Phái Diễn Xuất

Chương 30: Cậu Muốn Quay Cảnh Hôn Thế Nào





Tiểu Liên nhìn chằm chằm hai vị đạo diễn uống sữa chua xong, cậu ta thu hai cái chai lại, đi tới một nơi rất xa để vứt đi.

Các đạo diễn tiếp tục thảo luận nội dung kịch bản phân cảnh hôm nay, mà trong phòng hóa trang, Trang Khâm và Lý Mộ đang đối diễn cảnh quay buổi chiều.
Hai người khớp lời thoại với nhau vài lần, Trang Khâm lấy sổ ra im lặng ngồi trên sofa ghi chép, Lý Mộ thấy cậu đặt vở trên đùi, viết rất vất vả, thì ra ngoài tìm cho cậu một cái bàn có độ cao thích hợp, bê vào.

Nhân viên công tác trong đoàn phim thấy, lập tức muốn tới đây giúp đỡ, Lý Mộ lại xua tay: “Tôi tự mình làm được, mọi người cứ làm việc tiếp đi.”
Trang Khâm một khi mải nghiên cứu việc gì đó, thì sẽ hoàn toàn chìm vào thế giới của bản thân, người khác đi ra đi vào, cậu vốn không phát hiện ra, đi tới trước mặt cậu nói chuyện, có lẽ cũng phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Lý Mộ dọn bàn tới trước mặt cậu, Trang Khâm cũng chưa phát hiện ra, điện thoại trong túi vang lên một tiếng, cậu mới ngẩng đầu lên.
Lý Mộ nói: “Đặt lên bàn mà viết, đừng cúi đầu, không tốt cho xương sống.”
Trang Khâm đặt vở và kịch bản lên bàn, hỏi anh: “Ơ, bàn ở đâu ra vậy?”
“Bê từ chỗ hậu cần đoàn phim tới.”
“Anh tự mình bê?” Trang Khâm vừa rồi hoàn toàn không hề để ý, cậu nghĩ tới thói quen sạch sẽ của Lý Mộ, thì lấy gói giấy ướt trong túi ra, “Anh lau tay đi, sao nãy anh không gọi tôi, đoàn phim không có ai giúp anh à?”
“Thấy cậu mải viết.” Lý Mộ lau lau ngón tay, nói, “Người trong đoàn phim đều đang bận, bàn lại không nặng, chúng ta có thể dùng cùng nhau.”
“Gỗ đặc thế nào sao mà không nặng được, anh nên gọi tôi mới phải.” Trang Khâm ngồi dịch qua, lau bàn, “Anh dùng bên này đi.”
Lý Mộ ngồi xuống, Trang Khâm xem tin nhắn trên điện thoại.
Là một người bạn làm MC gửi tới, hỏi gần đây cậu có thời gian rảnh không.
“Chị mới khai trương một nhà hàng món Nhật ở Thượng Hải, cưng có thời gian thì đưa bạn tới đây ăn ủng hộ, miễn phí hóa đơn cho cưng.”
Trang Khâm vừa đọc đã hiểu ngay.
Cậu và nữ MC này quan hệ cũng không tồi, thường xuyên tham gia chương trình của cô, nhưng cũng chỉ là quan hệ khách sáo thông thường mà thôi.
Trang Khâm nhắn lại: “Cảm ơn chị Bội nhé, giờ em đang đóng phim ở chỗ khác, chờ lần sau tới Thượng Hải, sẽ đi ủng hộ chuyện làm ăn của chị ngay!”
Trang Khâm: “Để em quay video ủng hộ nhà hàng!”
“Aizo! Vậy thì cảm ơn cưng quá, nhà hàng này của chị tên ‘Hương vị cá chình’, món chính là Unadon*, cá chình sông được vận chuyển từ bên Singapore về, tươi rói, đầu bếp là học trò của ông chủ nhà hàng chính bên Nhật Bản, sư phụ già thỉnh thoảng cũng sẽ tới nhà hàng xem xét kiểm tra, lần trước chị ăn một lần trong nhà hàng của ổng mà nhớ mãi không quên, nên mới nghĩ tới chuyện tự mở một nhà hàng riêng…”
*Unadon là một món có nguồn gốc từ Nhật Bản.

Nó có một bát donburi loại lớn phủ cơm trắng, và cho lên các miếng phi lê lươn nướng trong một kiểu được biết đến là kabayaki, giống teriyaki.
Cô gửi một tin nhắn dài ngoằng tới, có lẽ là có một mẫu tin nhắn sẵn, chỉ cần sửa lại, còn có cả đủ các hình ảnh, video Unadon, nước sốt rưới lên thịt cá chình đầy đặn, phía dưới là một bắp ngô trắng, ăn kèm một đĩa hành thái và rong biển xanh biếc.
Trang Khâm xem mà thấy hơi đói bụng, không khỏi nghi ngờ cô cố tình gửi tới.
Âm thanh khi Trang Khâm click xem video kia quá lớn, một giọng nữ cất lên: “Ăn ngon quá! Ăn quá ngon luôn, vào miệng là tan ra!”
Lý Mộ không khỏi liếc mắt tới nhìn nhanh một cái.
Unadon?
Chưa gì đã đói rồi?
Trang Khâm cũng không thể không nhắn tin trò chuyện với cô mười phút, có điều chị Bội cũng bận, Trang Khâm nói đạo diễn gọi mình, rồi nhắn chào tạm biệt với cô.
Lý Mộ ra ngoài một lúc, trong lúc anh ra ngoài, trợ lý đoàn phim sắp xếp cho Lý Mộ đi vào, hỏi cậu: “Thầy Trang, thầy Lý Mộ đâu rồi?”
“Hình như anh ấy ra ngoài rồi, chắc là đi toilet, cô tìm anh ấy có việc gì không?”
“À à, không có việc gì đâu, chỉ định hỏi xem anh ấy có cần tôi làm gì không, tôi rảnh quá, anh ấy không bảo tôi làm gì cả.” Cô gái được sắp xếp làm trợ lý này hình như là người thân của một nhân viên trong đoàn, mới tốt nghiệp không lâu, tới Thái Lan chơi, phát hiện người nhà làm việc trong đoàn phim, cảm thấy chơi vui liền tới đây.
Sau khi vào đoàn, vì cô không có kinh nghiệm gì, nên mới được cử làm trợ lý cho Lý Mộ, nào ngờ diễn viên lại đẹp trai như vậy, càng không ngờ rằng lại rảnh rỗi đến thế.
Trang Khâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy cô đi tìm trợ lý của tôi, Tiểu Liên cô biết chứ?”

“Tôi có biết anh Liên.”
“Cậu ấy đang chăm một con mèo, là mèo chúng tôi nuôi, cô biết nuôi mèo chứ?”
Trợ lý nhỏ gật đầu: “Nhà tôi có muôi một con Ragdoll.”
“Vậy cô qua giúp cậu ấy đi, cảm ơn cô.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” Cô gái cuối cùng cũng tìm được việc để làm, rất vui vẻ, “Vậy tôi đi đây.”
“Từ từ đã.” Trang Khâm gọi cô lại, cô gái quay đầu, Trang Khâm cười hỏi: “Còn chưa hỏi cô tên là gì nhỉ.”
“Tôi họ Đồng, ngài cứ gọi tôi là Đồng Đồng là được rồi.”
“Được, Đồng Đồng, làm phiền cô.”
Khi Lý Mộ xách túi mua hàng của 7 – Eleven bước vào, anh đúng lúc thấy được nữ trợ lý kia đang nói chuyện phiếm với Trang Khâm, nói chuyện có vẻ khá hòa hợp, cả hai đều đang cười.
“Thầy Lý Mộ quay lại rồi đấy à?” Đồng Đồng thốt lên, “Ngài tới cửa hàng tiện lợi? Lần sau muốn mua gì, cứ sai tôi đi là được rồi!”
Lý Mộ cũng không nhìn cô, chỉ nhạt giọng bảo: “Cô ra ngoài trước đi.”
Đồng Đồng “Vâng” một tiếng, quay người đi, khi đóng cửa còn rất cẩn thận, chỉ sợ chọc Lý Mộ nổi giận.
Trang Khâm buông bút, thấy trong túi của anh toàn là đồ ăn vặt thì hỏi: “Anh mua nhiều đồ ăn thế?”
“Ừm, hơi đói bụng, ăn cùng nhau nhé?” Lý Mộ cầm một túi rong biển ra, “Cậu có thích rong biển không?”
Unadon làm sẵn ở đây hơi khó mua, Lý Mộ đã gọi điện tới Bangkok tìm đầu bếp, chiều người kia sẽ tới nơi.
“Tôi ăn một miếng.” Trang Khâm giơ tay ra nhận một miếng rong biển, cắn từng miếng nhỏ, rất nhanh rong biển đã tan ra trong miệng, rong biển rất thơm ngon, Lý Mộ lại đưa cho cậu một miếng, Trang Khâm ăn tiếp, rồi nói: “Vừa rồi anh hung dữ với Đồng Đồng quá, dọa cho cô ấy nhảy dựng lên rồi.”
“Hung dữ?” Lý Mộ nhíu mày, “Đồng Đồng?”
“Chính là trợ lý mà đoàn phim sắp xếp cho anh, vừa rồi cô ấy vào đây là để tìm anh.”
“Tìm tôi làm gì?” Lý Mộ khó hiểu, môi đã mím thành một đường, “Tôi hung dữ à?”
“Giọng điệu vừa rồi của anh có hơi hơi, nhưng ngày thường anh cũng vậy rồi, cũng không sao, không cần sửa.” Thực ra cậu cũng biết, đây là tính cách của Lý Mộ.

Có điều thường ngày anh thực ra vô cùng lễ phép, vừa rồi hơi không được lễ phép một chút, nhưng lại thành ra có cảm giác cao cao tại thượng, làm người cảm thấy áp lực nặng nề.
Vẻ mặt Lý Mộ thoáng tốt lên một chút, một miếng rong biển được đưa tới bên miệng cậu, anh cúi đầu nhìn cậu nói: “Tôi không hề hung dữ với cậu.”
“Ừm, đúng.” Trang Khâm đồng ý với chuyện này, tính cách Lý Mộ rất galant, cho dù không cười, nhưng vẫn luôn rất lễ phép, thái độ cũng ôn hòa.

Cậu xua tay tỏ ý không cần đút, vừa liếm ngón tay, vừa gật đầu nói: “Chúng ta hợp tác với nhau khá tốt.”
Hợp tác?
Lý Mộ không thích cái từ này lắm, trong đoàn phim, quan hệ cộng sự đúng là hợp tác, nhưng nội dung họ diễn lại không bình thường, cảnh phải phối hợp thực sự rất nhiều, nên có chút tình nghĩa hữu nghị vượt qua cả hợp tác mới đúng chứ?
Lý Mộ lau lau ngón tay: “Những người cậu từng hợp tác đóng phim trước kia, có tốt bằng tôi không?”
“Hả?” Trang Khâm không ngờ anh lại hỏi câu hỏi này, đột nhiên cảm thấy không giống tính cách của anh cho lắm, lại nghĩ tới buổi sáng nay hai người chơi bên bờ biển, thực ra anh ấy cũng không phải là một người quá lạnh lùng.
Trang Khâm cũng lấy khăn ướt ra lau tay: “Tôi chưa quay nhiều phim cho lắm, hai bộ phim trước đó có hợp tác với người khác, nhưng không thể coi là quá vui vẻ.”
Bộ phim đầu tiên của cậu, bởi ngay từ đầu là thế thân của Trịnh Phong Bách, không ngờ cuối cùng lại thực sự thay thế anh ta, đoàn phim có chút đồng cảm lại có hơi khinh thường cậu, bạn bè của Trịnh Phong Bách trong đoàn phim làm khó cậu, mà bộ phim thứ hai, cậu đã hot, nhưng vẫn không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam, cảnh gì cũng chỉ một lần là qua, cảm giác đạo diễn cứ liều mạng cho thêm cảnh quay, thực ra cũng không tốt.
Nghe vậy, Lý Mộ không khỏi nghĩ tới những lời tối qua nghe được, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Đóng phim với tôi vui chứ?”
“Rất vui.”
Lý Mộ hài lòng gật đầu, ngồi xuống hỏi cậu: “Cậu muốn ăn món khác không?”
Trang Khâm đáp không ăn, hai người đối diễn tiếp, chẳng bao lâu sau bắt đầu phải thay quần áo trang điểm, trong góc phòng có bố trí một phòng thay đồ, chính là một mảnh rèm kéo ra kéo vào, tạo thành một không gian nhỏ, tuy là đơn sơ, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Buổi chiều bắt đầu đóng phim, thư ký trường quay đập bảng, các tổ phim vào chỗ.

Buổi chiều quay rất thuận lợi.
Đối thoại nhiều, cảnh quay lại dài, nhưng lại không hề bị vấp, chỉ NG có một lần, cả hai cảnh đều qua.
Đạo diễn Chu nhìn đạo diễn Quách chỉ huy, trong lòng cảm thấy đạo diễn mới này, thật không có quy trình gì, nhưng hai diễn viên được chọn, lại cực kì hợp ý, nếu không phải diễn viên được chọn rất tốt, hắn sẽ hoàn toàn đánh rớt đạo diễn này.
Một cảnh quay xong, nghỉ ngơi, đạo diễn Chu thấy anh ta xem lại cảnh quay, lúc này mới không nhịn được mà hỏi: “Đạo diễn Quách, cậu làm thế nào mà Trang Khâm lại kí hợp đồng với cậu vậy?”
Quách Bảo Châm cũng không ngẩng đầu lên: “Năm ngoái học viện của họ biểu diễn thi cuối kì, tôi tìm diễn viên, có đưa kịch bản cho cậu ấy, vốn tưởng rằng không diễn, nào ngờ hai tháng trước cậu ấy đột nhiên gọi cho tôi, nói là thấy hứng thú với kịch bản của tôi.”
“Vậy cậu đúng thật là…” Ánh mắt đạo diễn Chu hơi kì quái, “Vận may thật tốt.”
“Đúng vậy, vốn đã cùng đường, gặp cậu ấy, mặc kệ catse thế nào cũng muốn quay với tôi, tìm nam chính cho tôi, chính là Lý Mộ, bạn tốt của cậu ấy, Khâu tổng đầu tư cho tôi, bộ phim này giờ mới có thể quay được.

Hơn nữa đóng thử, thực sự hợp vai hơn cả tôi dự kiến,” Quách Bảo Châm xem mấy cảnh vừa rồi, hồn nhiên thiên thành, càng xem lại càng kích động, “Trang Khâm là một diễn viên trẻ tuổi như vậy, diễn mới có hai phim, mà đã lão luyện chưa này, anh xem cậu ấy vừa vào cảnh đã nhập vai.”
“Vậy tại sao hôm qua cậu cứ NG cậu ta suốt? Rõ ràng ngay cảnh đầu tiên đã hoàn hảo rồi.” Đạo diễn Chu cực kì bất mãn với việc hôm qua anh ta lãng phí thời gian, lãng phí phim, cho rằng hiệu suất không tốt, còn lãng phí tiền, quay phim điện ảnh, thời gian chính là tiền tài.
“Anh cảm thấy hoàn hảo rồi? Nhưng tôi lại không thấy vậy, kịch bản tôi đã chuẩn bị rất lâu, tôi biết phải quay như thế nào.”
Khoảng thời gian chuẩn bị kịch bản kia, anh ta nằm mơ cũng mơ về bộ phim này: “Lí do hôm qua tôi để Trang Khâm NG, chính là bởi vì kĩ thuật diễn của cậu ấy quá tốt, quá lão luyện, thực ra cái cậu ấy thiếu chính là cảm giác trúc trắc, tôi cho rằng cậu ấy sẽ có, không ngờ biểu hiện của cậu ấy quá tốt, nên lại thiếu đi chút hương vị này, tôi mặc kệ cậu ấy, đương nhiên đó vẫn là một cảnh quay tốt, nhưng nếu tôi không NG cậu ấy, làm sao cậu ấy có thể tiến bộ được.

Ngược lại, trên người Lý Mộ, lại thiếu đi chút nhân tình, gây ra xúc cảm hồn nhiên, khí chất của cậu ta khắc chế, diễn phim như thiền sư, cực kì cao thâm khó đoán, anh luôn có thể coi nhẹ sự tồn tại của cậu ta, nhưng khí chất đó lại không thể biến mất.

Trong giới, tôi chưa thấy có mấy nam diễn viên có được khí chất này.”
Quách Bảo Châm nói: “Tôi biết là không thể phá hỏng cảm xúc này, thế nên anh xem tôi rất ít khi NG cậu ta, không dạy bảo cậu ta, không sửa chữa cho cậu ta, mới là hiệu quả tốt nhất.”
Đạo diễn Chu và anh ta ý kiến bất đồng, giờ phút này cũng không còn gì để nói, phong cách của mỗi đạo diễn là khác nhau, không cần phải tranh luận, hắn nhíu mày nói: “Vậy tại sao hôm nay một hai cảnh quay cậu đã cho Trang Khâm qua rồi? Không phải là muốn cậu ta tiến bộ sao?”
“Tra tấn diễn viên mãi cũng không tốt,” Giọng điệu của Quách Bảo Châm chứa đựng sự thản nhiên, “Bộ phim này rất dài, phân cảnh lại ngắn, không cần mỗi một cảnh quay đều dùng phương pháp này, dùng mãi cũng không tốt.” Cơ bản là rất lãng phí tiền.
7000 vạn để quay bộ phim điện ảnh này, bây giờ thoạt nhìn có chút cố hết sức, Quách Bảo Châm khống chế bản thân tùy hứng, không đối đãi hà khắc với hai diễn viên chính.
“Nhìn không ra đó, đạo diễn Quách, đây là lần đầu cậu chính thức quay phim điện ảnh, hiểu công việc như vậy?”
“Đừng nói tôi vậy chứ, tôi đã từng phỏng vấn rất nhiều đạo diễn diễn viên đấy.” Quách Bảo Châm nói xong thì bảo người quản lý gọi diễn viên tới, quay tiếp một cảnh.
Buổi chiều kết thúc công việc, tối còn có một cảnh phải quay, Tiểu Liên cướp cơm hộp cho Trang Khâm trước, Trang Khâm hỏi: “Cậu đã lấy cho anh Mộ chưa?”
Tiểu Liên đáp: “Em cũng chỉ có hai tay.”
Trang Khâm nhìn cậu ta một cái, Lý Mộ bên cạnh vừa nhận điện thoại vừa xua tay bảo: “Không sao, cậu vào phòng hóa trang chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay.”
Trang Khâm thấy Lý Mộ đi rồi, nghĩ là anh tự mình đi lấy cơm hộp, thì dạy dỗ Tiểu Liên: “Lần sau đừng như vậy.”
Tiểu Liên: “Ồ…”
Trang Kham cầm cơm hộp vào phòng hóa trang: “Cậu sao vậy, không thích anh ấy?”
Tiểu Liên cúi đầu nói: “Em cảm thấy anh ấy… muốn ôm đùi anh, tóm lại em phải trông chừng anh thật kĩ, đây là việc chị Mân đã giao cho em.”
“Người ta nào tới nỗi ôm đùi tôi?”
“Anh là ngôi sao lớn đấy!”
“Người ta là bên đầu tư kìa, cậu đừng có nghĩ nhiều.”
“Dù sao em cũng cảm thấy không ổn, anh ta đối xử với anh rõ là tốt, với người khác thì lại lạnh lùng, với đạo diễn cũng không buồn tem tém lại.”
Trang Khâm vào phòng hóa trang, đóng cửa lại mới trách cậu ta: “Chúng tôi đó gọi là tôn trọng lẫn nhau, cậu cũng phải học cách tôn trọng diễn viên khác đi, lời chị Mân nói hay tôi nói quan trọng hơn? Cậu nghe chị ấy không nghe lời tôi?”
Tiểu Liên lắc đầu: “Nghe lời anh.” Thế nên trong khoảng thời gian này, dù cậu ta phát hiện bộ phim này có rất nhiều cảnh quay mờ ám, hơn nữa sau khi đọc kịch bản, phát hiện có cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cậu ta cũng không dám nói cho chị Mân biết.

Diễn tới mức này rồi, cậu ta còn đi nói, với cả hai bên, đều không phải là người.
Trang Khâm vẫn chưa mở cơm hộp, Tiểu Liên hỏi cậu, cậu nói chờ Lý Mộ: “Ăn cùng nhau, mới là lễ phép.”
Trang Khâm nghĩ tới việc phải quay video bình luận khen ngợi, chúc việc làm ăn phát đạt cho nhà hàng cá chình của chị Bội, chỉ là bây giờ mình có hơi chật vật, không thích hợp quay loại video này.
Một lúc sau, Lý Mộ đã quay lại, hình như là chạy vội về, khi bước vào bước chân còn hơi gấp gáp, cái đầu cao cao suýt nữa tông vào khung cửa.
Anh hơi cúi đầu xuống, bước vào: “Hai người vẫn chưa ăn à?”
Trang Khâm: “Chờ anh ăn cùng.”
Lý Mộ có lẽ đã khẽ mỉm cười, nhưng bởi vì nụ cười thoáng qua, nên không thể thấy rõ.

Anh đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn: “Đầu bếp có làm vài suất Unadon.”
Tiểu Liên khịt mũi: “Ơ…”
Trang Khâm cũng trợn tròn mắt, buổi trưa chị Bội gửi mấy cái ảnh kia qua làm cậu phát thèm, mà giờ được ăn rồi?
“Là đầu bếp Khâu tổng mời tới hôm trước làm?”
“Là tôi mời tới.” Lý Mộ nói không đổi sắc mặt, “Tôi muốn ăn.”
“Đầu bếp mới từ Bangkok tới, chỉ kịp làm năm suất, hai suất kia tôi đưa cho hai đạo diễn rồi.”
Lý Mộ mở hộp nhìn lướt qua, đưa cho cậu ta: “Đây.”
Unadon được trang trí rất đẹp, hộp thức ăn nặng trĩu có ấm trà, chén, Wasabi và dụng cụ nạo, hành thái và rong biển, là một suất Unadon đúng chuẩn.
Ấn tượng của Tiểu Liên đối với Lý Mộ lập tức chuyển ngoặt 180 độ: “Cảm ơn Lý tổng!”
Lý Mộ nói: “Tôi vừa mới thấy mèo ở bên ngoài, trông nó hơi cô đơn, cậu đi chơi với nó đi.”
Tiểu Liên bưng suất ăn lên: “Vâng Lý tổng!”
Còn lại hai suất, Lý Mộ mở ra nhìn qua, rồi mới đưa cho Trang Khâm.
Trang Khâm muốn ăn lắm rồi, cho dù bây giờ Lý Mộ có phun dung dịch sát trùng gây mất hứng, thì cậu cũng hoàn toàn không ngại: “Cảm ơn cảm ơn, đúng lúc tôi đang muốn ăn món này, ngửi mùi thơm quá.” Nói xong, cậu phát hiện suất ăn của mình với Lý Mộ không giống nhau lắm.
“Ơ, của tôi không có Wasabi.”
Lý Mộ đưa mắt nhìn cậu: “Wasabi khá cay, gây kích thích.

Nếu cậu muốn, chỗ này của tôi có đây, chia cho cậu.”
“Không không, tôi đúng lúc không thích cái này.” Cậu rất không thích mù tạt, Wasabi nghiền chính là mù tạt Nhật Bản.
Trang Khâm khá thích ăn kiểu Chazuke*, Lý Mộ nhìn thấy, liền hỏi cậu: “Cậu thích ăn món Nhật?”
*Chazuke hoặc ochazuke là một món ăn Nhật Bản đơn giản làm bằng cách rót trà xanh, dashi hoặc nước nóng qua cơm.

Lớp ở trên thường gặp bao gồm dưa chua Nhật Bản, umeboshi, nori, furikake, hạt mè, tarako và mentaiko, cá hồi muối, shiokara, hành lá và wasabi.
“Cũng khá thích.”
Lý Mộ: “Cậu thích món gì nhất?”
Trang Khâm nói là món ăn quê nhà.
Lý Mộ trộn hành thái và rong biển vào Unadon, dùng đũa gỗ đảo đều: “Quê cậu ở đâu?”
“Ở Quảng Châu.” Cậu không biết mình sinh ra ở đâu, nhưng cậu lớn lên trong gánh hát Đại Tứ Hỉ Quảng Châu, đối với cậu mà nói, đó chính là quê nhà của cậu.
Lý Mộ nghĩ, có lẽ có thể mời một đầu bếp nấu món Quảng Đông tới đây.

Bản thân anh cũng rất thích văn hóa ẩm thực Quảng Đông.
Hai người một hỏi một đáp, câu hỏi rất tùy tiện, cũng không vượt quá quy củ, nhưng lại có thể kéo gần quan hệ, bây giờ Trang Khâm dần bắt đầu cảm thấy, Lý Mộ này thực ra không khó lại gần như cậu vẫn hằng nghĩ như kiếp trước.

Anh thoạt nhìn chính là một người lạnh lùng, nhưng không phải không thể mạo phạm, thậm chí còn có thể đùa vui một chút.
Trang Khâm kể hết mọi chuyện, kể cả việc nhỏ ở gánh hát.
Lý Mộ nghe cậu kể luyện công rất khổ, thì hỏi: “Sao cậu lại muốn học hát Côn Khúc?”

“Sư phụ và sư nương tôi đều hát Côn Khúc, họ nói tôi là một hạt giống tốt, thế nên từ nhỏ đã bồi dưỡng cho tôi, muốn tôi làm nghệ thuật gia Côn Khúc, ai ngờ tôi lại thích diễn xuất, nên đi làm diễn viên.”
Lý Mộ lại nghĩ, cha mẹ kiểu gì mà lại đưa con mình đi học hát kịch, chứ không đi học? Về điểm này, anh chưa tìm hiểu trên mạng, trong những lần công khai, Trang Khâm chỉ từng nhắc tới sư phụ và sư nương, không hề nói tới cha mẹ.
Lý Mộ không hỏi, chỉ nói: “Cậu thông minh lại giỏi giang, tuổi này có nhiều người thích như vậy, sư phụ sư nương hẳn rất tự hào.”
“Vận may của tôi khá tốt.” Mới đầu kia, vận may đúng là rất tốt, Trang Khâm không thể phủ nhận, “Mới đầu họ đều không đồng ý, sư phụ tôi có phản ứng khá gay gắt, muốn đuổi tôi ra khỏi gánh hát, sư nương lại không cho, bởi diễn xuất rất tốn kém, khi đó tôi toàn xem phim điện ảnh, tự học ở nhà, sau đó nghe nói có thể diễn vai quần chúng ở thành phố điện ảnh, thế là tôi liền đi.”
Cậu có ngoại hình đẹp, công việc cũng thuận lợi hơn, liền vừa học văn hóa, vừa học tri thức biểu diễn.
Bởi dáng người của Trang Khâm cũng thực không tồi, còn biết đánh võ, nên cậu liền trở thành diễn viên đóng thế, làm chưa được hai năm, không ngờ lại gặp may mắn lên làm diễn viên chính.
Trang Khâm sở dĩ nói với Lý Mộ những chuyện này, một là bởi đây không phải là bí mật gì cả, hai là cảm thấy Lý Mộ tuyệt không phải là người lắm mồm, nói với anh có thể yên tâm.

Chỉ cần không phải là nói chuyện liên quan tới tình cảm, thì nói chuyện với kiểu người này rất thoải mái vui vẻ, bởi anh được giáo dục tốt, có hàm dưỡng, đúng mực, nói chuyện thông minh lại có phần dí dỏm, có chút chênh lệch với vẻ ngoài của người này.
Cảnh buổi tối quay xong, bắt đầu từ hôm sau, Lý Mộ bắt đầu mang sữa chua tới cho Trang Khâm.
Trang Khâm mỗi lần đều áp lực, không thể không nhận lấy, nhiều lần đều muốn nói với anh rằng mình đã uống nhiều quá rồi, thấy rất ngấy, nhưng chỉ cần đối diện với vẻ mặt chân thành kia của Lý Mộ, thì lại không nói ra miệng được.
Thôi thôi, dù sao người ta cũng có ý tốt.
Cậu trộm đưa cho Tiểu Liên, bảo cậu ta lén uống hết.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, Trang Khâm tặng cho anh một vài món quà nhỏ, ngoài kẹo nhuận họng, lười ươi ra, cậu còn đưa cho anh bịt mắt hơi nước, cậu nói: “Nhãn hàng này tôi rất thích dùng, không có mùi, trước khi đi ngủ đeo vào, nút bịt tai này cũng là loại tốt nhất tôi hay dùng, có hai size, anh xem xem dùng cái nào hợp hơn.

Đây là miếng dán hạ nhiệt, tôi hay dán khi đóng phim, anh cũng có thể thử xem, đây là xịt chống nắng, rất tiện, tôi xịt cho anh một chút…”
Đều là những món đồ rất nhỏ, giá còn chưa vượt quá 50 tệ.
Lý Mộ ít khi nhận quà của người khác, nhưng những món đồ nhỏ này, lại làm cho anh thích thú, cảm thấy rất được quan tâm.
Chỉ có thích một người, mới có thể quan tâm tới như vậy.
Ngày cuối tháng hôm đó, được nghỉ, từ sau khi vào đoàn Lý Mộ nghỉ rất ít, đây là ngày nghỉ hoàn chỉnh đầu tiên của anh.
Anh nhặt một đống lớn vỏ sò bên bể bơi, là những vỏ sò mà ngày đó Trang Khâm nhặt bên bờ biển rồi quên không mang đi.
Lý Mộ chọn chọn, nhặt cái vỏ đẹp nhất ra, cất vào ngăn kéo, sau đó chụp một bức ảnh gửi cho cậu: “Đống vỏ sò này cậu còn cần không?”
“Cần!”
“Hôm đó tôi còn định hỏi anh, tôi cứ tưởng đã đánh mất rồi chứ.” Trang Khâm quay mấy ngày liền cũng đã khá mệt, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, liền nằm trên giường khách sạn, tuy điều kiện không bằng biệt thự thần tiên của Lý Mộ, nhưng đi ngủ rồi cũng chẳng có gì khác nhau, dù sao điều hòa cũng mát như nhau cả.
Lý Mộ thay một cái quần bơi, bơi qua bơi lại, ngóc đầu lên từ bể bơi, lại gần thành bể lau tay cầm điện thoại, thấy tin nhắn liền tưởng tượng tới hình ảnh người ở đầu bên kia, anh nhắn lại: “Cậu thường xuyên để quên đồ, bạn nhỏ hấp tấp ạ.”
Trang Khâm: “?”
Xưng hô này làm cho cậu cảm thấy hơi kì, cảm thấy có chút thân mật quá, tuy trong phim quan hệ giữa hai người đúng là thân mật thật, nhưng khi không diễn thì không thể như vậy.
“… Cũng không thường xuyên… thỉnh thoảng thôi.” Cậu gõ lại.
Khi chuyện cần suy nghĩ quá nhiều, cậu rất hay xảy ra tình huống như vậy.

Thường thường cầm điện thoại hỏi điện thoại đâu, đeo nút bịt tai rồi đi tìm nút bịt tai khắp nơi.

Có điều gần đây đều ở trong đoàn phim, cũng ít khi để quên đồ.
Lý Mộ nghĩ bản thân đã bắt gặp tận mấy lần, nếu không biết, khéo còn cho rằng cậu cố ý.
Trang Khâm nhắn tin cho anh: “Lần sau tôi tới lấy vậy.”
Lý Mộ gõ chữ: “Chờ lát nữa tôi mang tới cho cậu.”
Trang Khâm: “… Để ngày mai đi?”
Lý Mộ ra khỏi bể bơi, toàn thân dính đầy nước, giọt nước lăn xuống khỏi sợi tóc đen, thân hình nam tính rèn luyện thường xuyên ở phòng tập thể thao thoáng khựng lại một lúc, rất nhanh giọt nước kia đã bốc hơi dưới thời tiết mùa hạ nóng bức.
Anh vừa lau tóc vừa đáp lại: “Ngày mai có cảnh quay, cậu muốn hôm nay đối diễn trước, hay là ngày mai quay thẳng luôn?”
Anh không nhắc tới còn đỡ.
Vừa nhắc tới, Trang Khâm liền nhớ ra, cảnh hôn vốn quay vào ngày 23 kia, sau khi bị mình can thiệp, đã bị đổi sang quay vào ngày mùng 1 tháng 5 này.
Trang Khâm như gặp phải kẻ địch, toàn thân đều thấy không khỏe —— chính là ngày mai.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.