“Quý Thần, anh biết ngoài anh ra tôi chỉ thích vẽ, vậy mà anh còn mặt mũi cầu xin tôi hiến giác mạc sớm một chút, anh còn là người không?”
Bạch Nhiễm tức giận đến nỗi cả người run rẩy, giọng lạc hẳn đi:
“Theo quy định, chỉ khi nào tôi chết thì mới có thể tiến hành tách giác mạc.
Với tình trạng hiện tại, tôi còn sống được nửa năm, anh hiểu không? Nửa năm anh cũng không muốn chờ nữa? Không thể để tôi nhìn thế giới này lâu thêm một chút sao?”
Nói xong, cả người cô phát run, tức giận cầm lấy ly thủy tinh trên bàn ném thẳng về phía Quý Thần, gào lên:
“Tôi là vợ anh! Tôi là vợ của anh! Đồ khốn nạn!”
Âm thanh va chạm vang lên, mảnh vỡ rơi đầy xuống đất loảng xoảng, máu tươi từ trán Quý Thần chảy xuống, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn không nói lời nào.
Bạch Nhiễm đau đớn bật khóc, cô không kìm được nữa, khàn giọng mắng:
“Mẹ kiếp, trâu chó còn sống tình nghĩa hơn anh!”
Bạch Nhiễm đã đấu tranh rất lâu với gia đình, cho dù bị ngăn cản, bị từ mặt, cô vẫn sống chết đòi ở bên cạnh Quý Thần.
Cô ân cần chăm sóc và hỗ trợ hắn đi đến ngày hôm nay, giúp hắn có được tất cả mọi thứ, vậy mà hắn nhẫn tâm với cô.
“Nhiễm, em cũng không còn sống được bao lâu nữa, hà cớ gì phải như thế? Sau khi phẫu thuật, anh nhất định sẽ chăm sóc em cẩn thận.”
Quả thật như lời hắn nói, Bạch Nhiễm không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng bây giờ cô vẫn đang rất tốt, người chồng chung sống bao năm nay lại mở miệng nói muốn lấy giác mạc của cô, chẳng khác nào giết chết cô! Đối với một họa sĩ, ánh sáng quan trọng đến nhường nào không cần nói cũng biết.
Bạch Nhiễm hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận và nỗi đau âm ỉ trong lòng, hỏi:
“Cô ta không phải bạn bình thường mà là tình nhân của anh phải không?”
Bị vạch trần, Quý Thần lắp bắp:
“Anh…”
Bạch Nhiễm nở nụ cười châm biếm:
“Anh cho rằng phụ nữ rất ngu ngốc hay sao? Cái gì cũng không biết? Chẳng qua vì trước kia tôi yêu anh nên mới mắt nhắm mắt mở mà thôi, nhẫn nhịn đến giờ coi như tôi ngu đi.”
Sau khi Bạch Nhiễm phát hiện mình sắp chết, cô đã rất tuyệt vọng, Quý Thần còn bóng gió nói rằng một đàn em thân thiết của hắn bị thương khi làm việc, hỏng giác mạc, xin cô sau này hãy hiến giác mạc cho người đó.
Thấy bản thân cũng chẳng còn sống lâu được nữa, cô mềm lòng, đồng ý với hắn.
Nhưng Quý Thần thật đúng là chó chết mà, đàn em kia chính là tình nhân của hắn!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhiễm đưa tay lên quệt nước mắt, hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.
Mấy năm qua cô vì hắn khóc không biết bao nhiêu lần, âm thầm chịu đựng mọi thứ.
Nhưng hắn căn bản không quan tâm, xem đó là nghĩa vụ, cũng là trách nhiệm của cô.
Càng nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, Bạch Nhiễm càng hận bản thân quá mê muội.
Hai mắt đỏ ngầu, tay cầm chặt lấy mép váy, cô nói:
“Quý Thần, sau hôm nay, tôi và anh sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
Bạch Nhiễm vung chân lên, dứt khoát đạp cho Quý Thần một cái thật mạnh, ngay chính giữa con chim non của hắn ta và quát:
“Tôi chịu đủ rồi, cút con mẹ anh đi!”
Mũi giày cao gót cứng rắn va chạm với hạ thân của Quý Thần, hắn ré lên một tiếng đau đớn và gục xuống sàn nhà, mắt trợn trắng lên, mặt đỏ bừng bừng, thiếu điều co giật trên sàn.
Bạch Nhiễm nhìn mà bình tĩnh hết sức, lý trí nói cho cô biết, không được mềm lòng, nhưng trái tim chết tiệt đang co thắt dữ dội như đang thay cô khóc cho mối tình nhiều năm này.
Cô vơ lấy cái ghế gỗ kê chậu hoa cảnh bên cạnh lên, hất văng chậu hoa xuống sàn và rồi dùng cái ghế đập về phía Quý Thần:
“Anh đi chết đi!”
Phụ nữ luôn nhẫn nhục vì người mình yêu, nhưng khi hết yêu rồi, so với bất kỳ ai cũng điên cuồng hơn.
Rầm.
Quý Thần đầu chảy máu, hạ thân tê tái, còn bị ăn thêm một ghế, hắn co người lại như một con tôm luộc mà nằm trên sàn nhà không phản kháng được.
So với vết thương trên trán và người, bộ vị quan trọng nhất bị người ta đá trúng mới thảm nhất, sống không bằng chết!
Trước khi rời khỏi phòng, Bạch Nhiễm giơ ngón giữa vào mặt hắn ta:
“Bà đây có chết sớm cũng không bao giờ hiến giác mạc cho cô ta! Muốn giác mạc? Tự đi mà móc mắt mình!”
Cô thầm thấy may mắn vì thời gian qua vì quá bận bịu mà chưa ký giấy hiến giác mạc cho bệnh viện, nếu không, mai sau tình nhân của Quý Thần dùng đôi mắt của cô đi nhìn thế gian, cô chết cũng không yên lòng, làm quỷ không thể đầu thai.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà cộp cộp cộp xa dần, Quý Thần đổ mồ hôi hột, từ trên sàn bò dậy, run lẩy bẩy mò tìm điện thoại trong túi, cố gồng mình nói chuyện với người bên kia:
“P-Phu nhân đi chưa?”
“Quý tổng, cô ấy vừa lái xe rời khỏi biệt thự.”
“Sao còn không nhanh chân lên? Bắt cô ấy về đây cho tôi…” Quý Thần siết chặt nắm đấm, giữa hai chân liên tục truyền tới cảm giác đau thắt làm hắn muốn sụp đổ.
“Vâng.”
Người đàn ông đáp lời, sau đó dùng bộ đàm gọi cho những người khác, bảo họ đuổi theo Bạch Nhiễm.