Bổng Kỳ Liều bước vào khu vườn với vẻ mặt không vui, có vẻ như hắn không hài lòng với cảnh tượng trước mắt.
Kỳ Liêu đã theo dõi cuộc trò chuyện của Tần Kỳ và Nguyên Vi từ xa, và không thể che giấu sự ghen tị đang dâng trào trong lòng.
Kỳ Liêu tiến lại gần với vẻ mặt lạnh lùng "Nguyên Vi, muội đang trò chuyện rất vui vẻ với công tử Tần, phải không?"
Nguyên Vi quay lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Kỳ Liêu.
-Kỳ Liêu, sao ca lại đến đây? Có chuyện gì không?"
Kỳ Liêu không trả lời ngay lập tức, mà chỉ liếc nhìn Tần Kỳ với vẻ lạnh lùng. Tần Kỳ nhận ra sự không hài lòng của
Kỳ Liêu, nhưng vẫn cổ gắng duy trì nụ cười tươi.
-Liêu ca, đây là công tử Tần Kỳ. Chúng muội đang trò chuyện về những chuyến du ngoạn của hắn. Có gì không ổn sao?"
Kỳ Liêu không trả lời ngay mà chỉ nhìn Tần Kỳ, rồi cuối cùng mới nói với giọng trầm và nghiêm túc.
-Vi nhi, ca thấy công tử Tần Kỳ đã làm phiền muội quá đủ rồi. Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên về cung.
Nguyên Vi cảm thấy căng thẳng trong không khí, nàng đứng dậy và cố gắng làm rõ tình hình.
-Kỳ Liêu, có phải ca đang ghen không? Công tử Tần Kỳ chỉ đang kể cho muội nghe về những chuyến đi của hắn thôi mà.
Kỳ Liêu không đáp lại mà chỉ quay lưng đi về phía cửa, rõ ràng là không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Tần Kỳ nhận thấy sự căng thẳng và đứng dậy, cảm thấy cần phải làm điều gì đó.
-Điện hạ, nếu điện cảm thấy không thoải mái, thần xin phép cáo từ. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại vào dịp khác.
Nguyên Vi nhìn theo Tần Kỳ với vẻ tiếc nuối. Khi Tần Kỳ rời khỏi, nàng quay sang Kỳ Liêu, mắt nàng lộ rõ vẻ lo
lang va khong hieu.
-Ca, sao ca lại hành động như vậy? Có chuyện gì xảy ra không?
Kỳ Liêu không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu:
-Chúng ta cần phải về cung ngay. Có nhiều việc quan trọng đang chờ đợi.
Nguyên Vi cảm thấy bối rối và thất vọng, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc theo Kỳ Liêu rời khỏi biệt phủ. Nàng không biết rằng sự căng thẳng này chỉ là phần nổi của một mớ tình cảm và xung đột đang âm ỉ trong lòng Kỳ Liêu.
Khi trở về hoàng cung, không khí giữa Nguyên Vi và Kỳ Liêu trở nên căng thẳng. Từ khi bước vào phòng, Kỳ Liêu không hề nói một lời nào và chỉ lặng lẽ xử lý công việc của mình, khiến không khí thêm phần nặng nề.
Nguyên Vi, cảm thấy sự im lặng không dễ chịu, cuối cùng quyết định lên tiếng.
-Kỳ Liêu, có phải ca vẫn đang tức giận về chuyện hôm nay không? Nếu có vấn đề gì, ca có thể nói với muội. Muội không muốn chúng ta cứ giữ khoảng cách như vậy.
Kỳ Liêu nhìn vào mắt Nguyên Vi, sự lạnh lùng trong ánh mắt của hắn không hề giảm bớt.
-Vi nhi,không phải ca tức giận với muội . Chỉ là ca cảm thấy một số việc cần phải được giải quyết theo cách khác.
Nguyên Vi cảm thấy bực bội nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
-Ca cảm thấy bất mãn với điều gì? Nếu có gì không hài lòng, chúng ta nên thảo luận về nó. Im lặng không phải là cách giái quyết.
Kỳ Liêu không nói gì, chỉ quay mặt đi và tiếp tục làm việc. Nguyên Vi thở dài, cảm thấy bế tắc. Nàng quyết định rằng mình cần tìm hiểu nguyên nhân thực sự đằng sau sự lạnh lùng của Kỳ Liêu.
Tại một góc khuất trong cung điện, Tần Kỳ âm thầm tìm cách gặp lại Nguyên Vi. Hắn đã chuẩn bị một bức thư mời nàng tham gia một buổi dạo chơi trong khu vườn của chư hầu Tần, một nơi mà hắn tin rằng có thể giúp nàng thư giãn và giải tỏa căng thẳng.
Buổi sáng hôm sau, Nguyên Vi nhận được thư mời từ Tần Kỳ. Nàng đọc xong bức thư với sự tò mò và cảm giác nhẹ nhõm. Dù Kỳ Liêu không vui, nhưng Nguyên Vi vẫn quyết định chấp nhận lời mời của Tần Kỳ. Nàng cảm thấy cần một khoảng thời gian để thư giãn và suy nghĩ rõ ràng hơn về mọi chuyện.
Khi đến khu vườn, Nguyên Vi được chào đón nồng nhiệt bởi Tần Kỳ. Hắn đã chuẩn bị một bữa trưa nhẹ và sắp xếp một góc yên tĩnh trong vườn, nơi họ có thể trò chuyện thoải mái.
-Điện hạ, cảm ơn điện hạ đã đến. Thần rất vui khi có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với điện hạ trong một không gian thoải mái như thể này.
Nguyên Vi mỉm cười, cảm thấy bầu không khí nhẹ nhõm và dễ chịu.
-Cảm ơn công tử Tần đã mời bổn cung. Đây thực sự là một nơi tuyệt vời để thư giãn.
Tần Kỳ cười vui vẻ và bắt đầu trò chuyện với Nguyên Vi về những chuyển đi của hắn, những trải nghiệm thú vị, và những cảnh đẹp mà hắn đã thấy. Nguyên Vi cảm thấy thư giãn và bị cuốn hút bởi sự nhiệt huyết và lạc quan của
Tần Kỳ.
Trong lúc trò chuyện, Tần Kỳ lén lút quan sát Nguyên Vi, lòng hắn dâng trào cảm xúc. Hắn nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho nàng ngày càng sâu đậm, và quyết tâm phải làm mọi thứ để nàng có thể hiểu và cảm nhận được tình cảm chân thành của hắn.
Về phần Kỳ Liêu, hắn không thể ngồi yên khi thấy Nguyên Vi ra ngoài mà không nói cho hắn biết. Hắn quyết định theo dõi nàng một cách bí mật đề hiểu rõ hơn về tình hình.
Tại khu vườn chư hầu Tần, Kỳ Liêu thấy Nguyên Vi và Tần Kỳ trò chuyện vui vẻ và gần gũi. Hắn cảm thấy sự ghen tị và tức giận ngày càng lớn. Khi Tần Kỳ nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào tay Nguyên Vi để chỉ cho nàng một cảnh đẹp trong vườn, Kỳ Liêu không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Hắn bước ra khỏi bóng tối và đi về phía họ với vẻ mặt nghiêm nghị.
-Nguyên Vi, ca đã tìm thấy muội rồi.
Nguyên Vi và Tần Kỳ quay lại, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt họ.
-Kỳ Liêu!Sao ca lại ở đây?
Nguyên Vi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Kỳ Liều không nhìn Nguyên Vi mà chỉ nhìn Tần Kỳ với ánh mắt sắc lạnh.
-Công tử Tần, có lẽ đã đến lúc điện hạ phải về cung.
Tần Kỳ nhìn Kỳ Liêu với sự hiểu biết và tôn trọng.
-Nếu điện hạ cần phải trở về, thần sẽ không làm phiền nữa. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại trong một dịp khác.
Kỳ Liêu không nói gì thêm mà chỉ dẫn Nguyên Vi rời khỏi khu vườn. Trong lòng Nguyên Vi, sự căng thẳng giữa nàng và Kỳ Liêu ngày càng gia tăng, và nàng cảm thấy rất mệt mỏi với tình trạng này.
Nguyên Vi trở về hoàng cung với cảm giác căng thẳng và mơ hồ. Nàng không hiểu rõ lý do Kỳ Liêu lại hành động như vậy và không biết làm thế nào để giải quyết tình hình. Tần Kỳ, trong khi đó, vẫn âm thầm quan sát và cố gắng tìm cách tiếp cận nàng, đồng thời giữ vững tình cảm chân thành của mình.