Khi mở mắt, mình thấy Saint Dane đang đứng với ngoại hình bình thường của hắn. Hai bạn biết rồi đó. Hắn cao hai mét, mặc bộ áo liền quần sẫm màu, cài nút tới cổ. Đầu sói lọi, với vết thẹo đỏ lòm trông như tia chớp vằn vèo trên da đầu nhợt nhạt. Nhưng điều luôn nổi bật nhất là đôi mắt. Đôi mắt trắng xanh lục lạnh lẽo, ánh lên vẻ điên rồ.
Mình lùi vào thang máy, không biết phải làm gì.
Saint Dane cười khùng khục:
- Định đi đâu? Mi muốn chạy đi thông báo cho cả Quillan biết: Đấu thủ Xanh Lục không là người như chúng đã nghĩ? Có lẽ mi nên báo cho các bạn phục hưng của mi thì hơn.
Hắn nắm lấy bắp tay trái, giễu cợt chào:
- Dù sao đi nữa, ta rát khoái mi làm hành động này trước đám đông. Rất kịch, rất hiệu quả.
- Cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.
- Ồ, ta sẽ nói mà. Ta đang mong đợi để nói đây.
Mình
- Nhưng… mi muốn ta thi đấu và thua! Và ta đã bị mi dụ!
- Mi không hạ được ta, Pendragon. Ta muốn mi thắng. Ta để cho mi thắng! Lý do duy nhất ta để cuộc tỉ thí ngang ngửa như thế là… để tạo kịch tính. Thiên hạ khoái xem kịch tính.
Mình phải dựa lưng vào thang máy trong khi hắn tiếp tục nói:
- Thật ra, Đại hội X chỉ là phết kem trên mặt bánh – theo kiểu nói của Trái Đất Thứ Hai. Mi đã mất lãnh đị này trước đó lâu rồi.
Tim đập thình thịch, mình không thở nổi nữa. Tất cả những gì hắn đang nói đều khó hiểu.
Tiến thêm một bước gần mình, hắn nói:
- Biết không, Pendragon. Tất cả những gì mi nghe đều đúng. Dân Quillan đã sẵn sàng lấy lại lãnh địa của chúng. Sân khấu do đám phục hưng dàn dựng. Chúng chỉ cần một mảnh cuối cùng. Cảm hứng. Mi đã làm điều đó và thành công. Mi thấy kết quả rồi. Đám đông mấy ngàn con người diễu hành trong thành phố, trên toàn lãnh địa. Mi cho chúng niềm hy vọng và chúng không còn tự chủ được nữa. Tình trạng vô chính phủ thống trị.
Mình kêu lên:
- Nhưng chính mi để ta thắng. Nghĩa là chính mi muốn mọi chuyện xảy ra theo cách này.
Saint Dane lại cười khùng khục. Mình rất ghét khi hắn khùng khục cười.
Hắn vỗ vỗ cái đầu sói lọi, nói:
- Hy vọng là một cảm xúc mong manh, bạn ơi. Nó không thật. Nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Nếu tin có hy vọng thì có hy vọng. Nếu không tin thì không có.
- Nói rõ ra đi.
- Chiến bại luôn là một sự huỷ hoại. Nhưng không bao giờ huỷ hoại bằng khi sự chiến bại lại đến sau khi người ta tin là đã chiến thắng.
Hắn quay người, bước vào phòng xử án của ban quản trị. Mình không muốn đi theo. Chẳng có gì hắn nói với mình trong đó sẽ là điều tốt đẹp. Nếu trong thang máy có nút bấm, mình đã nhấn ngay. Hoặc sẽ… không nhấn. Dù biết sẽ là chuyện xấu, nhưng mình cần phải biết. Mình đi theo hắn.
Trong phòng xử án, hai màn hình đã chiếu trận đấu lưỡi hái của mình vẫn còn đó. Saint Dane cầm thiết bị điều khiển từ xa lên, nói:
- Ta đã không nói dối mi, Pendragon. Ít ra là không nói dối hoàn toàn. Ta không liên quan gì tới việc tạo ra Blok. Hay những trò chơi.
- Nhưng mi đã đưa Veego và LaBerge tới đây.
- Aaa! Mi đã khám phá ra vụ đó. Chúng chỉ là hai kẻ đần độn nhỏ bé, mi đồng ý không?
- Mi biết là không nên xáo trộn các lãnh địa.
- Không. Pendragon, mi mới không nên làm xáo trộn các lãnh địa! Ta là kẻ xấu, nhớ không? Ít ra là theo cách nhìn của mi. Mi có ảo tưởng là các lãnh địa phải được giữ tách biệt và tiến hoá theo đường lối riêng. Ta không đồng ý với triết lý đó. Ta tin, chúng ta sẽ không đạt được đầy đủ tiềm năng, cho đến khi các bức tường sụp đỏ và Halla trở thành một.
- Nhưng điều đó sẽ dẫn đến sự hỗn mang.
- Ồ, mi nghĩ những gì đang xảy ra trên đường phố Quillan ngay lúc này là gì? Một buổi tiệc trà à? Mi đã biết, ngay khi công cuộc phục hưng tiến hành là sẽ tạo ra sự hỗn mang cơ mà.
- Đúng, nhưng đó là cách duy nhất họ có thể lật đổ Blok. Họ sẵn sàng chịu đựng để tạo một đời sống tốt đẹp hơn.
Saint Dane reo lên:
- Chính xác! Trước khi giấc mộng về Halla của ta trọn vẹn, ta phải bỏ đường lối cũ và, đúng, tạo ra sự hỗn mang. Từ đó, một Halla mới sẽ hiện ra. Điều đó có quá khác với những gì mi biết là sẽ xảy ra trên Quillan không?
- Tất cả còn tuỳ thuộc vào giấc mộng cuối cùng của mi là gì.
Saint Dane không trả lời ngay. Hắn mủm mỉm cười, nói lảng:
- Nói hay lắm.
- Mi đã hứa, nếu ta thi đấu, mi sẽ tiết lộ nguồn gốc của Lữ khách. Lại là một lời nói láo khác đó
Saint Dane nhìn mình, rồi đặt điều khiển từ xa xuống.
- Ta nghĩ, mi không thật sự muốn biết đâu. Pendragon. Mi muốn tin vào những gì mi muốn tin hơn. Các giải thích thực tại của mi… thoải mái hơn rất nhiều.
- Ta chỉ muốn biết. Đừng nói đến những gì ta nghĩ.
- Được thôi.
Tim mình nện thình thịch trong ngực. Đúng vậy sao? Sau cùng thì sự thật sẽ được tiết lộ? Saint Dane nhìn mình. Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng trong thoáng giay đó mình thật sự nghĩ là đã thấy mắt hắn dịu xuống. Vẻ điên dại độc ác được thay thế bằng… cái gì? Lòng tốt? Cảm thông? Xót thương?
Hắn dịu dàng nói:
- Pendragon, mi không có thật. Mi chỉ là một ảo ảnh. Như ta. Như tất cả các Lữ khách. Đó là lý do vì sao chúng ta có khả năng du hành qua không gian và thời gian mà không phải bận tâm nhiều vì những quy tắc về thể chất đã giới hạn những cư dân trên các lãnh địa.
Không tin điều đó, mình nói:
- Có thể mi không có thật, nhưng ta tin chắc ta có thật. Ta không thể biến dạng thành người khác. Ta cảm thấy đau đớn như mọi người. Ta được sinh ra và đang già đi. Ta là một con người với thể chất bình thường như tất cả mọi người trên Trái Đất Thứ Hai.
- Trong một phạm vi, thì điều đó đúng. Mi không có năng lực của ta, và có thể không bao giờ mi tiến tới mức đó, những đừng lầm lẫn, Lữ khách không tuân thủ các qui luật về thể chất trên các lãnh địa của họ. Mi cảm thấy đau đớn, nhưng hãy nghĩ lại: mi đã bình phục cấp kỳ đến thế nào. Ta giết Loor, nhưng mi đã làm con nhỏ đó sống lại. Những chuyện đó có vẻ “bình thường” với mi sao?
- Còn cậu Press? Bà Osa? Và tất cả những người khác đã chết?
- Đó là quyền lựa chọn của chúng. Mi không muốn Loor chết và nó đã không chết. Đó là do mi chọn lựa.
Đầu óc mình phân tán thành ngàn hướng. Hắn nói đủ thứ, nhưng cũng như không nói gì.
- Nếu đó là sự thật, vậy th chúng ta từ đâu tới? Bằng cách nào chúng ta đã tồn tại. Mi đến từ đâu?
Saint Dane ngồi xuống một cái ghế. Thật lạ lùng, dường như hắn không còn là một con quỷ tàn ác mưu đồ huỷ hoại Halla nữa. Hắn bỗng trở thành một người lớn tuổi tốt bụng, đầy lo âu. OK, một người lớn tuỏi đàng hoàng, băn khoăn, với những tia chớp bùng cháy trong cái đấu sói lọi. Hắn bắt đầu nói:
- Pendragon, ta sợ câu trả lời cho câu hỏi đó sẽ chính là trung tâm của sự xung đột của chúng ta. Ta thành thật nói là không thể tiết lộ câu trả lời, vì việc ấy sẽ đặt ta vào vị thế bất lợi. Ta sẽ không làm điều đó. Nhưng ta có thể nói thế này: mi có một thời cơ. Chúng ta không khác nhau như mi nghĩ đâu. Hãy liên kết với ta. Cùng nhau, chúng ta sẽ gây dựng nên một Halla mới.
Hắn tha thiết và chân thật nhìn mình. Mình muốn tin hắn. Mình muốn kết thúc trận chiến này và làm cho mọi chuyện được ổn định. Mình muốn biết sự thật. Tất cả sự thật. Điều đó sẽ làm mình thanh thản.
Nhưng ký ức ào ạt tràn về. Tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ. Hắn là kẻ sát nhân. Thậm chí mình không còn nhớ nổi hắn đã gây ra bao nhiêu đau đớn và khốn khổ. Mình đã chứng kiến tất cả. Hắn lấy đó làm niềm vui. Sao chuyện lại có thể như thế được. Nếu đó là cách hắn mơ về một Halla của hắn, còn lâu mình mới để chuyện đó xảy ra.
- Không. Không bao giờ ta có thể giống mi. Dù giấc mộng về Halla của mi là gì, at cũng không chấp nhận việc nó bao gồm những xấu xa tồi tệ nhất của con người.
Mắt hắn thay đổi. Vẻ nhân ái bốc hơi, nét tàn ác trở lại. Hắn rít lên:
- Những xấu xa tồi tệ nhất của con người? Mi muốn nói đến tính ngạo mạn, phù phiếm, khát khao quyền lực và báo thù?
Đứng dậy, tiến tới, hắn xô mạnh mình:
- Tự nhìn lại mi đi, Pendragon. Mi tự nâng mình lên thành một kiểu mẫu của những việc làm chính trực, nhưng chuyện gì đã xảy ra trên Quillan này? Mi tin là sẽ không thể bị đánh bại, đó là nguyên nhân vì sao ta đã có thể nhử mi vào những trò chơi. Tính kiêu hãnh của mi đã hại mi. Ta giết chết một Lữ khách để xem mi phản ứng cách nào. Mi đã làm gì? Mi thề phục thù. Mi bám vào những lời nói quý hoá của cậu mi, kẻ đã nói với mi là các lãnh địa không thể bị xáo trộn. Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác, mi đã can thiệp vào trật tự tự nhiên của một lãnh địa. Mi hoảng sợ ta đem một con vật đến từ cloral, một vũ khí từ Eelong, vậy mà mi đem tới một thứ còn gây xáo trộn hơn. Pendragon, mi đã đem tới đây những ý tưởng! Mi được nuôi dạy trên Trái Đất Thứ Hai, và mi qúa vội áp đặt những gì mi cảm thấy cả phẩm hạnh cao hơn của lãnh địa đó lên tất cả những lãnh địa khác. Như vậy có khác gì với những việc ta đã làm đâu? Sự ngạo mạn của mi làm ta kinh ngạc. Mi đứng đối diện hàng ngàn người sùng bái, những kẻ coi mi như một vị cứu tinh, và mi đã say mê tận hưởng điều đó, đúng không? Mi thích thú cảm giác uy quyền. Đừng tự dối lòng, Pendragon. Mi không chỉ được điều khiển bằng tính cao thượng. Mi cũng có tì vết như bất kỳ ai. Dù mi tin hay không, nhưng đó là sự thật.
- Mi đang cố tình xuyên tạc.
- Ta ư? Để ta hỏi lại mi. Đỏ, mi thích giết chóc không?
- Cái gì? Không.
- Mi nghĩ mi không thể giết, nhưng để ta nhắc lại, bàn tay mi đã nhuốm bao nhiêu máu rồi? Những người chết khi mỏ tak nổ tung trên Denduron. Bao nhiêu người chết khi Hindenburg gặp nạn? Nhưng vẫn chưa là gì, nếu so sánh với trận chiến của hai chúng ta. Pendragon, nếu mi không tồn tại, ta cũng sẽ không tồn tại. Tất cả những gì ta đã làm là vì mi. Bao nhiêu người nữa sẽ chết trước khi mi từ bỏ cuộc truy tìm ngu xuẩn này?
- Không. Mi không thể đổ lỗi cho ta vì những gì mi đã làm.
- Pendragon, hai ta đều chịu trách nhiệm. Khi Hội Tụ xảy ra, mi cũng sẽ đóng vai trò lớn như ta.
- Hả? Hội Tụ là gì?
- Là tương lai của chúng ta, Pendragon. Là tương lai của Halla.
Quay lưng lại mình, hắn cầm điều khiển từ xa lên.
- Cần thuyết phục thêm không? Để ta cho mi thấy, sự ngạo mạn của mi đã đem lại những gì cho Quillan.lãnh địa này đã ở trên bờ một cuộc cách mạng. Bạn phục hưng dã thuyết phục nhiều ngàn người, rằng còn đường tới hạnh phúc của họ là phải lật đổ Blok. Blok biết những gì đang xảy ra, nhưng chúng không sợ nhóm phục hưng. Không. Điều làm chúng sợ hơn bất cứ thứ gì khác là… quá khứ. Chúng đã làm tất cả những gì có thể, để tiêu diệt bất cứ điều gì làm cho người trở lại với đường lối cũ. Chúng đã phải trải qua nhiều thế hệ để triệt hạ hàon toàn một cách sống và thay thế bằng cách sống của riêng chúng. Chúng huỷ diệt vật chất của cảm xúc của con người. Chúng nắm toàn quyền kiểm soát, vì con người không biết cách sống nào khác nữa. Chúng xoá sạch lịch sử. Điều duy nhất thật sự có thể trở thành hiểm hoạ cho chúng là: tương đối đủ người biết về quá khứ. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng, vì quá khứ không còn tồn tại nữa.
Saint Dane chĩa điều khiển từ xa lên hai màn hình. Cả hai sống dậy với những hình ảnh làm mình muốn quị gối xuống mà khóc. Trên mỗi màn hình là toàn cảnh bên trong thư viện bí mật lưu trữ tất cả di tích quá khứ của Quillan.
Saint Dane hỏi:
- Biệt danh của nơi này là gì hả? Ồ, đúng rồi, ông Pop. Dễ thương làm sao. Mi thấy đó, bọn phục hưng đã làm một điều tuyệt vời để giữ bí mật nơi này. Bạn quản trị nghe những lời đồn đại của sự tồn tại này, nhưng chưa bao giờ có thể chứng minh là nó có thật, chứ đừng nói làm tìm thấy nó. A, Pendragon, họ đã tìm ra… nhờ mi.
Những gì xảy ra sau đó chẳng khác nào tận thế. Trước hết, mình thấy hình ảnh các nhân viên bảo tàng áo xanh hoảng hốt chạy qua những lối đi nhỏ. Người cố chộp lấy mấy món đồ, người cắm đầu chạy. Nhưng vô ích. Bám sát họ là một đoàn quan dado. Đợt thứ nhất, với những khẩu súng trường vàng, đang bắn xối xả vào tất cả những gì chúng nhìn thấy. Kính tan nát, quầy kệ đổ sập. Sách và bản thảo rơi vãi khắp nơi; tượng điêu khắc tan thành bột. Từng mảnh, từng miếng quá khứ của Quillan nổ tung thành mảnh vụn. Đợt dado kế tiếp quăng lửa. Những tia lửa dài lan khắp phòng. Tranh ảnh cháy xèo xèo, sách vở bốc hoả, quần áo thành tro. Lửa mạnh tới mức làm kim loại cũng cháy đỏ. Mình thấy bàn tay khổng lồ cầm cọng lông vũ biến thành màu đen. Căn phòng đồ sộ thành lò thiêu, với lũ dado ở giữa phòng bất chấp sức nóng và sự đau buồn.
Rất bài bản, hai màn hình luôn thay đổi hình ảnh, vì vậy mình có thể thấy tất cả. Dù không muốn, nhưng mình phải nhìn. Ngay sau khi căn phòng chìm trong biển lửa, đám dado rút lui. Một toán dado khác thay thế. Chúng khiêng vào một thứ trông như những thùng phuy nhỏ, vượt qua đám cháy, đặt vào nhiều nơi khác nhau trong căn phòng rộng mênh mông, rồi vội vã rút lui. Mình kinh hoàng phải thấy những gì sắp xảy ra.
Những cái thùng nổ tung. Lầm lượt từng thùng bùng nổ với một sức mạnh khủng khiếp, làm rung chuyển toà nhà. Những cây xà nặng nề từ trên rầm rầm trút xuống, những bức tường sụp đổ. Một cây xà rơi trúng bàn tay khổng lồ, chặt đứt lông vũ, khối điêu khắc đổ nhào. Thêm nhiều thùng phát nổ. Thùng cuối cùng phá tan máy quay phim đang thu hình cảnh huỷ diệt. Màn chiếu phim chấm dứt, thật là may! Mình đã chứng kiến toàn bộ sự tiêu huỷ quá khứ của Quillan. Những gì đã cần hàng thiên niên kỉ để tạo dựng, hàng nhiều thế hệ sưu tầm và cất giấu đã bị tiêu huỷ chỉ trong vài phút bạo tàn.
Màn hình trở lại màu đen. Saint Dane quay lại mình, nói:
- Như ta đã nói, sự thất bại thật sự chỉ có để đến trong giây phút toàn thắng. Những hình ảnh đó đã được phát trên khắp Quillan. Pendragon, ta đã muốn mi thắng trong Đại hội X. Ta đã muốn mi là nhà vô địch của nhân dân. Ta muốn chúng nghĩ là quả thật đã có một cơ hội, vì bây giờ… chúng biết thật ra đó chỉ là vô vọng. Blok sẽ trường tồn. Lãnh địa khốn khổ này sẽ tiếp Tục cuộc sống buồn thảm của nó. Một số ít được chọn lọc sẽ thịnh vượng, đám đông sẽ chịu đựng đau khổ. Pendragon, đấy là bước ngoặt của Quillan. Sự tự huỷ lịch sử của chúng. Và… tất cả đều nhớ mi.
Mình bàng hoàng ngây dại. Sau cùng thì tất cả những trò lươn lẹo trong mưu đồ của Saint Dane đã được phơi bày. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, mình vẫn không hiểu một điều. Mình hỏi:
- Bằng cách nào? Vì sao ta lại là người làm lộ địa điểm của ông Pop? Ta không biết nơi đó ở đâu.
Mình nghe một tiếng nói khác:
- Tôi cũng không biết.
Quay phắt lại, mình thấy một người bước vào phòng. Mình bối rối y như khi thấy đấu thủ xanh lục xuất hiện. Có lẽ còn hơn vậy. Vì ý nghĩa của việc này còn làm mình lo lắng hơn nhiều.
Đó là Nevva Winter.
- Tôi không thể làm họ đưa tôi tới đó, dù nài nỉ đến thế nào. Cho đến khi họ cần thuyết phục anh liều mạng vì lý tưởng của họ. Tôi bảo, thấy ông Pop, sẽ thuyết phục được anh thi đấu. Tất nhiên, đó là ý kiến của tôi, vì vậy tôi bám sát anh là rất hợp lý. Trước khi chúng ta đi, tôi đã bỏ lại một cái này.
Cô ta đưa một ngón tay lên. Quanh ngón tay là một cái “thòng lọng”.