Khương Hi cùng Châu Nhiên đi đến xe của anh, cô khẽ nói: "Học sinh tôi nói bậy thôi, anh đừng bận tâm"
Châu Nhiên cười, trả lời cô: "Tôi không để ý đâu, tạm biệt" Nói xong anh đi vào ghế lái xe, Khương Hi chỉ trả lời nhanh: "Tạm biệt". Đột nhiên cô nói thêm: "Anh đi bệnh viện kiểm tra lại khủy tay đi"
Châu Nhiên có chút ngạc nhiên, anh quay sang nhìn: "Được, cảm ơn"
Khương Hi nhìn chiếc xe của Châu Nhiên chạy đi, không biết lý do là gì nhưng vẻ mặt cô có chút tiếc nuối.
Khương Hi xoay người đi vào trường, chợt Phó Hàm đi đến, khẽ hỏi: "Cậu ấy có mối quan hệ gì với cô Khương vậy?"
Khương Hi hơi ngây ra, giương mắt nhìn anh, vội đáp: "Bọn tôi là bạn thôi"
Phó Hàm mỉm cười, nói: "Dạy học xong cô rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối đi"
Ánh mắt Khương Hi có ý cười, cô nhanh chóng gật đầu: "Được, vậy hẹn thầy sau giờ học nhé"
Nói xong, cả hai cùng nhau bắt đầu tiết dạy của mình.
Khương Hi đang dạy bóng cho học sinh, bất chợt có một học sinh nữ vấp ngã, bị thương ở mắt cá chân.
Khương Hi nhanh chóng chạy đến kiểm tra, Hân Nghiêng đau nhói nhìn mắt cá chân.
Khương Hi xoa mắt cá của Hân Nghiêng, sau đó giương mắt nhìn cô: "Em có đau lắm không?"
Khương Hi đỡ Hân Nghiêng dậy, sau đó dìu cô đi đến phòng y tế.
Ở phòng y tế, Khương Hi đưa điện thoại cho Hân Nghiêng, khẽ nói: "Em gọi cho người nhà đến đón đi"
Hân Nghiêng gõ gõ vào màn hình, sau đó gọi cho Hân Viên, cô của Hân Nghiêng
Hân Viên đầu máy bên kia nhấc máy, khẽ nói: "Sao vậy?"
Hân Nghiêng nói: "Cô đến đón con được không? Con bị thương lúc học thể dục"
Hân Viên nói: "Bây giờ cô đang bận đi chọn váy cưới, hay là cô nhờ con trai của chồng cô đón con được không?"
Hân Nghiêng có chút vui, mỉm cười nói: "Vậy được, cô gọi anh ấy đến đón con đi"
**
Châu Nhiên đang ở quán bar, chợt thấy Châu Đình gọi, anh khó chịu nhấc máy.
Châu Đình nói: "Con đến trường cấp ba đón cháu gái của dì con đi, con bé bị thương"
Châu Nhiên cau mày: "Sao con phải đi?"
Châu Đình hầm hực quát: "Bảo đi thì đi đi sao mà hỏi nhiều vậy? Ba và dì đang bận đi chọn váy cưới"
Châu Nhiên thở dài, chỉ "Ừ" một tiếng sau đó tắt máy.
Anh lái xe đến trường cấp ba, Khương Hi đang dìu Hân Nghiêng đến cổng, ngẩng đầu lên thấy Châu Nhiên, Khương Hi hơi ngây ra.
Châu Nhiên đi đến, khẽ nói: "Bị thương à?"
Hân Nghiêng chợt tiến đến ngã vào người của Châu Nhiên, nũng nịu nói: "Vâng ạ..em đau lắm"
Khương Hi nhìn cảnh tượng trước mắt, cô có chút ngạc nhiên, lúc sau cô lên tiếng: "Anh là gì của em ấy vậy?"
Châu Nhiên giương mắt nhìn Khương Hi, anh nói: "Hân Nghiêng là cháu của vợ sắp cưới ba tôi"
Khương Hi nghe xong, chỉ nhẹ gật đầu.
Châu Nhiên đưa Hân Nghiêng lên xe, chưa kịp khởi động xe, anh nhận thấy Hân Nghiêng cứ mỉm cười nhìn mình.
Anh khó chịu lên tiếng, "Nhìn gì nhìn mãi vậy?"
Hân Nghiêng mỉm cười, tiếng lại gần ghế lái của châu Nhiên, tay chạm lên đùi anh, "Em cảm thấy không còn đau mắt cá chân, nhưng mà.."
Chẳng mấy chốc Hân Nghiêng đã ngồi trên người Châu Nhiên, tay của cô vòng quanh cổ anh.
Châu Nhiên cau mày, nghiêm nghị nói: "Leo xuống"
Hân Nghiêng đưa tay vuốt ve yết hầu của anh, khoé môi cong lên cười, "Châu Nhiên, anh có biết anh rất quyến rũ người khác không?"
Châu Nhiên cáu kỉnh: "Cô có biết tôi và cô cách nhau bao nhiêu tuổi không?"
Hân Nghiêng mỉm cười: "Tuổi tác quan trọng sao?" Khi cô định cúi xuống hôn anh, bỗng nhiên lại bị anh đẩy sang bên ghế phụ.
"Ngồi yên đi, tôi đưa cô đến bệnh viện" Châu Nhiên khó chịu nói.
Hân Nghiêng cau mày: "Anh không nhận ra là em có ý với anh sao? Là em tự nguyện dâng hiến bản thân cho anh, anh sợ gì chứ?"
Châu Nhiên nhếch miệng cười, giọng khinh thường nói: "Cô cháu các người đúng là như nhau nhỉ? Đúng là không có liêm sỉ mà"
Hân Nghiêng nhanh chóng nói: "Em thật sự thích anh mà"
Châu Nhiên khó chịu, liếc cô, anh thẳng thừng nói: "Ngồi yên đi nếu không tôi thả cô xuống xe đấy"
Hân Nghiêng nghe vậy cũng có chút sợ, cô ngồi yên ở ghế mà không nói gì thêm.
Đến bệnh viện, Hân Nghiêng sau khi kiểm tra mắt cá chân xong, cô khập khiễng đi đến chỗ Châu Nhiên đang ngồi đợi.
Châu Nhiên lạnh giọng hỏi: "Xong rồi?"
Hân Nghiêng khẽ gật đầu, Châu Nhiên đứng dậy sau đó bước đi. Cô ngây người nhìn anh, lên tiếng: "Anh không dìu em thì em đi kiểu gì chứ?"
Châu Nhiên thờ ơ nói: "Thấy cô còn đi khập khiễng được mà, đón taxi về đi, tôi bận rồi"
Không đợi Hân Nghiêng nói gì, anh một mạch bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
**
Đến giờ học sinh tan học, Khương Hi ở phòng giáo viên đang chuẩn bị rời đi. Phó Hàm lúc này từ bàn làm việc của mình đứng dậy đi đến chỗ cô, mỉm cười lên tiếng: "Chúng ta đi nhé?"
Khương Hi khẽ cười, cô gật đầu.
Nhã Tịnh và các thầy cô khác thấy vậy liền cười lên bắt đầu trêu chọc,
"Hai người hẹn hò rồi hả?"
"Thầy cô quá dữ rồi nha"
Nhã Tịnh nhanh chóng nói: "Khương Hi, thì ra cậu giấu mình sao"
Khương Hi lúng túng, Phó Hàm nhanh chóng giải thích: "Không phải, bọn tôi cùng đi ăn tối thôi"
Thầy cô khác cười cười sau đó cũng tiếp tục chọc ghẹo cả hai.
Phó Hàm đưa Khương Hi đến một quán ăn, cả hai cùng tìm một chỗ ngồi sau đó ngồi xuống.