Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 354: Cắn rách cổ họng của cô



Màn đêm dần tối.

Khu dân cư cao cấp phía Bắc thành phố Hải Châu.

Bên trong phòng sách.

Ở vị trí gần cửa sổ có thân ảnh vừa dài vừa cao to, trên mặt đất rơi vài đầu thuốc, Đào Gia Thiên hơi cúi đầu, mạnh mẽ hút một hơi thuốc, hương vị của nicotine làm tê liệt hơi thở, anh nhắm mắt lại giơ tay xoa thái dương đau nhức.

Sau khi người phụ nữ Mộc Như Phương xuất hiện trước mặt anh, đầu của anh đau đến lợi hại, dường như có cái gì đó bổ ra, nhưng mà não là một mảng trống không, ngoài đau đầu cũng không có gì khác.

Một tay buông xuống bệ cửa sổ, ánh mắt hằn tia máu.

Mộc Như Phương người phụ nữ đó làm hại anh, nhưng mà anh lại không hạ tay nhẫn tâm xuống được!

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối hôn mê của cô, tim của anh lại có cảm giác rất kì lạ.

Lâu lâu cũng không thể dừng lại.

Anh có chút bực bội lần nữa rút một điếu thuốc ra, mạnh mẽ hút vài hơi, anh lại không thích mùi thuốc lá, cũng không biết vì sao, dường như…dường như từ lúc tỉnh dậy từ bốn năm trước thì không thích hút thuốc.

Dần dần cũng cai rồi.

Hôm nay hút nhiều chút, trong ý nghĩ của anh đột nhiên hiện ra hình tượng mơ hồ, dường như anh chạy trên đất, đang giúp một cô gái đeo giày, nhưng anh sao lại cũng nhìn không ra mặt của cô gái kia.

Trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng chó kêu.

Ánh mắt anh rét lạnh, đi không nổi.

- ---

Mộc Như Phương tỉnh lại phát hiện bản thân đang trong phòng ngủ xa lạ.

Cô từ từ xuống giường.

Nhìn trang trí xung quanh.

Đây là…..

Đây là đâu?

Cô nhớ cô bị Hạ Ngũ Gia xâm phạm, sau đó…..

Sau đó Đào Gia Thiên đến rồi….

Nhớ đến Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương nhanh chóng đi phòng rửa mặt, nửa mặt đỏ, khóe miệng bị rách, cô hơi nhoẻn miệng cười, khóe miệng một vệt máu vẫn còn, cô giơ tay lau một chút.

Mộc Như Phương đi ra phòng ngủ, xuống tầng, cô chuẩn bị rời đi, cô có thể chắc chắn đây là nơi của Đào Gia Thiên, chỉ là không ngờ đến lại được Đào Gia Thiên cứu mình.

Là vui mừng, trong lòng có loại….

“Mộ Như Phương, nếu không phải Đào Gia Thiên bảo vệ cô, cưng chiều cô, rời khỏi anh ta, cô chính là đồ chơi của người có tiền, tình nhân”!

Đây là rất nhiều năm trước có người nói với cô, ngọc chạm vô cùng không đáng.

Nhưng mà lúc này trong lòng Mộc Như Phương có chút chua xót, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, xuống dưới lầu, không ngờ ở dưới lầu một con chó Rottweiler đen lao về phía cô dữ dội.

Mộc Như Phương kìm nén tiếng hét dữ dội phá vỡ cổ họng.

Cô ngồi sụp xuống bảo vệ đầu, đứng chặt ở góc cầu thang, tim đập mãnh liệt, nhìn con chó Rottweiler lao đến sắp bổ nhào vào cô.

Liền nghe thấy giọng của người đàn ông: “Seven”.

Con chó Rottweiler lập tức dừng lại, kêu một tiếng.

Mặt Mộc Như Phương nhợt nhạt, ngẩng mặt nhìn người đàn ông đứng trên tầng, cao cao tại thượng, mặc một chiếc sơ mi màu xám bạc, cao quý bất phàm, đáy mắt cô đau nhói.

Đào Gia Thiên từng bước đi xuống, nhìn người phụ nữ ở góc tường, ánh mắt châm biếm, ngữ điệu cũng là châm biếm lạnh lùng: “Mộ Như Phương tôi nói qua, cút khỏi ánh mắt tôi, nếu còn quay lại, tôi nhất định phải khiến cô sống không bằng chết”.

Điều hòa ấm áp.

Mộc Như Phương lại cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua, cô nắm chặt ngón tay, không có nói gì.

Đào Gia Thiên cười lạnh: “Sao hả, câm rồi”. Lúc này Mộc Như Phương không có khăn quàng cổ, cho nên có thể thấy rõ ràng những vết bầm trên gáy, còn vẫn chưa tiêu đi hết, cô cúi thấp đầu, tận lực trốn tránh ánh mắt của cô, tư thái tự ti yếu đuối đến trong hạt bụi, nhưng anh không hết giận, trong lòng hận thù tận trời, người phụ nữ trước mặt rất đjep, mặc dù nửa mặt đỏ sưng, cũng vẫn không cản được vẻ đẹp này, ngược lại tăng thêm cảm giác yếu đuối, khiến người khác thương tiếc.

Chính là gương mặt này, mê hoặc anh sau đó nhân cơ hội này hạ thủ với anh.

Nghĩ đến đây ánh mắt anh lạnh đi, giơ tay nắm lấy cằm của cô ngẩng lên, nhìn đôi mắt đẹp chói mắt: “Không nói chuyện được, cũng đúng cô vốn dĩ là một người câm, Mộc Như Phương đây mới là bắt đầu thôi, cô đưa tôi vào địa ngục, tôi sẽ như vậy trả lại cô”.

Sác mặt Mộc Như Phương càng nhợt nhạt, một chiếc cằm gầy gò, Đào Gia Thiên nhìn cô, trên người cô nhàn nhạt mùi hương, nói không ra là mùi nước hoa gì, rất nhạt rất dễ ngửi, bay vào mũi anh.

Cô buông tay: “Bộ dạng ủy khuất của cô bày ra cho ai xem, lúc câu dẫn Hạ Đông Dương không phải cũng thích thú sao? Cũng đúng, một phục vụ cùng Hạ Đông Dương nửa đời sau cũng không cần ưu phiền, cô không phải dựa vào gương mặt này câu dẫn đàn ông sao”?

Mộc Như Phương cảm thấy bản thân hiện tại không nói, ở trước mặt anh giả vờ là người câm cũng tốt, như vậy, đối mặt với đối với ngôn ngữ sỉ nhục của anh, cũng cũng không cần phản kích rồi, những lời nói như này giống như kim rơi bên tai, cô nhìn vào đôi mắt đen của người đàn ông, và một nụ cười yếu ớt nở trên khóe môi.

Cô nói thầm: “Đúng”.

Lời nói nàu dường như kích động Đào Gia Thiên, mắt đen tàn ác trầm xuống: “Tôi nói qua cho cô cút, cô lại không cút, nếu đã như vậy: “Seven, người phụ nữ này chỉ cần dám rời đi, liền cắn rách cổ họng của cô ta”!

Da đầu của Mộc Như Phương tê rần, bởi vì Đào Gia Thiên lên lầu, con chó Rottweiler nhìn cô, cô động cũng không dám động,.

Cô rất sợ chó.

Đặc biệt là loại con chó mãnh liệt như này.

Nhưng mà cô phải rời đi, cô chỉ là bước lên trước một bước, con chó Rottweiler nhìn chặt cô, ánh mắt cực hung dữ.

Mộc Như Phương cắn răng run cầm cập, con chó này cùng giống chủ nhân như vậy!!!

Cô trốn cũng trốn không kịp!

Cô nhắm mắt đứng nguyên ở góc tường, cô sợ nhất là loại chó này, lúc trước cô 15 tuổi bị chó cắn qua, đó là một con chó đen, lúc trên đường tan học, ngày hôm đó….

Cô cùng Đào Gia Thiên giận dỗi, không có cho anh đến đón cô, để đi đường tắt về nhà, cô đi qua một ngõ hẻm, từ sâu trong ngõ hẻm chjay ra một con chó to màu đen, trực tiếp bổ nhào khiến cô ngã xuống đất, may mắn có người đi qua lúc đó, đuổi chó đi.

Cô bị chó dọa, phát sốt, sốt hai ngày mới đỡ sốt, lúc đó Đào Gia Thiên cực hối hận rồi, luôn ở bên cạnh cô, dỗ cô.

Mộc Như Phương nghĩ đến chuyện lúc trước, cô nhoẻn miệng cười có chút châm biếm, đó là lúc trước, cô sợ hãi, bây giờ cô không thể sợ, cô không thể sợ, Nặc Nặc còn đang ở nhà đợi cô.

Cô sớm có dũng khí, ánh mắt rơi ren người con chó Rottweiler, con chó đen này, nghe theo ý nghĩ của chủ nhân, coi chừng Mộc Như Phương, cô động một chút, nó cũng động một chút, Mộc Như Phương nghĩ đến sự trừng phạt gia tộc trong tối của Đào Gia Thiên.

Đại gia tộc xã hội đen, giao dịch sau lưng cái gì không thể đoán, bên trong ngục có các loại đẫm máu, cô từng không cẩn thận đi vào một lần, đúng lúc nhìn thấy người Đào gia đối phó với những người phản bội, một con chó mạnh mẽ xé cổ họng của một người đàn ông.

Cô toàn thân căng thẳng, khuôn mặt nhợt nhạt, cô bước lên trước một bước, sợ có tác dụng gì, trên thế giới này, kẻ yếu bị bắt nạt.

Cổ họng của chó Rottweiler phát ra tiếng hừ hừ.

Đào Gia Thiên ngồi trên sô pha bên trong phòng sách, nhìn sổ ghi chép trên máy tính hiện ra cảnh tượng, bên trong cầu thang tầng hai, người phụ nữ rõ ràng sợ muốn chết, nhưng mà vẫn đi ra ngoài, chó Rottweiler liền nhìn chặt cô, dường như lúc nào cũng lao qua.

Anh cau mày, thầm mắng một câu.

Người phụ nữ điên này.

Mộc Như Phương sắp đi ra cửa ánh mắt sáng lên, tăng tốc độ đi ra ngoài, dường như là bởi vì động tác này, làm giận con chó Rottweiler, trực tiếp nhào đến.

Mộc Như Phương nhắm mắt, đây là bản năng, cô bị nhào ngã xuống đất, cô lúc trươc ở trong tối, bây giờ tâm trạng run lẩy bẩy.

Đột nhiên nghe tiếng kêu thảm của con chó.

Đào Gia Thiên giơ chân đá đến một bên, cô nhìn mặt của người phụ nữ kinh hãi, tóm lại…anh cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cô sợ hãi, tim luôn sẽ mềm ra, luôn là rất không thoải mái, anh rất ghét rất ghét cảm giác không khống chế này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.