Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 45: Lòng Ngứa Ngáy





Đối với Cố Uyên Đình, đây là lần đầu tiên trên ý nghĩa chân chính hắn gặp phụ huynh của Nhiên Nhiên, còn là dưới tình huống đột ngột như vậy, làm cho hắn không có chuẩn bị.
Tuy rằng kiếp trước hắn cũng cùng cha mẹ của một "Tô Ý Nhiên" khác ở chung một đoạn thời gian, thế nhưng khẳng định là hoàn toàn khác nhau.

Cố Uyên Đình mắt thấy ống kính quay lại, nhìn ba Tô, mẹ Tô trong video, vội vã nỗ lực mỉm cười với họ, người ưỡn lên thẳng tắp như đang đợi kiểm tra.

Hắn căng thẳng chào hỏi: "Ba, mẹ."
Gọi danh xưng này ra, nhịp tim đập của hắn đột nhiên tăng nhanh, làm cho hắn ý thức sâu sắc được hắn và Nhiên Nhiên là chồng chồng hợp pháp, là người một nhà quan hệ thân mật, ba mẹ của Nhiên Nhiên, hắn cũng gọi là ba mẹ.

Vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên hối hận, hôm nay phải ăn mặc trang trọng chút, không nên mặc nhàn nhã như ở nhà, hơn nữa cổ áo len của hắn dường như hơi lệch.

"Ừ," mẹ Tô cười đáp, lại hỏi: "Đình Đình à, tối nay các con ăn gì thế?"
Cố Uyên Đình lặng lẽ sửa thẳng cổ áo len, hắn như đang báo cáo với cấp trên, nghiêm túc nề nếp trả lời: "Cá kho chua ngọt, thịt xào nấm mèo, kỷ tử hầm gà đen, thịt kho đông pha..." Đáp xong, hắn hỏi: "Tối nay ba mẹ ăn gì?"
Mẹ Tô nói bữa cơm giao thừa đêm nay, Tô Ý Nhiên cũng thảo luận, hàn huyên với ba mẹ.

Lúc này, ba Tô bên cạnh hỏi Cố Uyên Đình: "Đúng rồi, gần đây con làm việc thế nào? Ba nghe nói, tháng trước con ra nước ngoài đi công tác."
Cố Uyên Đình nghe nói thế, không khỏi cứng ngắc, tay đặt trên đầu gối lặng lẽ cọ cọ mồ hôi trên lòng bàn tay, liếc mắt nhìn Nhiên Nhiên một cái, thấy Nhiên Nhiên lén lút lắc lắc ngón tay với hắn, vì vậy hắn ngồi nghiêm chỉnh trả lời: "Cũng thuận lợi, lần trước đi công tác hơi lâu, sau này không cần đi nữa."
Ba Tô vui cười hớn hở: "Thuận lợi là được, thuận lợi là được, đi công tác là bình thường, người trẻ tuổi nên phấn đấu..."
Ba Tô trò chuyện với Cố Uyên Đình, Tô Ý Nhiên ở cạnh nhìn, không khỏi sinh ra một tia chột dạ và hổ thẹn.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, trước khi gọi điện thoại cậu không nghĩ nhiều như thế, nghe ba hỏi như vậy cậu mới đột nhiên nhớ tới tháng trước cậu nói cho ba mẹ tình huống của anh Đình, kết quả hiện tại ba mẹ còn tưởng rằng anh Đình làm việc ở công ty tài chính, trước đó ra nước ngoài công tác.


Kiểu nói dối này nếu để cho ba mẹ biết, dù giải thích rõ ràng cũng sẽ làm cho họ giận và lo lắng thế nào, cái này thì khỏi cần nói.

Về phần thân thế của anh Đình, cậu định tìm cơ hội thích hợp nói cho ba mẹ.

Tô Ý Nhiên phát hiện mình cũng thông đồng làm bậy với anh Đình, giúp anh Đình che giấu, biến thành một tên nhóc lừa đảo.

Do anh Đình hết, nghĩ tới đây, cậu không khỏi trừng Cố Uyên Đình một cái.

Cố Uyên Đình nhìn thấy: "..."
Cố Uyên Đình lại hỏi thăm sức khỏe ba mẹ Tô, tích cực biểu hiện quan tâm vài câu, thấy ba mẹ rất hài lòng với mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa cả thở xong, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nguyên chủ không biết gọi ba mẹ như thế bao lâu rồi, trong lòng lại không khỏi lặng lẽ chua lòm.

Tô Ý Nhiên không biết anh Đình đang tự ghen, cậu cúi đầu sờ bụng mình, cuối cùng vẫn quyết định nói cho ba mẹ, mà không biết ba mẹ sẽ kinh ngạc thành thế nào.

Cậu do dự nói: "Ba, mẹ, con muốn nói cho hai người một chuyện."
Cố Uyên Đình ý thức được Nhiên Nhiên muốn nói gì, ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Chuyện gì thế?" mẹ Tô ba Tô chú ý tới thần sắc hai người không giống bình thường, cũng không khỏi căng thẳng theo.

Tô Ý Nhiên nói: "Thì là, con, khụ," lời nói ra miệng, cậu lại nghẹn lại, còn có chút kỳ quái, "Con mang thai." Nói xong, cậu không khỏi liếc mắt nhìn anh Đình, có vài phần xấu hổ.

Cố Uyên Đình: "..."
Ba Tô mẹ Tô nghe thấy, cùng nhau bối rối một lúc, mắt to trừng mắt nhỏ trong video.

Đến hồi lâu ba Tô mẹ Tô mới liếc mắt nhìn, mẹ Tô cẩn thận hỏi: "Con trai, có thật không? Có nhầm không?"
Tô Ý Nhiên gật đầu: "Là thật."
Cố Uyên Đình nhìn thấy tầm mắt của ba Tô mẹ Tô chuyển hướng về hắn, hắn vội vã buông mớ cảm xúc lộn xuống, nỗ lực lộ ra nụ cười không chút kẽ hở, hắn ôm Nhiên Nhiên: "Là thật, ba, mẹ."
Sau đó hắn lại bảo đảm: "Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Nhiên Nhiên."
Ba Tô mẹ Tô thấy hai người bình tĩnh như thế, lúc này mới tin.

Mẹ Tô vỗ đùi, kích động đứng lên đi mấy vòng, biểu tình của ba Tô cũng khó giấu vui sướng kích động, nhìn con mình: "Ba, ba sắp làm ông?"
Mẹ Tô cũng rất kích động, vừa đi lòng vòng vừa nói: "Mẹ sắp làm bà mẹ sắp làm bà..."
Tô Ý Nhiên thấy ba mẹ chỉ vui sướng kích động, không khỏi nghi hoặc: "Ba mẹ không cảm thấy rất rất rất kinh ngạc sao? Con là nam mà..." Lúc cậu mới biết được tin tức này cũng ngơ ngẩn, xem phản ứng của anh Đình lúc đó cũng vô cùng đờ đẫn.

Ba Tô nghe cậu nói như vậy thì bật cười: "Ba mẹ con có gì mà chưa từng thấy chứ, chỉ là không nghĩ tới chuyện như vậy xảy ra trên người con thôi." Tuổi hai ông bà khá lớn, cũng biết chuyện nam giới cũng mang thai được.

Mẹ Tô kích động xoay vài vòng, lại trở về trước màn hình, dặn dò bọn họ một tràng dài các điều cần chú ý, ba Tô cũng ở bên cạnh bổ sung.

Hai người ai nấy đều chăm chú lắng nghe, Cố Uyên Đình còn tỉ mỉ hỏi thăm mấy vấn đề, ghi nhớ từng chi tiết.

Mẹ Tô lại lo lắng hỏi: "Con trai, có phản ứng gì không? Có thấy mệt không?"
Tô Ý Nhiên lại vội vàng nói: "Không ạ, con thấy giống bình thường, ăn ngon ngủ ngon."

Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, đúng rồi, năm nay ăn Tết các con cũng đừng về nhà, tàu xe mệt nhọc, không tiện.

Tết xuân tháng Giêng mẹ và ba con đến thành phố A thăm hai con."
Ba Tô mẹ Tô kết hôn sớm, năm nay vẫn chưa tới năm mươi tuổi, vẫn chưa tới tuổi về hưu, họ rất có năng lực, mở một xưởng nuôi trồng nhỏ ở quê nhà, nuôi gà nuôi vịt, ấp trứng gà trứng vịt, còn bao thầu một cái ao trong thôn nuôi cá, lúc thường cũng rất bận, tháng Giêng đến cũng hợp lý.

Tô Ý Nhiên nghĩ, cảm thấy mẹ nói cũng có lý, gật đầu: "Cũng được, nhưng bây giờ đang mùa Xuân không dễ đặt vé tàu, lúc đó ba mẹ chọn ngày rồi nói cho chúng con một tiếng, con và anh Đình giúp ba mẹ mua vé."
Cố Uyên Đình vội vàng nói: "Cái này không cần lo, con có bạn, vé tàu giao cho con đi."
Ba Tô mẹ Tô nghe hắn nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, đồng ý, lại nói việc nhà, cuối cùng mới cúp máy.

Cố Uyên Đình nhìn điện thoại, nghĩ đến không lâu sau đó lại gặp ba Tô mẹ Tô, không khỏi lại bắt đầu một mình căng thẳng.

Hắn suy nghĩ tình huống lúc đó gặp mặt, nghĩ phải chuẩn bị gì, càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng căng thẳng.

Tô Ý Nhiên thấy dáng vẻ này của anh Đình, không nhịn được bóp bóp mặt hắn, bật cười, "Mặt cứng đờ cả ra." Cậu cười hắn: "Chẳng qua là ba mẹ đến thôi, sao anh lại căng thẳng thế."
Cậu cảm thấy anh Đình căng thẳng cứng ngắc rất đáng yêu, không nhịn được hôn hắn một cái: "Anh Đình, anh đáng yêu quá."
Lực chú ý của Cố Uyên Đình lập tức chuyển đến nụ môi chủ động của Nhiên Nhiên, hắn bị Nhiên Nhiên nói mà nóng bừng mặt, lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên, cũng hôn cậu một cái, suy nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây ba mẹ thích gì? Anh chuẩn bị trước."
Tô Ý Nhiên suy nghĩ: "Không khác gì trước đây, ba thích uống rượu, mẹ thích chơi mạt chược, chờ họ đến chúng ta vừa vặn có thể chơi một bàn mạt chược."
Cố Uyên Đình: "...!Được."
Hai người lại thương lượng xem chiêu đãi ba mẹ những gì, Cố Uyên Đình ghi nhớ lời Tô Ý Nhiên nói trong lòng, lại một lần nữa ôm cậu lên đùi, cùng cậu tiếp tục xem chương trình Nguyên đán.

Đảo mắt, qua ngày mười.

Ngày này, Tô Ý Nhiên hiếm thấy đến cửa hàng, đương nhiên, là cùng Cố Uyên Đình.

Từ khi biết cậu mang thai, anh Đình không cho cậu đến cửa hàng bận rộn mỗi ngày nữa, cậu kháng nghị không có hiệu lực, chính cậu cũng cảm thấy làm ở cửa hàng đúng là tương đối mệt, hơn nữa họ còn phải bắt đầu chuẩn bị chuyển nhà mới, cũng đành thôi.

Lần trước nói muốn dọn nhà, Cố Uyên Đình hiệu suất kinh người, không bao lâu đã đưa cho cậu một quyển catalog, trong đó là một ít mẫu nhà cho cậu chọn lựa.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc đó Tô Ý Nhiên cầm catalog, nhìn cả tòa nhà trang trí tinh xảo xa hoa, lại nhìn vị trí và diện tích phòng ốc, không nhịn được kinh ngạc mãi.

Nhìn anh Đình phất tay cho cậu tùy ý chọn, chọn gì cũng được, lúc này cậu mới có cảm giác chồng mình là người giàu...!
Tuy rằng cậu cho tới nay vẫn nỗ lực phấn đấu, thế nhưng ——
Đột nhiên biến thành thổ hào, thật sảng khoái!
Cậu và anh Đình trải qua mấy ngày thương lượng, bước đầu chọn ba căn nhà trong đó, mấy ngày nay họ đã đến xem hai căn nhà, còn lại một nhà cuối cùng chưa xem.

Cố Uyên Đình chọn lựa ra mấy căn nhà ngắn nhất cũng đã xây được một năm, cho nên không cần lo lắng vấn đề fomanđehyt.

Tô Ý Nhiên nghe ý tứ của anh Đình là muốn chọn xong nhà ở sau đó mau chóng chuyển vào, tốt nhất là có thể ăn Tết trong nhà mới, cho nên một tháng kế tiếp họ có không ít việc phải làm.

Những ngày gần đây chuyện trong cửa hàng toàn là Trương Tiểu Hồng và mấy nhân viên cửa hàng tiếp quản, may mà nhân viên cửa hàng được huấn luyện cũng đã quen tay, Tô Ý Nhiên còn trích phần trăm quản lý cửa hàng cho Trương Tiểu Hồng, cho cô lo chuyện to nhỏ trong cửa hàng.


Cậu và Cố Uyên Đình mới vào cửa hàng, Trương Tiểu Hồng đã thấy bọn họ, cười chào hỏi.

Trong cửa hàng còn có hai khách quen, nhìn thấy cậu cũng chào hỏi, hiếu kỳ sao những ngày qua không thấy ông chủ.

Tô Ý Nhiên cười giải thích: "Gần đây có một số việc nên không hay đến tiệm."
Lần này cậu tới cửa hàng, chủ yếu là xem tình huống của cửa hàng, nghe Trương Tiểu Hồng báo cáo kinh doanh mấy ngày nay, lại bàn giao cho Trương Tiểu Hồng vài việc.

Mặt khác, cậu còn đến lấy máy quay dùng để live stream về nhà.

Trước đây cậu hay live stream trong cửa hàng, máy quay thì để trong quán.

Mấy ngày nay Tô Ý Nhiên ở nhà cũng live stream hai lần, dùng điện thoại di động, hiệu quả ống kính không tốt như máy quay chuyên dụng.

Cậu vốn muốn tìm hiểu tình huống từ Trương Tiểu Hồng, kết quả vừa đến cửa hàng đã ngửi thấy mùi đồ ngọt có chút không khống chế nổi, thấy một khách hàng gọi một phần chè khoai dẻo, không nhịn được tự mình làm cho khách.

Cố Uyên Đình thấy cậu tràn đầy phấn khởi, cũng không ngăn cản, ở cạnh hỗ trợ, kìm nén cho cậu làm một cốc chè khoai dẻo, lại cho cậu làm một cái bánh pudding sữa.

Mãi đến khi Tô Ý Nhiên còn muốn làm tiếp, Cố Uyên Đình mới duỗi tay nắm chặt tay cậu, không đồng tình nhìn cậu: "Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình, khi đối diện với ánh mắt của anh Đình thì thua trận: "Được rồi." Tuy rằng cậu cảm thấy mình còn làm được thêm mấy cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay về, không muốn làm cho anh Đình lo lắng.

Ai bảo cậu yêu anh ấy chứ.

Thực sự là hết cách với anh Đình.

Tuy rằng Cố Uyên Đình không biết Nhiên Nhiên đang nghĩ gì, thế nhưng khó giải thích được lòng ngứa, tay cũng ngứa.

Hắn không nhịn được cầm tay Nhiên Nhiên hôn một cái, lại lòng ngứa ngáy liên tục hôn mỗi một ngón tay cậu.

"..." Tô Ý Nhiên bị cách hôn này của anh Đình làm nóng mặt lòng ngứa ngáy, cậu cũng rất muốn hôn tay anh Đình như vậy, mà chỗ này còn có mấy nhân viên cửa hàng, vì vậy cậu ngượng ngùng thu tay lại.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu lại nhìn xung quanh, mới quay đầu lại thấy nhóm nhân viên cửa hàng đột nhiên đồng loạt cúi đầu nghiêm túc làm việc, như thể không ai phát hiện động tác của hai người họ bên này, mỗi người đều nghiêm túc nhìn công việc trong tay.

Tô Ý Nhiên: "...".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.