“Lần sau nếu đến công ty thì báo trước một tiếng, tôi xuống đón em.”
“Ai nói lần sau tôi sẽ mang cơm cho anh?”
Cái tên này! Đó không phải nguyên nhân khiến cô tức giận! Bạch Nhiễm đưa tay đỡ trán, cảm giác “anh xã” này giống như một tấm chiếu mới chưa từng trải, ngốc nghếch làm cô muốn đánh cho một cái.
Cô cố gắng hít sâu để kiềm chế bản thân, tự nhủ còn tận hai năm nữa mới kết thúc hợp đồng, không được để bản thân rung động trước.
Anh ta đối xử tốt với cô chẳng qua vì muốn lừa đối gia đình, cô lại tưởng rằng mình thật sự là vợ của anh ta hay sao?
Bạch Nhiễm nghĩ kỹ, dần dần ổn định tâm trạng của bản thân rồi chìm vào giấc ngủ.
Ở bên cạnh, Tử Thiêm mắt vẫn thao láo, trong lòng lấn cấn gì đó, khó chịu.
Anh nhìn tấm lưng gầy của cô, nghĩ thế nào lại muốn gọi cô dậy:
“Bạch Nhiễm, chúng ta nói chuyện trước đi.”
Tử Thiêm nghiêng người qua nhưng bị cái gối ôm ở giữa chặn lại, anh đưa tay vứt nó sang một bên rồi sắp tới gần.
Lúc này, Bạch
Nhiễm đang ngủ ngon, môi anh đào hơi hé mở, lẩm bẩm gì đó không rõ nghĩa.
Trái tim Tử Thiêm đập ầm ầm trong lồng ngực, đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh cũng đã thấy cô có điểm thu hút rồi.
Không nói chuyện với anh? Vậy thì để sáng mai tính tiếp, trông cô có vẻ mệt.
Tử Thiêm nằm xuống, quên mất việc chăn gối ở giữa, cứ thế mà ngủ.
(Truyện được đăng tải trên facebook Nhược Mộng và app mangatoon.)
Sáng sớm, anh thấy ngực nằng nặng nên mở mắt ra.
Không biết từ lúc nào, Bạch Nhiễm đã bò sang chỗ anh, dùng cả tay cả chân ôm chặt lấy anh như một con bạch tuộc quấn mồi.
Dựa trên cơ chế sinh lí bình thường của đàn ông, nơi nào đó của Tử Thiêm nhô cao thành một cục, mà chân của Bạch Nhiễm lại vừa vặn đặt lên trên...!Anh không biết rằng tướng ngủ của vợ mình như vậy, bình thường tỉnh giấc cũng chỉ thấy cô có người bên nửa kia của chiếc giường.
Tử Thiêm nhẹ nhàng gỡ cánh tay trên ngực mình ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Giống như cảm nhận được việc anh sắp rời giường, cô bất ngờ đưa tay níu chặt lấy áo anh, chân mày hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm:
“Quý Thần...”
Vừa nghe được hai chữ này, sắc mặt của Tử Thiêm tối lại, anh phù
phàng hất văng cái chân trên người mình ra rồi rời khỏi giường.
Cho dù là thế, Bạch Nhiễm vẫn ngủ say.
Trong giấc mơ, cô gọi tên của Quý Thần xong thì xông tới cho hắn ta một đạp vào giữa hai chân vì dám mở miệng đòi quay lại với cô.
(Fb: Nhược Mộng)
Tử Thiêm rời khỏi nhà, mặt mày hậm hực như ai ăn trộm ăn cướp gì đồ của anh.
Anh mang tâm trạng tồi tệ ấy đến công ty làm biết bao nhân viên đổ mồ hôi lạnh.
Trần Mỹ pha cho anh một tách cà phê và nhận ra vấn đề của anh là gì, cô uyển chuyển hỏi:
“Sếp, anh gặp phải chuyện gì khó nói phải không?”
Tử Thiêm ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày:
“Phụ nữ các cô có phải trong ngoài bất nhất không?”
“Sao ạ?”
“Thích nhưng không nói.” Tử Thiêm ám chỉ việc Bạch Nhiễm còn thích Quý Thần, nhưng Trần Mỹ nào biết, chỉ nghe được bốn chữ đó thì tất nhiên sẽ đáp là...!
“Đúng thật có chuyện này, bình thường vì ngại, hoặc vì lý do gì đó, con gái sẽ giấu kín tâm tư của mình vào trong lòng.
Nhưng mà anh vẫn nên tìm cơ hội nói thẳng với họ thì hơn.”
Tử Thiêm nghe xong lời này liền buồn bực, quả thật là vậy.
Anh rất muốn biết tại sao Bạch Nhiễm còn yêu Quý Thần mà một mực muốn đẩy hắn ra xa, đêm ngủ còn gọi tên của hắn!
Ngày hôm ấy, anh vẫn luôn suy nghĩ lung tung mà không làm việc được.
Cầm lấy điện thoại, anh gọi cho Nam Cung Lân và hỏi:
“Em đang ở đâu?”
“Hoãn tất cả các cuộc họp buổi chiều lại, dời lịch hẹn với đối tác sang ngày mai, tôi có việc phải đi ra ngoài.”
“Vâng? Sếp, có chuyện gì gấp lắm sao?”
“Chuyện gấp.”
Anh không chờ em trai đi điều tra được, tự mình xuất trận vẫn yên tâm hơn.
Rời khỏi công ty, Tử Thiêm gọi cho Nam Cung Lân dặn dò vài câu rồi chạy thẳng đến nhà mẹ vợ.
Không ai khác hiểu rõ chuyện tình cảm của Bạch Nhiễm hơn họ, trước tiên bắt đầu từ đây.