Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 22: Tự bê đá đập vào chân mình



Duẫn Nặc muốn đi siêu thị, Tần Mạc cũng liền đi theo.

Nếu anh đã muốn đi theo, vậy cũng tốt, cô càng có người trả tiền cho mình.

Cô thầm tính toán, một lát nữa sẽ đi đến một cửa hàng vàng bạc đá quý, mua một thứ trang sức đắt tiền nhất, để cho anh trả tiền, nếu như anh không có tiền, thì càng có trò hay để xem rồi.

Tần Mạc vừa đỗ xe vào bãi đậu xe ở trung tâm thương mại Tinh Thần, Duẫn Nặc đã cầm túi lên, trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng châu báu nổi danh nhất thành phố.

Cô vừa mới đi vào, nhân viên cửa hàng lập tức nhiệt tình chạy tới chào.

"Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiểu thư, cô có cần giúp gì không ạ?"

Duẫn Nặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mạc, âm hiểm cười một tiếng, nói khẽ với nữ nhân viên bên cạnh: "Đem hết những mẫu kim cương đắt tiền nhất ở đây cho tôi xem một chút."

Nữ nhân viên kia khẽ mỉm cười, vội vàng dẫn Duẫn Nặc đi đến quầy trang sức đặc biệt.

Bởi vì hai người một trước một sau đi vào, cho nên nhân viên ở đây vẫn cho là bọn họ không đi cùng với nhau. Thấy Tần Mạc bước vào, một nhân viên vội vàng tiến lên cúi người chào, đang muốn mở miệng nói gì đó, thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Mạc liền vội vàng im lặng, lui ra sau.

Trong tay Duẫn Nặc đang cầm một sợi dây chuyền kim cương giá trị hơn trăm vạn, đưa tay vẫy vẫy Tần Mạc nói: "Ông xã à, sợi dây chuyền này thật là đẹp, anh mua cho em được không?"

Cũng không tin anh sẽ bỏ tiền ra mua cho cô, hơn nữa, Duẫn Nặc cũng biết, lúc anh cưới mình chỉ có hai bàn tay trắng, hôm nay nếu ngay cả một nguyện vọng nhỏ của vợ mình cũng không thỏa mãn được, thì một đại trượng phu như anh sẽ ứng phó thế nào.

Tần Mạc đi tới, tùy ý nhìn xuống sợ dây chuyền trong tay cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

"Thật thích?"

Nhìn vẻ mặt của anh vô cùng khó coi như vậy, Duẫn Nặc thầm chờ mong vở kịch vui sắp tới, liền cười khanh khách gật đầu đáp: "Ừ, vô cùng thích."

"Gói lại cho cô ấy đi!". Anh quay sang nói với nhân viên kia, dáng vẻ lạnh lùng, tôn quý cao ngạo vô cùng.

Duẫn Nặc nghẹn lời, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhân viên bán hàng đang cẩn thận cho sợi dây chuyền vào trong hộp.

OMG, anh có tiền mua cho cô? Hơn nữa, còn không phải là một số tiền nhỏ nữa chứ? Vậy tiền này ở đâu ra?

Nhân viên đóng gói xong, hai tay cung kính đưa cho cô nói: "Tiểu thư, của cô đây ạ."

Duẫn Nặc chầm chậm nhận lấy, nhìn về phía Tần Mạc nói: "Trả tiền?"

Người kia còn chưa mở miệng, liền thấy cửa hàng trưởng đi tới, một mực cung kính đứng ở bên cạnh Tần Mạc nói: "Tiểu thư, cái này không cần trả tiền, mời cô và tổng giám đốc Tần đi thong thả."

"A?"

Duẫn Nặc giật mình, ngẩn người ra, cho đến khi thấy Tần Mạc đã đi ra khỏi cửa , cô mới phản ứng kịp, lê tiếng hỏi cửa hàng trưởng bên cạnh: "Tại sao lại không để anh ấy trả tiền chứ?"

Cửa hàng trưởng kia cười khanh khách đáp lại: "Bởi vì cửa hàng này là của tổng giám đốc Tần, cho nên. . . . . ."

. . . . . .

Duẫn Nặc cuối cùng hiểu, cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân của mình rồi, giờ phút này, chẳng khác gì bản thân đang hung hăng thưởng cho mình một bạt tai.

Không trách được người kia để cho người ra bọc dây chuyền lại mà không thèm chớp mắt lấy một cái, thì ra đây chính là một công ty dưới trướng của Lục gia bọn họ.

Cô cảm thấy có chút không phục, vội vàng đuổi theo, rồi nói với Tần Mạc: "Cho dù đây là cửa hàng của nhà họ Lục, thì chúng ta mua đồ cũng cần phải trả tiền chứ? Không phải anh không trả nổi đấy chứ?"

Nghe cô nói như thế, Tần Mạc lập tức dừng bước, xoay người ý vị thâm trường nhìn cô.

"Tôi cho em hai phút, quay trở về hỏi cửa hàng trưởng một chút, xem cái cửa hàng này, là của nhà họ Lục hay là của Tần Mạc tôi."

". . . . . ."

Chỉ bằng hai câu, đã khiến cho Duẫn Nặc á khẩu không trả lời được.

Anh đây là có ý gì? Cửa hàng châu báu nổi danh nhất thành phố này, là của Tần Mạc ?

Sao cô lại không biết anh có nhiều tiền như vậy chứ? Muốn hù dọa cô sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.