Lâm Thường Hi vừa bước vào nhà, xung quanh không gian tối đen không hề bật đèn. Giữa phòng khách có tiếng nói vọng ra. Cô ta có chút giật mình, tiện tay bật công tắt đèn bên cạnh lên.
Từ hôm hai nhà đính ước, nhà họ Lưu đã tự nguyện đưa cô đến căn hộ cao cấp này ở cạnh Cố Việt Bân, mặc kệ cô liên tục từ chối, bọn họ liền bức ép còn nói phải lấy lòng hắn.
Một thiên kim tiểu thư trước giờ được nuông chiều như cô nay lại phải rơi vào tình thế bị người ta uy hiếp, bị gia đình bỏ rơi. Cô không cam tâm.
"Em chỉ muốn đi dạo một chút thôi." Giọng điệu nhỏ nhẹ, vừa nói vừa bình tĩnh bước lại ngồi xuống cạnh hắn ta.
Cố Việt Bân đặt ly nước trên tay xuống bàn kính vang lên một âm thanh chói tai. Hắn quay sang tay kéo cằm Lâm Thường Hi.
"A..." Tên nady vô cùng mạnh tay không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Ánh mắt chỉ hận không nghiền nát cô tại chỗ.
"Cô nói xem phải tính sổ với cô như thế nào? Trốn ra tìm thằng nhóc đó tưởng tôi ngu à, tên đó bảo vệ được cô sao. Xem đi hắn có tình nhân mới, bọn họ tay trong tay, cô thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi. Nếu có tâm tư khác thì sẽ..."
Hắn ta cười thật tà mị bật đoạn video trong điện thoại cho cô xem. Âm thanh phát ra trong đó làm Lâm Thương Hi khóc nấc.
"Tôi van xin anh xoá nó đi."
Cố Việt Bân bấm xoá. Sau đó lại bấm từ chỗ nào khác lưu lại một lần nữa trước mặt cô.
"Xoá cũng được, cô muốn xoá bao nhiêu lần cũng được. Xem đây này." Hắn cười.
Lâm Thường Hi bấm mạnh mười đầu ngón tay của mình. Cô phải nhẫn nhịn, lúc này càng phải nhẫn nhịn. Khả năng của cô là trời sinh có gương mặt trẻ con đáng yêu, ánh mắt ngây thơ, cô liền vận dụng nó, ngước lên nhìn hắn đầy đáng thương và thật tâm.
"Thật ra em đi đến đó không phải muốn gặp Cố Gia Vận, mà là muốn xem cô gái bên cạnh anh ta có gì tốt, thì ra cũng chỉ là một nữ sinh có chút tư sắc. Vậy mà trước đây anh ấy không chọn em, giờ mới biết chỉ là một tên sống với lý tưởng tình yêu mơ hồ, đó là một kẻ ngu xuẩn."
Cố Việt Bân nghe xong liền cong môi cười vuốt vuốt tóc Lâm Thường Hi.
"Giờ em mới hiểu ra anh đây hơn hắn ta ở điểm nào à."
Hắn ngừng lại cười cho đã rồi nói tiếp:
"Sau khi anh đạt được những thứ anh cần, đoạn video này cũng không có tác dụng gì nữa, lúc đó anh xem tâm trạng anh thế nào sẽ xoá giúp em. Bây giờ ngoan ngoãn một chút cho anh."
Lâm Thường Hi liền gật đầu, sau đó sa vào vòng tay của hắn.
"Về phòng trước đi."
Hắn nói xong liền đứng dậy đi đến thư phòng.
[...]
Cố Lập Thành và Từ Diễm Lâm từ nãy giờ cũng đang bên trong căn phòng làm việc. Bọn họ cũng nghe được tiếng khóc của Lâm Thường Hi. Biết con trai mình không thật tâm với người ta, nó chỉ là đang dùng cách hạ tiện uy hiếp con bé kia mà thôi. Cố Lập Thành liền khuyên ngăn.
"Con làm vậy nhà họ Lâm biết sẽ tức giận lắm, không có lợi cho chúng ta, dù gì cũng là thiên kim nhà họ."
Cố Việt Bân bước vào thì ngồi xuống ghế giữa phòng, chân hắn bắt chéo lên bàn, nhìn ông bố đang dạy đời mình.
"Biết thì đã sao, giờ hai nhà chung một thuyền tuyên chiến với Cố gia rồi, bọn họ muốn một mình rút lui cũng không thể."
Cố Lập Thành nhìn dáng ngồi của thằng con cưng khi nói chuyện với ông thì hơi nhíu mày. Từ khi nó về lại đã thay đổi rất nhiều, không còn là một thằng con ngoan cầu tiến chăm chỉ. Hay là do ông năm lần bảy lượt cho nó hi vọng nhận tổ quy tông nhưng đều không làm được. Nó liền sinh hận và đố kỵ lại giống như chán ghét ông hay sao. Cố Lập Thành thở dài.
"Nhưng mà con bé sau này là vợ con, con không nên..."
Cố Việt Bân ném cây bút trong tay, chân đạp mạnh vào bàn làm việc:
"Ba à! Người nói hơi nhiều rồi đó..."
Từ Diễm Lâm lúc này mới kéo kéo tay áo Cố Lập Thành sang bên.
"Ông đừng có làm phiền thằng nhỏ, tôi tin nó sẽ có kế hoạch của riêng mình."
Cố Lập Thành không có tiếng nói ông tức giận đi ra ngoài. Đợi ông ấy đi được một lúc, Từ Diễm Lâm mới đi đến ngồi cạnh con trai.
Bà nhìn một vài tấm hình trên bàn. Ảnh chụp Cố Gia Vận và một cô sinh viên cũng khá xinh đẹp. Bà ta xem xong nét mặt lộ lên khinh thường.
"Thằng nhóc đó thật ngu xuẩn, có thân phận gia thế lại không biết giữ, bây giờ lại còn chọn một cô gái còn chưa tốt nghiệp không danh tiếng, lấy gì mà đấu với chúng ta, đúng tự tìm đường chết."
Cố Việt Bân lấy tàn thuốc trên tay, tay kia đưa tấm hình lên châm vào gương mặt Cố Gia Vân trên đó.
"Đúng là Cố gia nên để mẹ con chúng ta nắm thì hơn." Hắn vừa làm hành động đó vừa cười to.
Từ Diễm Lâm gật đầu. Sau đó bà nhớ tới một việc. Liền bước đến phía cửa chính nhìn đông nhìn tây thấy không có ai mới khéo lại rồi lên tiếng:
"Việt Bân này, còn chuyện lúc trước của mẹ, con xử lý thế nào rồi, nếu không khéo để ông ấy biết được thì rất phiền phức."
Cố Việt Bân nhíu nhíu mi tâm. Chuyện mẹ hắn với tên người hầu ngày trước hắn cũng là vô tình biết được. Vốn dĩ lúc đầu về Cố gia là muốn nhận lại người thân thật. Nhưng đâu ngờ hắn và Cố gia vốn không liên quan. Nếu mẹ hắn đã muốn hắn là người họ Cố, thì bây giờ chỉ có một cách duy nhất là đi cướp.
"Mẹ im tâm, người của con biết phía Cố Sở Tiêu đang cho người truy tìm tên tình nhân của mẹ, con đã cho người theo sát bọn họ, nếu tìm được, liền cho hắn cả đời im lặng."
Từ Diễm Lâm nghe xong liền mở to mắt, tuy là nhiều năm không còn tình cảm gì với tên đàn ông kia. Nhưng dù gì giữa họ vẫn có một mối liên hệ đó là thằng con trai này. Vậy mà giờ đây nó lại thốt ra mấy lời lạnh cả sống lưng.
"Việt Bân nhưng mà đó là..."
Thấy lời hắn làm mẹ mình sợ rồi, nên hắn không muốn nói nhiều thêm. Chỉ nhắc nhở:
"Thì đã sao, mẹ phải nhớ cho kỹ cha của con mãi mãi là Cố Lập Thành tên vô dụng bất tài ngoài kia."
[...]
Phía sau cánh cửa một bàn tay đặt trên tay cầm liền nhẹ nhàng rút đi.