Những lúc gần đây Lục Mạn Nhu hay mất ngủ. Có hôm nửa đêm đang ngủ tim lại đau thắt lên. Cô giật mình tỉnh giấc. Đã hai ngày nay không liên lạc được với Cố Gia Vận cô thật sự có chút lo lắng, lại không hỏi ông nội anh ấy có gọi cho ông không, vì sợ sẽ làm ảnh hưởng sức khoẻ của người.
"Con à! Ba ba con thật thiếu trách nhiệm, hai ngày rồi không gọi cho mami. Khi nào ba ba con về mami sẽ xử đẹp một trận." Cô vuốt vuốt cái bụng hơi nhô lên của mình nói.
Đang trong văn phòng làm việc, Lục Mạn Nhu lại không có chút tâm trí nào, máy lạnh lại để rất lạnh.
Hải Niệm mất tích một thời gian hôm nay cũng lú mặt ra đi đến công ty tìm cô. Cô ấy vừa bước vào phòng liền thở dài đi đến lấy máy bấm, bấm tắt máy lạnh đi.
"Cậu bị điên à, biết bản thân mình đang mang thai không? Còn để nhiệt độ thấp như vậy. Cậu đang không vui chuyện gì?"
Lục Mạn Nhu đang nhắm mắt dưỡng thần, không cần mở mắt ra nhìn cũng biết là ai đến.
"Trốn cũng lâu đấy." Từ cái hôm tiết lộ vị trí của cô cho đến nay không thấy mặt mũi đâu luôn.
Hải Niệm cười toe toét đi lại gần cô đặt xuống hai hũ ô mai chua ngọt.
"Không phải là nên cám ơn tiểu bạch kiểm nhà cậu sao."
Cho cô cả một hầm rượu to, còn có nhiều loại rượu quý trong đó. Cả tháng nay cô chỉ quanh đi quẩn lại không thoát ra được đúng là quá đã mà.
Mà tên đó giàu đến độ như vậy lại giả nghèo đi làm trai bao, không biết có mục đích gì. Giờ bụng bạn cô cũng đã to thế này rồi, nếu không nói thật sự là không xứng đáng làm bạn của nhau. Mà trước đó đã có giao kèo sẽ không tiết lộ việc này rồi.
Hải Niệm có chút mâu thuẫn trong lòng. Lục Mạn Nhu thấy cô ấy cứ nhìn vào chiếc bụng đã hơi nhô lên một chút của mình mà suy tư gì đó.
"Cậu là đang định nói gì? Hay cũng muốn có em bé rồi." Cô bạn này của cô thật có chút không được bình thường, chơi chung riết tự cô cũng cảm thấy tam quan mình bị lây nhiễm bất thường.
Hải Niệm xua xua tay, rồi lại hơi e dè hỏi: "Này tiểu Nhu cậu không hỏi vì sao tớ tiết lộ vị trí của cậu cho Tinh Đằng biết sao?"
Lục Mạn Nhu từ lúc về đến nay có gặp được người đâu mà hỏi với chả không. "Tớ cũng định hỏi đây, vì người như cậu có tiền cũng chưa chắt cạy được miệng." Thật ra là vì nguyên nhân gì.
Hải Niệm tự mở hộp ô mai ra, đưa cho Lục Mạn Nhu một viên, cô một viên cắn một cái rồi nói vu vơ: "Đúng là có tiền thì không đủ, mà phải là có thật...Ôi cha mẹ ơi chua quá đi mất." Nhém nửa lai nói lung tung rồi.
Hải Niệm giả vờ chua nhăn mặt quay sang chổ khác mới nói tiếp: "Thì là vì tên nhóc đó quá quan tâm cậu, không nói quyết không về ở lì tại quán tớ, nên tớ bực quá tiết lộ luôn."
Lục Mạn Nhu vẫn nhìn chăm chăm cô bạn mình.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ. Hải Niệm thở dài mừng quá cô phải đi nhanh cho qua chủ đề này, dù gì tên kia rất thương tiểu Nhu, che giấu sự giàu có cũng không phải chuyện gì to lớn, chắc là thử lòng nhau thôi, gợi ý một tí như vậy tiểu Nhu tự tìm hiểu sẽ hay hơn. Hải Niệm tự thấy mình quá thông minh, diễn xuất lại tốt đến thế.
"Cậu có công việc tớ đi trước đây, Ô mai khá chua, ăn ít thôi nhé. Bái bai..."
Thiệu Viễn đi vào thấy cô bạn thân của bà chủ đi ra cửa mà như bị ma đuổi, chẳng hiểu làm sao.
"Lục Tổng! Ở đây có một hạng mục đợi cô ký."
Lục Mạn Nhu bỏ viên ô mai không hề chua tí nào vào miệng. Tay cầm bút xem tài liệu. Thiệu Viễn thấy cô ký xong không vội đi. Anh còn có việc thông báo.
"Hiện tại phía Cố thị đang gặp vấn đề nội bộ. Có người đang thu tóm cổ phần. Bọn họ có liên hệ với chúng ta. Trong tay Lục tổng có giữ 5% cổ phần bên đó. Không biết người nghĩ sao về việc này, họ ra giá rất cao."
Lục Mạn Nhu xoay xoay cây bút trong tay. "Tôi không thiếu tiền, mấy việc tranh đấu này không muốn tham gia, nên cũng sẽ không bán đi làm gì."
Thiệu Viễn đã hiểu liền gật đầu đi ra ngoài.
"Khoang đã trợ lý Thiệu." Lục Mạn Nhu kêu anh ta quay lại. Cô muốn điều tra lại ít thứ, xác thực một vài điều.
Thiệu Viễn nghe xong việc cô muốn điều tra thì vô cùng khó hiểu.
[...]
Đến buổi chiều điện thoại của Lục Mạn Nhu reng lên. Cô nhìn thấy dãi số gọi đến liền lập tức bắt máy.
"Anh tại sao tới hôm nay mới gọi cho em. Tóm lại là anh đang đi đâu làm gì?" Đã mấy ngày bực tức trong người cô tích tụ, hôm nay liền muốn trút một lần.
Cố Gia Vận im lặng một lúc, cậu ho khụ khụ hai cái đưa điện thoại ra xa, sau đó mới cố gắng giữ chất giọng ổn định để nói chuyện với cô: "Xin lỗi em, anh đánh rơi điện thoại tới hôm nay mới phục hồi lại được, ở quê nên việc này hơi tốn thời gian. Tầm một tuần nữa anh sẽ về." Cậu là muốn quay về ngay, nhưng trên người nhiều vết thương, cơ thể nhiễm bệnh, về lúc này sẽ làm cô lo lắng.
Lục Mạn Nhu đâu phải đứa trẻ lên ba, muốn lừa cô đâu có dễ: "Anh đang bị làm sao? Anh bệnh rồi có đúng không? Mau khai thật nếu không em sẽ giận." Có những việc càng giấu thì càng làm người khác lo lắng hơn mà thôi.
Cô Gia Vận cười, cậu thật ngốc mà, việc này làm sao qua mặt được Nhu Nhu của cậu chứ. "Um... Anh bị cảm rồi, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu giờ về lại sẽ dễ lây cho em và con. Anh muốn khoẻ hơn tí mới về."
Nghe cũng hợp tình hợp lý, Lục Mạn Nhu cũng không hỏi nhiều thêm, biết tên tiểu bạch thối nha cô vẫn ổn là đã yên tâm rồi.
"Cố gắng tịnh dưỡng nhanh chóng về nhà."
Cố Gia Vận nghe hai từ về nhà mặc dù đang sốt lạnh run cả người nhưng vẫn thấy ấm lòng.