" Ha ha, con không nghe lầm đâu. Ông ấy là lão đại của một băng đảng đấy. "
Thấy biểu cảm của con mình như thế thì bà khẽ bật cười.
" Mẹ nói tới đây thì chắc con cũng biết ba con làm gì bọn họ rồi nhỉ! "
" L - làm cách nào mà ba ' như thế ' ở nhà mà lại có thể làm lão đại chứ? "
Ở đây ý của Bạch Thiếu Huy là Bạch Hâm Bằng trông có vẻ khá là hiền khi ở nhà.
Vậy mà không ngờ ông lại là lão đại, không những vậy, mà còn là lão đại của một băng đảng mạnh nhất thành phố nữa chứ.
" Vậy làm sao mà ba với mẹ quen nhau được? "
" Ừm...Chuyện này kể ra cũng khá là dài, con có muốn nghe không? "
" Dạ muốn. "
Thiếu Huy háo hức đáp.
" Vậy được. "
\_\_\_\_\_\_\_Flash back\_\_\_\_\_\_
Vào lúc này, Bạch Hâm Bằng đang ở độ tuổi hai mươi lăm. Và băng đảng của Hâm Bằng vẫn chưa thực sự mạnh lắm.
Ông và thuộc hạ bây giờ đang đột nhập vào một băng đảng khác, để lấy lại thông tin tuyệt mật của tổ chức của ông.
Nhưng không may lại bị người của băng kia phát hiện ra.
" Chết tiệt! "
Bạch Hâm Bằng tức giận chửi một câu.
Người của bọn chúng quá đông so với lực lượng của Hâm Bằng.
Hay bên đánh đá nhau, tuy bên ông đều là những người giỏi nhưng Bạch Hâm Bằng cảm thấy đánh không lại được bọn họ vì số lượng cách biệt khá lớn. Thế là Hâm Bằng đành phải rút lui.
" Rút lui, mau! "
" Vâng! "
Bạch Hâm Bằng nói lớn sau đó thì cùng thuộc hạ của mình chạy vội ra ngoài qua cửa sổ. Và người của băng kia vẫn tiếp tục đuổi theo.
Họ trốn vào một góc khuất ít người qua lại nên tạm thời cắt đuôi đám người kia.
Vì có đánh nhau với bọn người kia nên thuộc hạ và Bạch Hâm Bằng đều có vết thương đầy trên người.
Hâm Bằng là người bị nặng nhất, máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
" Lão đại có làm sao không ạ? "
Một người thuộc hạ hỏi ông.
" Không tốt cũng không xấu. "
Ông nhìn chằm chằm vào thuộc hạ của mình một lượt rồi nói.
" Ai bị thương nhẹ thì mang xấp tài liệu này về tổ chức trước, đi bằng chiếc xe kia. "
" Còn những người bị nặng thì về tổ chức bằng chiếc sau. "
Hâm Bằng vừa nói vừa hất mặt về nơi có hai chiếc xe hơi đang đậu ở một góc khuất, đó là xe của bọn họ.
" Nhưng mà còn lão đại thì sao? Lão đại là người bị nặng nhất ở đây thì phải là người về trước chứ? "
Một trong những người thuộc hạ nghe Bạch Hâm Bằng nói thế thì lên tiếng.
" Vậy bây giờ ở đây tôi là lão đại hay cậu là lão đại? "
" ...Tôi xin lỗi. "
" Mau đi trước đi, tôi sẽ theo sau. "
" Vâng... "
Bọn họ dù không muốn nhưng vẫn phải nghe theo lệnh của ông.
Những chiếc xe lần lượt lăn bánh, chạy đi trên con đường ít ánh đèn đường.
Bỗng từ đâu một người từ đâu chạy tới Hâm Bằng.
" Lão đại! "
Ra là thuộc hạ của ông.
" Gì đây!? Chẳng phải tôi đã bảo các cậu về trước rồi sao?! "
" Tôi bị thương nhẹ nên không sao đâu, xấp thông tin đó đã có người mang về rồi. Vã lại tôi muốn ở lại với lão đại. "
" Lão đại bị thương nặng như vậy, mà ở một mình, tôi không yên tâm. "
" ... "
Hâm Bằng không nói gì, hình ảnh trước mắt ông bắt đầu mờ đi vì ông bắt đầu kiệt sức rồi, nếu không may mà đụng phải bọn người kia thì chắc ông sẽ không chống đỡ nổi mất.
" Lão đại! Lão đại làm sao vậy?! "
Người thuộc hạ đó vừa hoảng sợ, vừa lo lắng cho Hâm Bằng, hay tay đỡ lấy ông đang dần dần khụy chân xuống.
" Ah! Hai anh là ai vậy hả!? Sao lại ngồi ở trước nhà tôi?! "
Giọng của một người phụ nữ vang lên.
Vì đang ở trong tối nên Bạch Hâm Bằng và người thuộc hạ không thể thấy được nét đẹp của cô.
Người phụ nữ đó trông rất xinh đẹp, dáng người thon thả, cân đối. Là người phụ nữ sẽ khiến cho bao chàng trai phải ngoái đầu ngắm nhìn vì vẻ đẹp của cô.