Sáng sớm hôm sau Bạch Tuấn Triết hỏi người ở khách sạn chạy đi mua đồ. Ngày thường cô đâu được ăn kem trước khi ăn sáng hôm nay Bạch Tuấn Triết muốn dụ dỗ cô liền mang kem ra mua chuộc cô không nói ra chuyện xấu bản thân mình đã với cô em gái ngốc.
Bạch Kha Nguyệt bắt đầu mở hộp kem ra ăn cứ như vậy cô đã bị mua chuộc bởi hộp kem của anh. Sau bữa sáng mọi người có tổ chức vài chương trình trò chơi nhưng anh không có hứng thú muốn cùng cô đi dạo đến gần bữa tối mới cùng cô trở về lúc đi mua kem anh thấy một khu chợ lên đưa cô tới đó ngoài đồ dùng ra còn rất nhiều món ăn ngon họ chưa ăn, dùng cơm trưa đó sau đó vào khách sạn khác nghỉ trưa buổi chiều anh đưa cô đến khu vực khác chơi. Buổi tối mọi người đốt lửa trại Bạch Kha Nguyệt thấy thích muốn cùng anh ra đó. Bữa tối mọi người tự nướng đó. Trong lúc Bạch Tuấn Triết đi lấy đồ ăn cho cô một người con gái trong đám đông bước đến thì thầm to nhỏ với cô. Đợi anh quay về cô ta liền mỉm cười rời đi để lại Bạch Kha Nguyệt ngơ ngát nhìn theo. Nhưng cô cũng không nói gì để lại câu hỏi lớn trong lòng anh.
Bạch Kha Nguyệt rất thích chuyến đi cô mua rất nhiều quà cho mẹ và ba cả cô em gái ở nhà. Trong khi Trạch Thiên đang hí hửng chụp ảnh đi khoe quà con gái tặng khiến ông vui như đứa trẻ làm anh em trong gia đình cảm thấy nổi da gà thì Bạch Diêm An chỉ muốn ôm con gái cho đỡ nhớ. Vui không được bao lâu Tiểu Nguyệt chưa từng rời xa anh trai và mẹ lại tới thư phòng tìm ông.
"Cha ơi!"
"Tiểu Nguyệt sao con lại tới đây. Tuấn Triết đâu?"
"Cha ơi Tiểu Nguyệt không muốn ngốc nữa. Con muốn thông minh như anh hai và em gái cha giúp Tiểu Nguyệt thông minh được không?"
Bạch Kha Nguyệt nắm lấy vạt áo mình cúi đầu nước mắt không ngừng tuôn ra, trái tim ông nhói đau. Trong lòng ông rất hối hận đã không tìm thấy mẹ con bà sớm, đã không chăm sóc con gái nhỏ thật tốt để con bé thua thiệt quá nhiều thứ. Đúng lúc Bạch Diêm An cũng đi tìm con gái thấy Bạch Kha Nguyệt khóc trước cửa phòng sách bà tưởng ông bắt nạt cô chạy đến dỗ dành con gái không quên đánh ông vài cái.
Bạch Diêm An sau khi du con gái ngủ giao lại cho con trai trở về phòng thấy ông thẫn thờ ngồi trên giường bà đi tới liền bị ông ôm lấy vào lòng. Những câu nói đó giống như con dao thái từng miếng tim của ông.
"An An anh có chuyện này muốn nói với em từ rất lâu rồi! Tiểu Nguyệt vừa tới tìm anh con nói không muốn ngốc nghếch nữa hỏi anh có thể giúp nó thông minh không?"
Bạch Diêm An trở lên trầm tư rõ rằng một câu hỏi như vậy lại khiến người khác đau lòng không tả nổi.
"Ở bên Mỹ có một tiến sĩ khoa não anh đã liên lạc với ông ấy. Ông ấy nói có thể phẫu thuật cho con bé nhưng chỉ có năm mươi phần trăm thành công còn năm mươi phần trăn còn lại chúng ta sẽ mất con bé mãi mãi."
"Không được không được."- Bạch Diêm An đứng bật hét lớn bà có thể để cả đời này cô ngốc nghếch không thể mất cô. Bà đã mất con trai bà không thể mất thêm con gái được nữa bà không chịu nổi.
Trạch Dương cũng không muốn ông sao lỡ để con gái gặp nguy hiểm nhưng con gái không biết gì cũng không hiểu sự đời con trai ông lại không thể chăm sóc cô tử tế.
Trạch Dương nắm lấy tay bà giọng ông nghẹn lại cơ thể không ngừng rung lên.
"Bà xã chúng ta để con quyết định một lần được không? Để con bé quyết định một lần cuộc sống của nó đi có được không?"
Dưới sự cầu xin chồng bà lại không thể trả lời bật khóc. Bà không thể mất con gái không thể mất cô nhưng cơ hội trước mắt con gái bà có thể như người bình thườnh sống cuộc sống người bình thường ít nhất khi nó bị đánh sẽ biết chạy đi chứ không phải chịu đựng.
Bạch Kha Nguyệt dương nhiên không hiểu cái năm mươi phần trăm đó là gì chỉ muốn làm người bình thường. Bởi đêm đó người đó đã nói vì cô là gánh nặng khiến cuộc sống mọi xung quanh cô trở lên khó khăn hơn. Trước sự đồng ý của con Bạch Diêm An chỉ có thể lặng im không nói gì. Trạcu Dương sau khi sắp xếp mọi chuyện ở công ty lấy ly do muốn đưa vợ con đi du lịch mang theo Bạch Diêm An và con gái rời đi. Sau một tháng chỉ có mình ông trở về. Sau đó rất lâu cũng không có thông tin gì vêd hai người. Bạch Tuấn Triết hỏi ông rất nhiều lần nhưng chỉ nhận được một câu trả lời như mọi lần.