giọng run run, gặp ý muốn trong lúc đóng phim, là chuyện cậu cả đời cũng không muốn gặp phải.
Huống chi vừa rồi động tác của Lý Mộ rất nhanh đã bao bọc mình vào trong lòng.
Nghe thấy giọng nói run run của cậu, Lý Mộ hơi động đậy, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt Trang Khâm, Lý Mộ thấy biểu cảm của cậu, ngây ngẩn.
Tại sao trong mắt cậu lại có ánh nước?
“Thực sự không sao cả.” Lý Mộ giơ tay xoa xoa tai cậu, vừa rồi quay phim có sờ qua, rất mềm, nhịn không được lại sờ thêm lần nữa, trong lòng anh tự coi đó là sự trả thù cho cái cắn lên tai mình của Trang Khâm, “Hộp không đập vào người tôi, tôi ôm lấy cậu, hộp đúng lúc rơi xuống bên cạnh.”
Thực ra vì dựa lại gần, vì anh dùng tay chặn lại mới không bị nện lên người, bây giờ tay vẫn thấy tê.
“Vậy…” Trang Khâm muốn hỏi nhân viên công tác kêu thảm thiết là sao, âm thanh kêu thảm thiết kia dọa cậu chết khiếp, cứ tưởng Lý Mộ đã máu me be bét.
Ngay sau đó, chỉ thấy cameraman ôm máy quay bị đập khóc lóc thảm thiết.
Trang Khâm: “…”
Trang Khâm nghe thấy láo nháo có tiếng người đi vào, nhặt quần áo trên mặt đất lên, hai người cùng mặc quần vào, một tay Lý Mộ đau tới khó nhịn, động tác không tiện lắm, Trang Khâm trông thấy thì vội vã hỏi: “Anh thực sự không sao chứ? Đừng gạt tôi.”
“Không sao thật.” Lý Mộ bảo cậu đừng lo, “Nhưng mà cậu đấy, diễn cảnh trên giường dùng sức như vậy còn chưa làm cậu khóc, sao vừa rồi lại khóc rồi hả?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.