*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng có một lần nào giống như bây giờ tràn đầy giãy dụa cùng kháng cự, đối chọi gay gắt cùng được ăn cả ngã về không, cuối cùng mềm hoá thành không thể làm gì khác.
Thẳng đến khi tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, Ngô Vu mới kết thúc nụ hôn vội vàng này, môi lưỡi vừa mới tách rời, đã thấy đám người Tống Hủy, Liêu Cương lảo đảo đuổi qua xe cảnh sát, trợn mắt hốc mồm ngây ngẩn cả ra.
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn xem Ngô Vu gắt gao đè chi đội trưởng Bộ lên cửa xe bên cạnh, một tay níu lấy vạt áo trước ước đẫm của anh trong cơn mưa to, hai người cơ hồ là trán đỉnh lấy trán, tựa như hai mãnh thú hung hãn nhìn chằm chằm nhau.
“Em biết, Bộ Trọng Hoa. Em cũng đã đích thân đưa tiễn những người mà em không muốn đưa đi, nhưng có một số hận thù chính là phải ẩn núp rất nhiều năm mới có thể báo.”
Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm cậu, lồng ngực chập trùng thở dốc. Gương mặt kia bình thường lãnh túc nghiêm khắc, bây giờ lại gượng đè nôn nóng khắp mặt toàn là nước mưa, mi tâm gấp vặn, ánh mắt sắc bén, sinh ra một loại cảm giác khiến lòng người sợ hãi.
Nhưng Ngô Vu bất vi sở động, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Bất luận là ai cứu Bành Uyển đi, hiện tại cũng đã qua hai tiếng, đã rời khỏi lưu vực sông Nam Khai hoặc thậm chí rời khỏi Tân Hải. Một mình anh một chiếc xe, đi đâu để đuổi theo? Đuổi kịp rồi thì làm sao? Vạn nhất hỏa lực của đối phương mạnh hơn so với tưởng tượng của cảnh sát thì sao?”
“……”
Giọt mưa đổ ập xuống cọ rửa bọn họ, nửa ngày sau chỉ thấy hầu kết Bộ Trọng Hoa lăn một vòng, thanh âm khàn khàn chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy: “Anh làm cảnh sát chính là vì bắt lấy Vạn Trưởng Văn, đời anh còn sống chính là để bắt gã lại……”
“Em biết, em đáp ứng anh một khi có manh mối nhất định sẽ lập tức nói cho anh biết”. Ngô Vu tới gần ghé vào lỗ tai anh, thổ tức nóng hổi nhưng thanh âm cực thấp: “Em đáp ứng bất luận chuyện gì phát sinh, đều sẽ nhất định phá được vụ án này.”
Toàn thân Bộ Trọng Hoa kéo căng đến cực hạn rốt cục mới dần nới lỏng.
Ngô Vu nhắm mắt lại.
Cậu trông thấy liệt diễm đốt cháy, xung quanh lửa bắt đầu nổi lên, người mẹ trẻ tuổi toàn thân đẫm máu chậm rãi bò dậy từ dưới đất, ánh lửa tỏa ra gương mặt bi ai lại không cam lòng của cô, từng giọt huyết lệ thuận gương mặt rơi vào trong lửa: “Con đã cứu chúng ta bé con, con sẽ không đi thẳng một mạch đúng chứ?”
Cùng lúc đó ở một bên khác, sâu trong đường hầm đổ sụp có một cánh tay dùng lực đẩy cậu lên phía trước, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cậu về phía ánh sáng xa xôi, từng chữ đều như bàn ủi nướng cháy linh hồn tươi sống: “Đi mau, đi lên phía trước…… Muốn tiếp tục sống thì em không thể vì bất luận kẻ nào báo thù, phải đi lên phía trước!……”
“Con sẽ thay cô báo thù, có đúng không?”
“Em phải đi lên phía trước, vĩnh viễn cũng đừng quay đầu…… đừng quay đầu!”
“……”
Ánh lửa vặn vẹo, đường hầm phát nổ, tiếng gào thét khi cận kề cái chết, ánh đèn báo hiệu như sét đánh giữa trời giông…… Những hình ảnh điên cuồng thoáng hiện cùng một chỗ, tựa như nước màu được đun sôi rồi đổ vào máu trong đại não. Thái dương Ngô Vu gắt gao chống đỡ Bộ Trọng Hoa trên cửa kính xe, lực đạo kia lại nặng gần như sắp phát tiết, ngay cả xương cốt cũng bị đè ép đến đau đớn, nhưng cậu không phát ra âm thanh nào, cũng không ai có thể trông thấy khuôn mặt đang co rút của cậu.
Cậu run rẩy hít sâu một hơi, tinh bì lực tẫn đứng thẳng người, nhìn qua mặt đất thấm ướt nước mưa dưới chân, xương ngón tay đặt trên vai Bộ Trọng Hoa dùng sức đến phát xanh.
“…… Em đáp ứng anh”. Không ai biết cậu khàn khàn thì thào là đang trả lời ai, “Em đáp ứng nhất định sẽ báo thù cho anh”.
Đèn báo hiệu xuyên thấu màn mưa, chiếu rọi cả bầu trời đêm đen nhánh. Các cảnh sát chậm rãi tụ lại trên bãi sông gập ghềnh dưới cơn mưa to, bọc đựng xác được mọi người cùng nâng, đưa lên xe pháp y.
Nước sông Nam Khai cuồn cuộn, chảy xiết về phía bóng đêm.
Cùng lúc đó, một trăm cây số bên ngoài.
Vùng bỏ hoang hai bên cửa sổ xe nhanh chóng lui về phía sau, chỗ ngồi phía sau xe, Bành Uyển ôm chặt con trai, bởi vì mất máu cùng sợ hãi mà không ngừng run rẩy, cô thậm chí không dám liếc nhìn hai người mang khẩu trang, cất súng ngắn ngồi đằng trước xe.
Hai tiếng trước bọn hắn đột nhiên xuất hiện tại bãi sông giết chết bọn bắt cóc, một khắc này cô đã nghĩ mình cùng con trai cũng xong rồi. Nhưng nào ngờ sau đó bọn hắn lôi cô lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, không nói lời gì liền nhét vào xe việt dã dừng ở ven đường, rồi một đường phóng nhanh đến bây giờ, ánh đèn lẻ tẻ ngoài cửa sổ đều biến mất, đêm tối mực như vĩnh viễn không có cuối cùng.
Cô đang ở đâu? Bọn hắn muốn đi đâu? Bọn hắn muốn làm gì?
Chờ ở phía trước chính là vận mệnh khó lường hay là tử vong?
Bành Uyển từ khi bị bắt cóc đến nay cũng chưa từng chợp mắt, trong hoảng sợ dài dằng dặc rốt cục cũng cảm nhận được một tia chết lặng. Nhưng ngay lúc cô đang dần tựa đầu vào đứa con trong ngực, đằng trước bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại của gã đàn ông, trong chốc lát toàn thân Bành Uyển giật nảy!
…… Chỗ ngồi phía trước trong điện thoại mơ hồ không rõ phân phó vài câu, người đàn ông “Ừ” vài tiếng, sau đó đem điện thoại từ bên tai lấy xuống vuốt vuốt mấy lần, không biết đang tra cái gì, tựa hồ tương đối hài lòng, nói ngắn gọn vào điện thoại: “Được, không có vấn đề.”
Sau đó hắn quay đầu đưa di động cho Bành Uyển, rốt cục cũng chịu nói câu đầu tiên:
“Có người muốn nói chuyện với cô”.
Tim Bành Uyển cuồng loạn cả lên, run rẩy tiếp nhận điện thoại dán ở bên tai, chỉ nghe giọng nam phía đối diện có hơi cổ quái không nói ra được—— Cô biết đây là do người kia đang cố tăng thêm phần mềm mại cho âm thanh: “Alo, là Bành Uyển à?”
Tiếng nói người kia vậy mà rất ôn hòa.
Cánh môi Bành Uyển phát run, không phát ra được âm thanh nào, chỉ nghe đối diện như có Thiên Lý Nhãn giải thích: “Trong xe hai người kia là do ta thuê, ta là cha của con“.
—— Vạn Trưởng Văn.
Ngắn ngủi mấy chữ lại giống như dòng lũ cảm xúc bộc phát, trong khoảnh khắc xông lên cốt tuỷ toàn thân Bành Uyển, trướng đến nỗi huyệt thái dương cô cũng thình thịch giật nhảy; Nhưng ngay sau đó câu nói tiếp theo lại truyền vào màng nhĩ, khiến con ngươi của cô trong nháy mắt thít chặt đến cực hạn ——
Hắn nói: “Cha của con muốn con chết.”
Hôm sau, phân cục công an Nam Thành.
“Đinh Thịnh, nam, 22 tuổi. Đặng Vui, nam, 23 tuổi. Thời điểm cả hai tử vong đều gần 10 giờ đêm qua, nguyên nhân cái chết đều do súng giết, trong đó trán Đinh Thịnh trúng một đạn, đầu đạn xuyên não, một súng mất mạng; Đặng Vui thì chi dưới khuỷu gối trong là phát đạn thứ nhất, xương chẩm sau ót phát đạn thứ hai, hai đầu đạn đồng thời lưu lại trong cơ thể, cả hai đều tử vong ngay tại chỗ, xung quanh hiện trường rút ra năm vỏ đạn 9mm từ súng không rãnh, nòng súng tự chế.”
Mạnh Chiêu dùng từ ngữ đơn giản không thể đơn giản hơn tự thuật lại làm lời dạo đầu, trong phòng họp trước mặt sương mù lượn lờ, người người cau mày, thần sắc ngưng trọng.
“Khụ khụ! Cái kia”, Liêu Cương dùng sức hắng giọng một cái, nói: “Tôi sẽ cung cấp cho mọi người một bản tóm tắt ngắn gọn về vụ án”.
Hôm nay Bộ Trọng Hoa không có trong Cục thành phố, chỗ ngồi chi đội trưởng trống không. Liêu Cương ngồi ở ghế cấp dưới vị trí thứ hai, bình sinh đây là lần đầu tiên chủ trì vụ án có cấp bậc tình tiết dạng này khiến hắn không được tự nhiên cho lắm, mặc dù hắn đã kiệt lực biểu hiện ra sự trấn định cùng chắc chắn, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra trong lòng hắn kỳ thật cũng giống bọn họ, đang đồng thời chột dạ.
“Thứ sáu khoảng năm giờ chiều, người bị hại Bành Uyển từ nhà trẻ đón con trai ba tuổi Đào Trạch tan học, sau đó thì mất tích, trải qua chứng thực đã xác định được là do hai thành viên của ban nhạc rock underground Đinh Thịnh cùng Đặng Vui bắt cóc, cấu kết với người chồng tên Đào Chính Khánh đòi số tiền chuộc 444.444 NDT. Ngày tiếp theo tức thứ bảy, gia đình con tin đã chuẩn bị đủ tiền chuộc, nhưng bọn bắt cóc lại vì sự cố ngoài ý muốn đã tạm thời rút lui. Bà nội Đào ở trên đường cái khóc rống dẫn tới cảnh sát tuần tra đặt ra nghi vấn, sau khi hỏi mới biết được đây là một vụ án bắt cóc vừa phát sinh.”
“3 tiếng sau trung tâm chỉ huy tiếp nhận vụ án, Cục công an thành phố đã tham gia điều tra, phát hiện chồng của con tin Bành Uyển, Đào Chính Khánh trong hồ sơ ghi chép trò chuyện nửa trước tháng từng cùng Đinh Thịnh nhắn tin qua lại, nói cách khác Đào Chính Khánh có tham gia vào việc bày ra vụ án bắt cóc vợ con mình, lừa gạt tiền trong nhà, là nghi phạm hàng đầu của vụ án”.
“—— Nhưng Đào Chính Khánh kiên quyết phủ nhận.” Đối diện bàn dài Mạnh Chiêu một bên cúi đầu lật tài liệu một bên xen vào, “Đồng thời Trương Phi cũng khăng khăng nói Đinh Thịnh không phát hiện ra chuyện mình vượt quá giới hạn.”
Liêu Cương mỉm cười nói: “Chị đừng nghe cô ta điêu, một nam nhân đỉnh đầu đã xanh thành đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ làm sao có thể chưa phát hiện ra chứ”.
(*Đỉnh đầu xanh là một thuật ngữ của người Trung Quốc dùng để chỉ việc một người bị cắm sừng trong tình yêu.)
Đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ được mệnh danh là thảo nguyên đẹp nhất của vùng tự trị Mông Cổ Trung Quốc
Mạnh Chiêu nhún vai buông tay.
“Tối hôm qua 8 giờ 15, kẻ bắt cóc Đinh Thịnh chủ động gọi điện thoại đến phân cục, tuyên bố muốn dẫn con tin ra tự thú. 10 giờ 30 phân cục đuổi tới bờ sông Nam Khai, 11 giờ triển khai lục soát diện rộng, 12 giờ phát hiện ra thi thể hai kẻ bắt cóc, nhưng hai con tin thì đã không thấy tăm hơi đâu.” Liêu Cương hít vào một hơi, biết tất cả mọi người ở đây đều tham dự hành động tối hôm qua, bởi vậy tăng nhanh tốc độ nói xong mấy câu cuối cùng: “Hiện trường rút ra sáu dấu chân, nói cách khác có tối thiểu hai kẻ đã mang Bành Uyển cùng con trai cô ta đi, nhưng trước mắt cảnh sát vẫn hoàn toàn không biết gì về thân phận hai hung thủ kia. Được rồi, hiện tại mọi người có mạch suy nghĩ gì có thể nói ra thoải mái.”
Hắn làm ra tư thế mời, trọn vẹn mấy phút sau, trong phòng họp hoàn toàn tĩnh mịch.
“……” Liêu Cương mở bàn tay cứng ngắt ở giữa không trung: “Cái gì, thật mẹ nó ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có sao?”
“Đây là lần thứ 9 tôi lật hồ sơ vụ án từ rạng sáng 1 giờ cho đến nay, 8 lần lật trước đều chấm dứt bằng ngạt thở cùng tuyệt vọng”. Dương Thành Đống ngồi ở trong góc hai mắt đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Cậu muốn nghe mạch suy nghĩ nào? Cậu nói cho tôi, rồi tôi nói lại cho cậu nghe.”
“Mẹ kiếp!” Liêu Cương vỗ bàn một cái, cả người mỏi mệt nổi nóng, chống nạnh vừa đi vừa về hai vòng: “Đào Chính Khánh thẩm thế nào rồi?”
“Lấy đầu đập đất, ý đồ tự mình hại mình, ngoại trừ kêu la muốn mời luật sư ra thì chết cũng không chịu há miệng.”
“Chết thì không nói, đừng chết trong phòng thẩm vấn là được!” Liêu Cương bật thốt lên cả giận nói: “Hiện tại hắn là con bài duy nhất trong tay chúng ta, ngoại trừ hắn ra không ai có khả năng biết được manh mối của Vạn Trưởng Văn cả!”
Dương Thành Đống chán nản cười lạnh một tiếng: “Nếu là chết trong phòng thẩm mà vẫn không chịu nói thì làm sao bây giờ?”
Hoàn toàn chính xác, bọn họ hiện tại đang ở thế kỷ 21, cục công an thành phố Tân Hải cũng không phải là đồn công an tuyến mười tám. Càng là trọng án thì càng không thể dùng thủ đoạn, nếu như Đào Chính Khánh thật liều chết vẫn cắn chặt răng, bọn họ còn có thể làm gì, dụng tư hình gõ rụng hết răng hắn ra à?
Dường như có một lực hút chân không vô hình đem không khí trong phòng họp rút đến sạch sẽ, ngạt thở gắt gao xoắn lấy lá phổi của từng người. Liêu Cương như con thú bị nhốt cùng đường mạt lộ, quơ lấy bút hồng ngoại ném lên bảng một cái, đột nhiên nhớ ra cái gì định trụ bước chân, nhìn qua hai bên bàn dài:
“Ngô Vu đâu?”
“……” Mọi người nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về cái ghế ở trong góc hẻo lánh không đáng chú ý, ghế trống không, Ngô Vu vậy mà không đến.
Trương Tiểu Lịch khiếp đảm giơ tay lên: “Anh Tiểu…… Tiểu Ngô nói anh ấy hôm nay không đến, em đoán là là đến hiện trường……”
Liêu Cương cùng Dương Thành Đống liếc nhau, cả hai đều trông thấy một tia hi vọng đang chậm rãi dâng lên ở trên mặt đối phương —— Ngô Vu có phải là phát hiện ra cái gì không?
Công viên nước thành phố Tân Hải.
Thời tiết âm u, nhưng du khách vẫn không ít, đủ loại bóng bay đầy màu sắc bị bọn nhỏ dắt ở trên tay, cách đó không xa dòng nước chảy xiết cùng cầu tuột truyền đến một trận cười to la hét. Ngô Vu mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, ngồi trên băng ghế đá nheo mắt lại, xuất thần nhìn qua đôi tình nhân ngồi trong xe cáp treo lơ lửng trên không, đột nhiên một ly kem sô cô la siêu to siêu khổng lồ xuất hiện trước mặt cậu.
Đáy mắt Ngô Vu hiện ra ý cười, quay đầu chỉ thấy Bộ Trọng Hoa một thân mặc đồ thường đang đứng ở phía sau, áo tshirt đen phác hoạ ra thân hình rắn rỏi của anh, tay kia cầm một ly kem táo xanh, tản ra mùi thơm tươi mát.
“Tại sao anh không ăn vị sô cô la?”
Bộ Trọng Hoa nói: “Bởi vì cái này chứa 45% hàm lượng nước trái cây, mà anh thì lại muốn vì quan hệ hôn nhân mà bảo trì sự hấp dẫn cùng sức hút không thể cưỡng lại của thân thể.”
Ngô Vu cười rộ lên.
Hai người một bên ăn kem ly một bên sóng vai đi lên phía trước, xuyên qua các gánh xiếc rộn rộn ràng ràng cùng vòng đu quay ngựa gỗ vang lên tiếng nhạc, rất nhiều nữ sinh quay đầu nhìn về phía hai người họ, mang theo làn gió cười nói đi xa.
“Ngày thứ hai vụ án phát sinh, bọn bắt cóc yêu cầu bà Đào đem tiền chuộc đặt ở thùng rác trước cổng công viên nước này, ông Đào phụ trách đợi ở cổng sau công viên đón người, còn Đào Chính Khánh thì ở nhà chờ điện thoại thông báo”. Ngô Vu đưa tay chỉ cánh cổng trước đằng xa, lại khoa tay xuống, nói: “Căn cứ tốc độ chúng ta vừa mới đo đạc đến xem, khoảng cách từ sân chơi cổng trước đến cổng sau ước chừng cần nửa giờ đi bộ, lái xe trên đường lớn cũng mất mười phút. Cân nhắc đến việc thứ bảy lưu lượng người vào giờ cao điểm, hỗn loạn nhất cũng khả năng cần mười lăm phút.”
Bộ Trọng Hoa gật gật đầu: “Nhưng địa điểm này không giải thích rõ được. Sân chơi là khu giám sát dày đặc, nghỉ hè vào cuối tuần lưu lượng người rất lớn, giao thông cũng vô cùng đông đúc, đã dễ bị bại lộ lại không tốt cho việc đào thoát, vạn nhất con tin ở trong xe làm ra động tĩnh thu hút người chú ý cũng rất phiền phức”
“Cho nên bọn bắt cóc lựa chọn nơi này có thể là có nguyên nhân khác.”
“Đúng”. Bộ Trọng Hoa tùy ý lấy tay lau kem dính bên miệng Ngô Vu, nói: “Lần đầu dự mưu gây án khi lựa chọn địa điểm phạm tội, thường đều sẽ có khuynh hướng chọn khu vực mà bản thân quen thuộc, số ít sẽ chọn nơi có ý nghĩa không tầm thường. Nhưng sân chơi này lại không gần nơi sinh sống của Đinh Thịnh và Đặng Vui, dàn nhạc underground cũng không biểu diễn ở gần đây, càng không có khả năng tồn tại kí ức hồi nhỏ. Cho nên hai giả thuyết này cơ bản cũng không được thành lập.”
“Vậy Đào Chính Khánh thì sao?”
“Cũng không. Nơi này cách nhà Đào Chính Khánh một giờ lái xe, con của hắn cũng chưa đến tuổi có thể tới công viên nước chơi.”
Ngô Vu như có điều suy nghĩ gật đầu.
Số tiền chuộc cùng địa điểm trao đổi xác thực đều quá kỳ hoặc, nếu như chỉ có một chỗ địa điểm không hợp lý, vậy còn có thể miễn cưỡng giải thích là do tâm huyết bọn bắt cóc dâng trào.
Nhưng nếu như khắp nơi đều kỳ quặc thì sao?
Ông —— Ông ——
Điện thoại của Ngô Vu đột nhiên rung lên, mò ra xem xét người gọi lại là Liêu Cương. Bộ Trọng Hoa vừa định ra hiệu bảo cậu nhận đi, nhưng ngay sau đó cũng chỉ thấy cậu nhấn cúp máy, mặt không biến sắc đem di động lần nữa thả về túi quần.
“……” Bộ Trọng Hoa nói: “Nếu để cho Hứa cục biết em đang cùng anh đi điều tra công việc bên ngoài, tiền trợ cấp quý này của em ngay cả anh cũng không cứu được đâu, tương lai nửa năm sau chuẩn bị xài thẻ của anh đi.”
Ngô Vu hỏi lại: “Cái gì điều tra công việc bên ngoài? Bạn trai em gần đây tâm tình không tốt, em chỉ là trốn việc cùng anh ấy đi dạo chơi mà thôi.”
Bộ Trọng Hoa nhìn xem đầu lông mày đen nhánh đang nhấc lên của cậu, cảm thấy đột nhiên động lòng, giống như là bị một đồ vật nóng bỏng nào đó cứa ở trong lòng.
“Làm sao?”
Bộ Trọng Hoa thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới chậm rãi nói: “…… Anh đã rất lâu không đi dạo công viên trò chơi”.
Ngô Vu cười lên hỏi: “Bao lâu?”
“Hơn hai mươi năm.”
Ngô Vu lập tức hiểu ra.
“Mùa xuân chín tuổi năm đó, hoa đào đầy đường còn chưa nở, cha mẹ anh đã từng dắt anh đi một khu vui chơi ở gần nhà, trước quầy kem mua ba viên đậu đỏ, anh vẫn nhớ lúc đó giá là sáu xu, vài ngày sau bọn họ liền cùng nhau đi biên cảnh Vân Điền. Từ đây anh đã không còn đi vào công viên trò chơi nữa, trùng hợp chính là nhiều năm như vậy khu vực tuần tra phiên trực đều tránh được địa điểm này, cho tới hôm nay”. Bộ Trọng Hoa rủ xuống ánh mắt, nhìn xem ly kem táo xanh bị liếm hơn phân nửa trong tay Ngô Vu: “Cho nên khi anh biết được bọn bắt cóc bắt con gái của Vạn Trưởng Văn ở công viên trò chơi lại còn muốn lấy tiền chuộc ở đây, anh liền suy nghĩ, có lẽ trên đời thật sự có thứ gọi là vận mệnh”.
Hai người bọn họ đều trầm mặc xuống, tiếng cười nói đùa giỡn cùng kêu tiếng kêu la sợ hãi nhất thời trở nên đặc biệt rõ ràng, một đám trẻ con chạy tới chạy lui gạt ra bọn họ, trong biển người hưng phấn thét chói tai chạy về nơi xa.
Đột nhiên bàn tay của Bộ Trọng Hoa bị nắm chặt, là Ngô Vu nắm lấy, dùng sức giữ chặt rồi tách ra.
“Em sẽ rời xa anh sao?” Bộ Trọng Hoa nói khẽ.
Ngô Vu nói: “Em nguyện ý cùng anh đi dạo công viên trò chơi cho đến năm tám mươi tuổi, đến khi xếp hàng ngồi xe cáp treo tất cả mọi người đều chủ động nhường hai ta lên trước, hai ta không lên bọn họ cũng xấu hổ không lên nữa. Anh thì sao?”
“……”
Ánh mắt Bộ Trọng Hoa lóe ra ánh sáng nhạt, sau đó anh đứng vững bước chân, chăm chú ôm lấy Ngô Vu, từ giữa hai lá phổi trong lồng ngực thở ra một ngụm run rẩy, cực nóng.
“Tối hôm qua trên bãi sông anh đã nổi giận với em, anh không phải cố ý, thật xin lỗi em”.
Anh dừng một chút, khàn khàn nói: “Anh cũng nguyện ý mãi mãi không rời xa em.”
Biển người mãnh liệt, chen vai sát cánh, có người sượt qua quăng tới ánh mắt hiếu kì vô ý.
Hai người bọn họ chưa từng thân mật ở trước mặt nhiều người như vậy, lỗ tai Ngô Vu hơi nóng lên, giả bộ vô sự mà cúi thấp đầu, đột nhiên ánh mắt vượt qua bả vai Bộ Trọng Hoa và biển người rộn ràng nhốn nháo, trông thấy ven đường bên cạnh bồn hoa dựng thẳng một bảng thông báo bằng kính, ngẩng đầu là bảng nhân viên ưu tú của công viên, phía dưới dán hai hàng ảnh chụp nền đỏ.
“?” Ngô Vu thoáng nhìn thấy gì đó, mi tâm nhảy một cái: “Khoan đã”.
“Thế nào em?”
Ngô Vu bước nhanh về phía trước, kéo Bộ Trọng Hoa một phát ra hiệu anh nhìn ảnh chụp, quả nhiên chỉ thấy ở cuối hàng thứ hai có một tấm ảnh người phụ nữ vô cùng quen mắt, rõ ràng là —— Bành Uyển!
Cô ta vậy mà là nhân viên ưu tú ở công viên này?
Hai người nhìn đối phương, nhất thời đều cảm giác vô cùng hoang đường, nửa ngày Ngô Vu ngạc nhiên nói: “…… Cô ta không phải là làm việc ở xí nghiệp sản xuất thiết bị sao?”