Dinh thự của Nam Cung tọa lạc tại đây, và tất cả những khu vực quanh đó đều thuộc quyền sở hữu ngầm của họ - một gia tộc xã hội đen.
lâu đời.
Những năm này, Nam Cung gia ngày càng im hơi lặng tiếng, gần như đã không còn xuất hiện cảnh tượng va chạm nảy lửa với nơi khác nữa.
Về phần khu vực phía Nam, Hoắc gia cũng tương tự.
Họ đã dừng việc bành trướng lãnh thổ từ lâu.
Hiện tại chỉ có khu giữa hỗn loạn là quanh năm xảy ra tệ nạn, chưa từng có ai quản được những kẻ ngoài vòng pháp luật ở đó.
Tống nhị gia mới xuất hiện khoảng hai năm gần đây, đang cố gắng bật lên thành kẻ đứng đầu cai trị cả khu giữa, nhưng muốn làm được đến đó quả thật không dễ.
Ông ta cần phải vươn tay về phía Nam Cung gia, tìm kiếm trợ giúp, hoặc là nói, uy hiếp để nhận lấy trợ giúp.
Làn khói trắng tan hết, để lộ khuôn mặt có một vết sẹo lồi của Tổng nhị gia.
Vết thương cũ đó kéo dài từ khóe mắt phải đến tận cằm ông ta, trông vô cùng dữ tợn.
Bạch Nhiễm hoàn toàn không hay biết mình bị nhằm vào, sau giai đoạn ốm nghén, cô bắt đầu có thể ăn uống bình thường trở lại.
Mặc dù bận rộn với công việc, nhưng Tử Thiêm vẫn chú ý đưa vợ đi khám định kỳ.
Anh ngồi chờ bên cạnh, nhìn bác sĩ kéo áo của cô lên để lộ phần bụng nhô cao, cười nói:
“Con gái của chúng ta nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Bạch Nhiễm khinh thường:
“Con gái của em, không đẹp sao được?”
Thật ra cô cảm thấy bất kể là trai hay gái, chỉ cần mang gen của ông xã thì đều sẽ trở thành tuần nam mỹ nữ trong tương lai thôi.
Khuôn mặt yêu nghiệt kia cười lên luôn hớp hồn người khác, đến cả bác sĩ nữ biết rằng đó là người đàn ông đã có vợ con còn liếc mắt đưa tình kia
mà!
Bạch Nhiễm cảm giác bụng lành lạnh, trên màn hình hiển thị hình ảnh đứa nhỏ đã thành hình của bọn họ.
“Đã qua lâu như vậy rồi mà em vẫn còn chưa tin được.” Bạch Nhiễm quan sát con gái mình, nói: “Sao có thể mang thai nhanh vậy chứ?”
Đến cả hợp đồng hôn nhân kia còn chưa hết hạn! Lúc ấy cô mới biết Tử Thiêm chưa lâu, chớp mắt đã sắp sinh con cho anh rồi, nhân sinh quá đỗi mơ hồ.
Đang lúc này, bác sĩ hằng giọng rồi thông báo với cô:
“Lần trước khám thai còn chưa rõ ràng nên có một chút nhầm lẫn, bây giờ thai đã bốn tháng mới thấy rõ hơn.
Chúc mừng hai vị, đây là song thai.”
Đại não Bạch Nhiễm “âm” một tiếng nổ tung, chỉ còn lại duy nhất hai chữ song thai cực to đè trên đỉnh đầu cô như ngọn núi lớn.
Cái quỷ gì vậy?
Tử Thiêm cũng giật mình: “Trước đó không phải nói là một bé gái sao?”
Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra rồi nói:
“Đúng thật là vậy, nhưng bởi vì khi ấy tim thai còn chưa quá rõ ràng, bây giờ nhìn lại, thật sự là song thai”
Câu nói ấy khiến Bạch Nhiễm tìm về chút tỉnh táo, cô trừng mắt nhìn Tử Thiêm, cắn chặt môi.
không nói lời nào.
Trông thấy cô như thể sắp xông qua đánh nhau với mình, anh chỉ có thể xấu hổ, nhỏ giọng nói:
“Anh không cố ý”
chúc mừng.
Toàn thể từ trên xuống dưới, người làm của Nam Cung gia ai nấy đều được đại thiếu gia tặng cho một cái phong bì.
Ước tính hiện nay trong dinh thự nuôi hơn trăm vệ sĩ thân cận, cộng thêm bên ngoài còn vô số thành viên, tổng thiệt hại mà Tử Thiêm phải chi ra là bao nhiêu, họ nghĩ mà thấy xót trong lòng.
Đại thiếu gia Tử Thiêm mới nghe tin tốt về bé con đã phóng khoáng như thế, các vệ sĩ túm tụm lại rồi tự hỏi:
“Cậu đoán xem đến lúc thiếu phu nhân sinh, chúng ta sẽ được bao nhiêu tiền?”
“Đừng có mà nghĩ hay quá, chúng ta phải chuẩn bị tiền mừng cho cô ấy và hai đứa nhỏ chứ!” Người bên cạnh tát vào đầu tên ngốc kia.
Tuy rằng họ nói vậy, muốn chuẩn bị quà mừng cho mấy vị công chúa nhỏ của Nam Cung gia, nhưng đến lúc thiếu phu nhân sinh em bé, họ vẫn sẽ được nhận tiền thôi.
Cũng vì thế, một đám vệ sĩ lập tức trở nên hăng hái, làm việc vô cùng chăm chỉ.