Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 46



" Vậy...vợ thật sự không giận hay buồn à? "

Hồ Điệp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.

Thiếu Huy thấy cô lắc đầu thì ngay lập tức, anh nhảy bổ lên người cô, ôm chặt lấy thân hình nuột nà của Hồ Điệp.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Cảm ơn vợ nhiều lắm. "

Vì Thiếu Huy nhào tới ôm Hồ Điệp nên cô bị lực của anh mà nằm vật ra giường. Anh vẫn còn đang ôm cô cứng ngắt.

Hồ Điệp thì có một chút bất ngờ, vì cô cứ nghĩ tính cách thường ngày của anh là do diễn nên mới thế, xem ra cái tính thích ôm người là không phải diễn rồi. Theo Hồ Điệp nghĩ thì là thế.

Cô không nói gì, cũng chỉ vòng tay ôm lại Thiếu Huy. Được khoảng một lúc thì anh nới lỏng tay ra, ánh mắt anh thâm sâu nhìn Hồ Điệp.

Một người nằm trên, một người nằm dưới đưa mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau thì Thiếu Huy chầm chầm cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi hôn vào đôi môi mềm mại của cô, Hồ Điệp cũng đáp trả lại anh.

Nụ hôn ướt át đó kéo dài tận năm phút, anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô khi thấy Hồ Điệp hơi cau mày vì hết dưỡng khí.

Thiếu Huy ngồi dậy, kéo Hồ Điệp ngồi dậy luôn.

" Vợ có muốn đi đâu đó chơi với chồng không? Như trước đây chúng ta chơi đấy. Và để vợ có thể làm quen chồng đúng với số tuổi. "

" Vâng, em thì sao cũng được. "

" Vợ thay đồ đi. "

Cô gật đầu rồi đi thay đồ, hôm nay cô muốn ăn mặc cá tính một chút. Hồ Điệp lấy từ trong tủ quần áo một chiếc áo trễ vai tay phồng dài màu tím nhạt, chiếc váy da thun màu đen cá tính. Cùng với đôi vớ đen cao dưới đầu gối và một đôi giày boot cổ cao đế vuông cũng màu đen nốt.

Phần tay của chiếc áo được làm bằng vải voan, còn trên chiếc váy đó có một đường dây kéo thẳng xuống chân váy, bên hông váy còn có một sợi dây xích.

Vào nhà tắm thay đồ khoảng năm phút thì Hồ Điệp bước ra. Trong lúc cô trong nhà tắm thay đồ thì Thiếu Huy ở bên ngoài cũng thay đồ.

Cũng như cô, hôm nay anh không mặc những bộ đồ thanh lịch mà anh mặc một bộ đồ cá tính.

Trên người Thiếu Huy mặc một chiếc áo hoodie màu xám, cùng với chiếc quần jogger màu đen và đôi giày sneaker màu trắng phản quang.

Hồ Điệp và Thiếu Huy thấy dáng vẻ này của nhau thì đứng hình. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc phong cách này, phải nói là hợp vô cùng.

Còn Hồ Điệp thì không phải đây là lần đầu tiên thấy anh mặc như thế, mà là lần thứ hai. Lần đầu là khi đi cùng với Thiếu Huy mua sắm rồi đi đến khu vui chơi.

" Vợ chuẩn bị xong chưa? "

" Vẫn chưa, anh chờ em mười phút. "

" Ừm. "

Thiếu Huy gật đầu. Trông lúc chờ cô thì anh cũng vào nhà tắm chỉnh lại tóc của mình. Anh chỉnh lại mái tóc của mình thành kiểu 7/3 uốn xoăn.

(Nếu mọi người không biết kiểu này thì lên Google nhé. Mình không biết giải thích làm sao cả.)

Sau đó thì xịt một chút dầu thơm rồi bước ra. Thiếu Huy vừa xong thì Hồ Điệp cũng xong. Từ nãy giờ là cô cũng trang điểm, làm tóc cho mình, cô thắt nửa bên tóc sát da đầu, nửa còn lại thả tự nhiên.

Hồ Điệp chỉ đánh một chút son màu đỏ trong lòng môi, đánh phấn mắt với tông màu nhạt. Rồi xịt dầu thơm.

Ai cũng ngây ngất trước vẻ đẹp giữa người đối diện. Thiếu Huy và Hồ Điệp cùng nhau đi xuống phòng khách.

Hiểu Tâm, Hâm Bằng và Nhã Tịnh đều đang xem ti vi ở đó, thấy cô và anh đi xuống, lại ăn mặc đẹp như thế thì bọn họ đều biết hai người chuẩn bị đi đâu.

" Hai cháu cứ đi chơi đi, nhưng nhớ về trước mười hai giờ là được, dù gì thì trời cũng tối rồi. "

Hồ Điệp chưa kịp nói gì, cô chỉ mới mở miệng ra thì Hiểu Tâm đã lên tiếng rồi.

" Mười hai giờ thì trễ quá mẹ à, chỉ mười một giờ thôi. "

Nhã Tịnh đáp.

" Con cũng nghĩ vậy. "

Hâm Bằng đồng tình.

" Vậy thì mười một giờ vậy. "

" Hai cháu có thể đi rồi. "

Bà nói với Hâm Bằng và Nhã Tịnh rồi quay sang nói với cô và anh.

" Vâng. "

Hai người đồng thanh.

" À đúng rồi, ba ơi. "

Thiếu Huy nói.

" Chuyện gì? "

" Ba cho con mượn xe của ba nhé? "

" Ừm, con thích chiếc nào thì cứ mượn đi. "

" Cảm ơn ba. "

Tuy đầu óc của Thiếu Huy đối với Hâm Bằng thì chỉ là một đứa trẻ, nhưng thể chất của anh thì không phải.

Chính vì thế, ông đã tập xe cho Thiếu Huy từ năm anh mười bốn tuổi. Nếu cứ đợi cho đến khi phục hồi lại trí nhớ thì không biết khi nào, nên Hâm Bằng đã tập cho anh luôn.

" Bọn con đi chơi đây. "

Cô và anh đồng thanh.

Thiếu Huy và Hồ Điệp vui vẻ chạy ra ngoài.

" Vợ đứng ở đây chờ chồng một lát nhé. Chồng đi lấy xe một chút rồi quay lại. "

" Vâng. "

Anh rời đi, vào gara kiếm một chiếc mô tô. Ngó qua ngó lại thì anh cũng đã kiếm được một chiếc ưng ý. Đó là chiếc MV Agusta F4CC. Chiếc này chỉ sản xuất ra một trăm chiếc trên thế giới, với trị giá 120.000 USD, với tốc độ tối đa lên tới 315 km/h. Còn dáng vẻ của nó thì không chê vào đâu được, phải nói là cực kì ngầu.

Thiếu Huy kêu người hầu đưa cho anh chìa khóa, rồi anh lái xe chạy ra ngoài. Dừng xe trước mặt Hồ Điệp, cô mở to mắt nhìn anh.

" Đây là xe của ba anh à? "

" Phải, chắc có lẽ vợ không biết, nhưng ba của chồng cũng thuộc loại dân chơi đấy. "

Anh cười nói. Rồi lấy nón đội cho cô.

" Yên xe hơi cao đấy. Vợ leo lên được không? Thôi để chồng bế lên cho. "

Nói rồi Thiếu Huy chống xe xuống, bế Hồ Điệp lên ngồi, để cô ngồi vững thì anh mới lên.

" Ôm chồng chắc nhé, không thì bay mất đấy. "

Thiếu Huy cười nói, trêu cô.

" Anh lại đùa. "

Hồ Điệp cũng vòng tay qua eo ôm lấy anh. Thiếu Huy chạy xe vun vút trên đường, cô ngồi sau cảm nhận từng cơn gió đang thổi qua mái tóc dài của cô.

" Vợ muốn đi đâu? "

" Em muốn uống cái gì đó và ăn vặt. "

" Vậy thì vợ muốn uống cái gì? "

" Cái gì cũng được. "

" Vậy mua sữa cho vợ uống nhé? "

Thiếu Huy lại giở giọng trêu đùa Hồ Điệp.

" Không mà. "

" Vợ nói uống cái gì cũng được mà. "

" Nhưng không phải cái đó. "

" Vậy uống trà đào nhé? "

" Không uống. "

" Thế thì trà sữa? "

" Không. "

" Vậy bây giờ vợ muốn uống gì? "

" Uống gì cũng được. "

" ... "

Nghe câu trả lời của Hồ Điệp mà anh cạn lời, miệng thì nói uống gì cũng được, nhưng đến khi Thiếu Huy hỏi thì lại không chịu.

" Chồng thua vợ rồi, hay để chồng chở vợ đến Starbucks rồi vợ chọn đồ uống nhé. "

" Vậy cũng được. "

Thiếu Huy chở Hồ Điệp đến Starbucks chọn đồ uống. Cô uống một ly Chocolate Chip Cream, còn anh thì một ly Green Tea Cream. Mua xong thì Thiếu Huy đi mua tiếp đồ ăn vặt, như bánh crepe.

Mua xong thì anh chở Hồ Điệp đến một nơi khác cạnh bờ biển, có thể ngắm người qua lại, ánh đèn giao thông tấp nập.

Ngồi xuống ghế đá, cô và anh thưởng thức đồ ăn thức uống của mình. Cả hai người đều nói chuyện rất vui vẻ. Ăn xong thì họ đi xem phim.

Hồ Điệp tuy sợ ma nhưng cô lại rất thích xem phim kinh dị, mặc dù nó khiến cô sợ. Thiếu Huy thì anh xem phim nào cũng được, miễn là xem cùng cô.

Họ mua bắp và nước rồi vào xem phim. Trong rạp thì không nhiều người lắm, chắc cũng chỉ khoảng mười người thôi, trong đó có vài cặp tình nhân.

Cả hai người cùng nhau xem phim, bộ phim này kinh dị hơn những gì Hồ Điệp nghĩ, cô sợ nhưng vẫn cứ xem. Có những cảnh quá kinh dị, làm Hồ Điệp mém xíu nữa là la lên.

" Vợ đừng sợ, có chồng ở đây. Nếu vợ sợ thì cứ nắm chặt tay chồng như thế này này, là sẽ đỡ sợ hơn thôi. "

Thiếu Huy thấy cô sợ như thế thì nắm lấy tay cô, nói khẽ vào tai Hồ Điệp để tránh ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Cô rùng mình trước giọng nói trầm nam tính của anh. Hồ Điệp cũng đã đỡ sợ hơn khi nghe anh nói thế. Tuy những cảnh sau vẫn khiến cô sợ, nhưng khi nhớ lại lời mà Thiếu Huy nói, Hồ Điệp không còn sợ như trước nữa.

Bộ phim kéo dài khoảng một tiếng bốn mươi lăm phút. Xem xong thì cô đứng bên ngoài rạp chiếu phim để chờ Thiếu Huy lấy xe.

Trông lúc chờ anh thì có một nhóm thanh niên khoảng bốn người đến gần bắt chuyện với Hồ Điệp.

" Này cô em xinh đẹp, em đi chơi một mình à? "

Một tên có vẻ ngoài cũng khá đẹp, nhưng còn thua xa Thiếu Huy, lại còn khá hung tợn nữa.

" Không, tôi đi với chồng. "

Hồ Điệp tuy có chút sợ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện này, trước đây cô đã gặp chuyện này thường xuyên mỗi khi ra ngoài.

" Ái chà, có chồng luôn rồi à. Trông trẻ đẹp thế cơ mà, lấy chồng ở độ tuổi này thì uổng phí lắm. "

Một tên khác nói.

" Này, chồng em là người như thế nào vậy? Già nua giàu có, hay chỉ là một chàng trai tầm thường đây. "

Cả bọn nghe tên đó nói thì cười rộ lên.

" Hay là bỏ thằng chồng đó của em, rồi đi với bọn anh nay. Rồi bọn anh sẽ trả cho cưng một mức giá tốt nếu cưng 'qua đêm' với bọn anh. "

Nghe hắn ta nói vậy thì Hồ Điệp cau mày, ánh mắt cô nhìn đám người đó trông rất đáng sợ. Tại sao lại có thể loại người bỉ ổi như thế này chứ.

" Tránh ra chỗ khác trước khi chồng tôi tới đi. "

" Ha ha, chồng em là cái thá gì mà bọn này phải sợ. Chồng em chỉ có một người, nhưng bọn anh thì có bốn người. Nói về số lượng thì đã biết ai thắng ai thua rồi. "

" Thôi không nói nhiều nữa, mau đi cùng bọn anh nào. "

Một tên khác tiến tới, nắm chặt lấy tay cô kéo đi.

" Buông tay tôi ra! "

Hồ Điếp lấy hết sức vùng ra, nhưng sức lực của một người con gái thì làm sao mà đọ lại nổi chứ. Lúc này thì cô bắt đầu hoảng, Hồ Điệp đã sợ lắm rồi, cô bắt đầu ứa nước mắt. Tại sao Thiếu Huy đi lấy xe mà lâu vậy?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.