Chú Quyền nói nên làm lớn một chút, vì trong nhà chỉ có mỗi một đứa nhỏ mà thôi.
Ông đã bắt đầu chăm sóc Bạch Tông Ân từ khi anh 16 tuổi, cũng không phải là người chú đã chăm sóc từ bé nên mới đầu giữa ông và Bạch Tông Ân còn có một khoảng cách nhất định, hơn nữa cũng vì tích cách trầm mặc của Bạch Tông Ân nên nhiều lúc chú Quyền cũng sợ mình sẽ nói ra lời làm phật ý anh.
Dần dần những ngày sau đó, một là trưởng bối, một là con cháu, hai người đã hoà hợp và hiểu rõ nhau.
Đến lứa Phạn Phạn thì lại khác. Phạn Phạn là đứa nhỏ mà chú Quyền tận mắt nhìn thấy nhóc lớn lên từng ngày, sau này biết nói sẽ gọi ông nội. Đôi khi chú Quyền còn cưng chiều Phạn Phạn quá mức nữa.
"Thế thì làm lớn chút thôi, mà như vậy thì phải đặt khách sạn ạ?"
Tương tự như tiệc trăm ngày đợt trước của Phạn Phạn vậy.
Chú Quyền vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ: "Tháng Chín này thời tiết khá tốt, nắng gió đều thích hợp, ở khách sạn thì thuận tiện cho người lớn, nhưng Phạn Phạn phải phơi nắng, cho thằng bé có chỗ để chơi đùa này nọ..."
"Con biết rồi!" Tề Trừng đột nhiên nhớ ra: "Chú Chu có tặng con một căn biệt thư, nghe bảo là ở vùng ngoại ô, con chưa tới đó bao giờ, bên kia ít người nên yên tĩnh lắm, cây xanh cũng nhiều lắm ạ."
Lúc trước, khi Tề Trừng bán cổ phần Tưởng thị với giá thấp, Triệu Trác đã tặng cho cậu một sân nghỉ dưỡng mà nhà bọn họ hay lui tới, còn Chu Hiện Dân thì tặng cho cậu một căn biệt thự ở ngoại ô Danh Thành.
Khi đó Tề Trừng không để ý lắm, quyền tài sản nhà đất gì đó đều là công việc của nhóm luật sư Đoạn, ký hợp đồng xong là cậu đã quên béng mất chuyện này. Bây giờ mới nhớ ra, Tề Trừng cầm điện thoại lên tìm kiếm một chút rồi nói: "Đúng là xa lắm ạ.", đồng thời đưa địa chỉ cho mọi người xem.
"Chú có biết chỗ này, non xanh nước biếc, môi trường rất tốt." Chú Quyền có biết đại khái về đại điểm này.
Tề Trừng: "Vậy ngày mai con sẽ qua đó xem thử, chỗ đó cũng lớn lắm, chúng ta sẽ tổ chức ở đó luôn."
"Được rồi, vậy thì giao cho Tiểu Trừng thôi." Chú Quyền ôm Phạn Phạn cười: "Đây là sinh nhật đầu tiên của Phạn Phạn nhà ta, Phạn Phạn phải được chơi vui vẻ chứ đúng không nào?"
Hễ ai hỏi đúng không nào là nhóc con này lập tức bi bô đáp...
"A da a da!"
Tề Trừng: Ha ha ha ha ha.
Buổi tối, ông xã tan làm về nhà, Tề Trừng nói lại chuyện này cho anh nghe, Bạch Tông Ân suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Vậy em lái xe phải chú ý an toàn nhé, còn chuyện gì thì gọi cho anh ngay."
"Bây giờ em lái xe hơi bị siêu á." Tề Trừng tự hào.
Bạch Tông Âm trêu ghẹo nói: "Vậy sao? Kỹ thuật lái xe* của Trừng Trừng siêu cỡ nào thế?"
(*Trong tiếng Trung, "lái xe" không chỉ là lái xe mà còn để ám chỉ những chuyện 18+)
"Em mà lái xe thì..." Tề Trừng đột nhiên phát hiện hình như khái niệm "lái xe" của cậu khác với "lái xe" của ông xã, quay sang nhìn ông xã mới thấy, quả nhiên anh đang ngậm ý cười trêu trọc cậu. Tề Trừng lập tức nhào đến trên người anh.
Ông xã tưởng em sẽ xấu hổ hả?!
Còn lâu á!
Cún con vùng lên.
Tề Trừng nằm trên người anh, làm nũng rầm rì nói: "Ông xã thử là biết thôi mà."
Thế là chồng chồng hai người "lái xe" một lúc, cũng không làm gì quá kịch liệt bởi vì họ còn phải xuống lầu ăn tối nữa. Tề Trừng thấy hơi tiếc, đôi môi sưng đỏ, chân cũng có chút mềm, cậu ôm dáng vẻ chưa đã thèm mà lết lết đi rửa mặt.
Bữa tối hôm đó cũng chẳng có khẩu vị gì, cả hai đều canh cánh trong lòng một chuyện.
Đến khi đi ngủ, Phạn Phạn đương nhiên sẽ ngủ cùng với dì Trịnh. Hai chồng chồng lại bắt đầu cùng nhau nghiên cứu một vài "loại hình xe" khác.
... (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại ứng dụng W.ATT.PAD, acc: cmj_jinju)
Ngày hôm sau, Tề Trừng chọn một chiếc xe trong gara, đó là chiếc màu vàng và có khung gầm cao hơn một chút, cậu muốn đi ra vùng ngoại ô, đường đi hơi khó khăn, vậy nên lái siêu xe sẽ không tiện.
Kết quả là đường vẫn rất dễ đi, từ đường vành đai trở xuống, không mất nhiều thời gian để đến đường núi. Khu vực này thực sự có rất nhiều thảm thực vật xanh tươi, nhưng nhìn qua là biết nó được xây dựng nhân tạo, có sân golf, trại nuôi ngựa, v.v.
Có một chuyện mà Tề Trừng không biết chính là, sau khi cậu lái xe rời khỏi nhà không bao lâu thì phía sau liền có một chiếc ô tô lặng lẽ đi theo.
Đây là xe của vệ sĩ do Bạch Tông Ân sắp xếp.
Tề Trừng hoàn toàn không biết gì cả, sau khi lái xe được hai tiếng, cậu đã hoàn toàn đi ra khỏi khu vực nội thành. Càng ngày càng có nhiều cây xanh và ít các toà nhà cao tầng hơn. Khi cậu lái xe đi sâu hơn vào trong vùng cây xanh, bấy giờ máy dẫn đường đột nhiên nhắc nhở điểm đến ở ngay phía trước.
???
Gì, gì cơ...
Cái này mà là biệt thự gì chớ!
Khác với biệt thự bình thường dành cho một gia đình như trong tưởng tượng của Tề Trừng, căn biệt thự ở đây quá lớn, khá giống căn ở Ma Đô, nhưng phong cảnh xung quanh ở đây đẹp hơn và kích thước cũng lớn hơn nhiều. Căn biệt thự này có hai tầng, toàn bộ đều có dạng hình "凹", có hơi giống với thiết kế của nhà họ Tưởng nhưng mà là bản mini, mặc dù vậy như căn biệt thự này cũng lớn hơn nhà cậu gấp hai ba lần rồi.
Xung quanh có hàng rào và những mảng cỏ lớn, Tề Trừng nhớ, hình như lúc bàn giao nhà, Chu Hiện Dân có nói rằng khi nào rảnh là mình sẽ đến đây cưỡi ngựa...
Cậu lái xe vòng một vòng ra sau, quả nhiên nhìn thấy có chuồng ngựa.
... Khoa trương quá rồi.
Tề Trừng cảm thấy mình đã có được căn nhà to đùng này rồi.
Nó đứng tên của cậu đó!
Ngôi nhà này đã không được dọn dẹp trong một thời gian. Lúc Tề Trừng mở cửa đi vào, cậu cũng báo cho bên bất động sản một tiếng, sau khi biết căn nhà đã được đổi chủ mới, họ lập tức dò hỏi xem cậu có yêu cầu phục vụ gì không.
Đương nhiên là có rồi.
Nơi này quá lớn nên Tề Trừng không thể tự mình dọn dẹp được. Tốt nhất là thuê người tới dọn vệ sinh, đồng thời chính mình bận việc khác. Đồ nội thất vẫn còn đó, mang phong cách điền viên, cũng có thể nhìn ra trước đây Chu Hiện Dân rất ít khi đến nơi này, đồ đạc được bố trí bên trong hẳn là do công ty thiết kế lắp đặt.
Tề Trừng không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không định mua thêm món nào khác, dù sao thì nơi này chỉ dùng để tổ chức sinh nhật 1 tuổi của Phạn Phạn mà thôi.
Nước, điện và gas đều có sẵn, để người bên bất động sản dọn dẹp rồi hỏi han kỹ xem nếu dùng nơi này để tổ chức tiệc thì có hạn chế gì không, bọn họ bảo không có gì hạn chế cả, chủ nhà vui là được, thích làm gì thì làm.
Vui ghê.
Sau khi trở về, Tề Trừng nói cho chú Quyền biết chỗ đó rất lớn, thậm chí còn chụp ảnh về cho ông xem, ông vui vẻ nói: "Như vậy là tốt rồi, nơi này lớn như thế, Phạn Phạn có thể vui chơi thoáng mát. Để chốc nữa chú đi hỏi ông Lý xem, nhà ông ấy từng tổ chức rồi, chắc là sẽ có đầu bếp phục vụ."
Tề Trừng không lo lắng chuyện này, tất cả đều giao lại cho chú Quyền.
Tiệc sinh nhật một tuổi của Phạn Phạn còn làm lớn và long trọng hơn tiệc 100 ngày tuổi nhiều, thế nên Tề Trừng không muốn tự thổi tự trang trí bóng bay nữa... bởi vì chỗ tổ chức quá lớn, vậy nên cậu dứt khoát thuê công ty trang trí, hoa tươi cũng không cần quá nhiều, cậu sợ thơm quá thì Phạn Phạn sẽ không được thoải mái.
Hoa tươi thì đặt bên ngoài, đồng thời còn chuẩn bị một vài hình ảnh chibi đáng yêu.
Bên cạnh đó, họ còn phải liên lạc với bên bánh kẹo nữa.
Việc cuối cùng cần phải cân nhắc đó là khách mời. Tề Trừng nằm nhoài trên bàn tự lẩm bẩm, nếu như tổ chức ở Danh Thành, lại còn làm lớn như vậy, thế thì phải mời tất cả những người quen tới, chẳng hạn như mấy anh chị em ở studio.
"Ông xã, anh có muốn mời ai không?" Tề Trừng hỏi.
Bạch Tông Ân nhìn lướt qua danh sách khách mời mà bạn nhỏ nhà mình viết, không có một ai trong giới thượng lưu ở Danh Thành cả. Anh gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói: "Chúng ta có thể mời cậu của Tiểu Chấp là Triệu tiên sinh, hơn nữa còn có Chu tiên sinh, còn nhiều người nữa anh sẽ từ từ nói cho em."
Bạch Tông Ân không làm việc tiếp nữa mà ở bên Trừng Trừng nghiên cứu danh sách khách mời.
Tề Trừng nghe đến đây thì cảm thấy sinh nhật của con trai sẽ được tổ chức lớn hơn cậu nghĩ rất nhiều, cậu liền giương mắt nhìn ông xã. Bạch Tông Ân xoa đầu thiếu niên, anh cầm lấy cây bút trong tay cậu rồi nói: "Sao thế? Chúng ta sẽ nhân cơ hội này đường đường chính chính giới thiệu Phạn Phạn cho tất cả mọi người biết luôn."
"Lần trước Trừng Trừng tới công ty, mọi người đều đoán em là em trai anh đấy." Bạch Tông Ân bổ sung thêm.
Tề Trừng:!!!
"Cái gì mà em trai anh chứ! Rõ ràng là vợ anh mà!!!"
Tức thiệt.
Bây giờ Tề Trừng không còn cảm thấy phô trương quá nữa rồi, cậu chỉ ước sao cho tất cả mọi người đều biết hết, thế là lập tức nói: "Ông xã nói đúng, mời tất cả mọi người luôn, trừ đám người nhà họ Tề kia thôi."
"Được rồi." Bạch Tông Ân nở nụ cười, ôm hôn người trong lòng.
Trừng Trừng nhà anh cũng có lòng chiếm hữu mạnh quá đi.
Bạch Tông Ân viết ra danh sách, Tề Trừng ghé vào bên cạnh xem, toàn những người cậu không quen, chỉ có vài người nghe tên hơi quen như là họ Lưu và họ Vương.
"Là nhà họ Vương mà tụi mình dự tiền lần đầu tiên á hả?"
"Đúng vậy." Bạch Tông Ân vẫn còn nhớ rõ, vào mùa đông lạnh lẽo năm ấy, thiếu niên đứng giữa bữa tiệc nhà họ Vương bưng đĩa đồ ngọt, cậu vốn dĩ mang dáng vẻ vui sướng hạnh phúc vì được đi ăn, ai ngờ vì chuyện của vợ chồng nhà họ Tề mà thất hồn lạc phách bưng đĩa đồ ngọt lên xe, mơ mơ màng màng giải quyết xong.
Về nhà thì lập tức phát sốt.
Trên thực tế, danh sách khách mời cũng không có nhiều người lắm, chỉ cỡ bảy, tám người. Tề Trừng thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào.
"Em cứ tưởng mình sẽ làm giống như nhà Tiểu Chấp á, mời quá trời người luôn." Cậu thật sự không biết cách xã giao đâu.
Bạch Tông Ân: "Chắc là tương lai sau này sẽ làm đấy."
Tề Trừng không hiểu ý nghĩa của những lời này, lực chú ý của cậu đã dời đến chỗ khác, cậu chỉ vào tờ giấy hỏi: "Ông xã, chắc Lưu tiên sinh này không liên quan gì đến Lưu Tư Niên đâu nhỉ?"
"Sao em lại nói thế?" Đôi khi Bạch Tông Ân cảm thấy trực giác của Trừng Trừng rất đáng kinh ngạc.
Tề Trừng liếc nhìn ông xã, kiêu ngạo hừ hừ nói: "Em đoán đúng rồi chứ gì. Có phải bây giờ tụi mình siêu ăn ý luôn không?"
Trọng điểm lại lệch nữa rồi.
Bạch Tông Ân muốn cười lắm, anh nén lại rồi đáp lời cậu: "Phải, Trừng Trừng là ăn ý nhất với anh, trời sinh một đôi."
Tề Trừng: "Ha ha ha ha, ông xã nói mấy lời mắc ói quá à." Sau đó bị anh chụt một cái lên má.
... "Nhưng mà em thích!"
Bạch Tông Ân giải thích: "Lưu Tuấn này là anh họ cả của Lưu Tư Niên, cũng là trụ cột của nhà họ Lưu bây giờ. Nhưng mà có lẽ là Lưu Tư Niên không muốn có liên quan gì đến nhà họ Lưu đâu."
Nói đến đây lại là một đoạn chuyện xưa cũ. Bạch Tông Ân thấy thiếu niên tò mò thì đơn giản kể lại cho cậu một chút. Nói ngắn gọn là khi xưa, cha của Lưu Tư Niên là một tay chơi có tiếng, vừa có gương mặt điển trai anh tuấn, vừa có trí óc thông minh, cực kỳ được phụ nữ yêu thích, có khả năng cao làm người nối nghiệp của nhà họ Lưu.
Kết quả là cha của Lưu Tư Niên lại đi theo đuổi một nữ ngôi sao Hồng Kông, vô cùng phô trương và ồn ào, người đời đều cho rằng nữ ngôi sao này đã thu phục được vị công tử ăn chơi ấy, là tình yêu thần tiên. Sau đó, nữ ngôi sao này gả vào nhà họ Lưu thì trở nên im hơi lặng tiếng hẳn.
"Chắc không phải bị đồ cặn bã lừa gạt đó chứ?" Tề Trừng đã sợ kiểu chuyện như vậy lắm rồi.
Có phải mấy nhà giàu đều không có tình yêu đích thực không vậy, nhiều đồ cặn bã quá đi mất.
Bạch Tông Ân nói: "Anh chỉ biết là sau khi cô Lâm sinh Lưu Tư Niên ra thì đã ly hôn với cha của Lưu Tư Niên ngay, nhiều năm trôi qua, cô Lâm vẫn luôn định cư ở nước ngoài, chưa từng trở về nước."
"Em đang làm cái gì thế?"
Tề Trừng tỏ vẻ đắc ý, nói: "Cô Lâm là một ngôi sao lớn, em vừa tra trên mạng xong, đã tìm được rồi nè." Cậu lắc lắc điện thoại khoe.
Mẹ của Lưu Tư Niên từng rất nổi tiếng ở Hồng Kông, thời đó bà đóng rất nhiều phim, mặc dù bị gọi là bình hoa nhưng bà thật sự là một bình hoa khiến người người kinh ngạc. Vì quá nổi tiếng nên chuyện bà được công tử nhà giàu ở đại lục theo đuổi đã được đưa tin rất nhiều, có rất nhiều phiên bản thêu dệt lại câu chuyện.
Hầu hết mọi người đều kết luận rằng cô Lâm không hạnh phúc khi kết hôn với một gia đình giàu có lắm thị phi, còn có tin nhà họ Lưu không thích và coi thường nữ ngôi sao, cũng có tin cha của Lưu Tư Niên ngoại tình bla bla...
Kết hôn được bốn năm, bà sinh được một đứa con trai rồi ly hôn ra nước ngoài an dưỡng.
Lưu Tư Niên sống ở nước ngoài với mẹ, các phóng viên cũng chẳng quan tâm đến cháu đích tôn nhà họ Lưu đã được bà ấy sinh ra. Chưa đến ba năm sau, cha của Lưu Tư Niên đã liên hôn với một nhà có tiếng trong nước.
Đại khái là mối quan hệ như vậy.
"Vậy nếu tụi mình mời Lưu Tuấn đến thì có làm Lưu Tư Niên khó xử không? Anh Lưu tốt bụng quá trời." Tề Trừng nói.
Bạch Tông Âm lại xoa tóc thiếu niên, Trừng Trừng nhà anh lúc nào cũng thế, vô cùng quan tâm đến bạn bè của mình.
"Nếu anh ta muốn tránh họ thì sẽ không ở lại Danh Thành này đâu."