"Hải tiểu thư thông cảm, không có hẹn trước tôi không thể giúp cô."
Hải Niệm là ai chứ, trò mèo miễn tiếp này chắc chắn là bạn cô đưa ra để không muốn tiếp cô đây. Cô mặc kệ lễ tân cản bước, liền xông thẳng đẩy cửa mà vào.
"Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn được Hải tiểu thư."
Lục Mạn Nhu nhìn phớt qua Hải Niệm rồi nói với thư ký: "Được rồi, cô ra làm việc của mình đi."
Hải Niệm biết nhỏ bạn cô còn đang giận, nên liền xuống nước chạy đến cạnh bên.
Nào là xoa, nào là bóp vai cười hì hì bên tai.
"Thôi được rồi, tha cho tớ đi được không, là lỗi của tớ. Không phải cậu vẫn nguyên vẹn ngồi đây sao, có mất gì đâu nào."
Lục Mạn Nhu "hừ" nhẹ một cái. Cô mất cái gì chắc cậu ta không đoán được à. Sau đó đặt bút xuống đi lại bàn trà. Hải Niệm biết bạn mình hả giận rồi liền tung tăng chạy theo. Cái nết ngày nào liền quay trở lại, không sợ chết mà hỏi:
"Tóm lại đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà cậu mất tích đến hôm nay mới chịu xuất hiện." Cô vừa hỏi vừa lấy chân đẩy đẩy chân Lục Mạn Nhu.
"Không xuống giường nổi nhiều ngày luôn à!"
Có người nghe xong liền nhớ lại, cũng chỉ một buổi sáng, thể lực cô không yếu đến nổi nằm liệt giường.
"Cậu xong việc có phải liền vô tình đuổi người không? Tớ có đến biệt thự ngoại ô tìm cậu nhưng không thấy ai, kể cả tên trai bao đêm đó."
Lục Mạn Nhu chỉnh lời:
"Đừng gọi trai bao này trai bao nọ, người ta có tên. Cậu ấy tên Tinh Đằng."
Hải Niệm nghe xong nhướng mày: "Ồ..ồ..! Tinh Đằng, biết rồi tên Tinh Đằng chứ gì." Giọng điệu có chút tìm tòi quan sát thật kỹ nét mặt của bạn mình. Có thay đổi nha, tươi hơn nhiều luôn là khác. Xuân sắc hừng hực.
"Mà tớ nói này, đêm đó tuy tớ đã say thật rồi, nhưng mà vẫn còn nhớ đôi chút, tên Tinh Đằng này tớ cảm nhận cậu ta nhìn tớ không thiện cảm, giống như tớ là bạn xấu dạy hư cậu vậy đó."
Lục Mạn Nhu nghe xong đột liền nhớ lại. Cậu ấy đã nhắc nhở cô nhiều lần, không được uống rượu nhưng cô không hề để tâm mấy.
"Tớ vừa nghe chuyện cười à! Con sâu rượu như cậu đã nát rượu nhiều năm thế giờ lại vì điều gì mà làm lãng tử quay đầu."
Nghĩ nghĩ lại nhích lại gần Lục Mạn Nhu nói tiếp:
"Không được, nếu cậu cai rượu thành công, tớ liền mất một mối lớn sao!"
"Mặc kệ cậu."
Hải Niệm hôm nay đến đây còn một việc quan trọng cần bàn. Bọn họ có lên kế hoạch cho một chuyến dã ngoại cuối tuần sau, để đón Ngữ Tịch đi công tác về nước.
"À, tớ còn nghe nói, Ngữ Tịch có dẫn về thêm một người, là bạn học cũ trước kia của cậu ấy, gia thế ở thành phố này rất hiển hách."
Lục Mạn Nhu cũng ừ hử cho qua, cô không quan tâm lắm những người ngoài lề.
"Tớ sợ là hôm đó không đi được rồi, vì phải đi khảo sát ở ngoại ô."
Hải Niệm thật sự tiếc nuối: "Lần nào cũng đủ mặt ba đứa, lần này thật là.."
"Các cậu cứ tụ họp vui vẻ." Nói xong cô nhìn đồng hồ. Cũng hết việc rồi, cô được tan làm.
Thường thì sẽ ngồi ở đây thêm thời gian, xem còn có gì xót lại để làm nốt luôn không sau đó sẽ về căn hộ gần bên nghỉ ngơi. Đôi khi buồn chán sẽ đến nhà Hải Niệm uống vài ly.
Hôm nay lại khác cô phải đi đón người và về nhà sớm.
Lái xe trên đường, hít thở không khí và ánh nắng buổi chiều tà. Chiếc xe lăn bánh xuyên qua những bóng cây những tia nắng ấm. Đột nhiên Lục Mạn Nhu thấy cô hiện tại như đã bước qua một bước ngoặt mới. Mặt trời sau lưng dần lặn xuống núi, xe vẫn hướng về nơi còn ánh sáng, trong đầu chỉ nhớ phải đi đón người, cần chuẩn bị những gì, có nên mua cái này cái kia không, bận rộn đến thật thoải mái.
[...]
Cố Gia Vận vừa ngồi vào xe đã chòm qua cài dây an toàn cho cô, sau đó tự nhiên hôn má cô một cái, rồi cài dây cho chính mình, đợi cô khởi động xe.
Đi ngang đoạn đường kia, cậu quay sang nói với cô:
"Nhu nhu chúng ta ghé siêu thị chốc lát đi có được không? Tôi muốn mua một ít nguyên liệu tự mình trổ tài nấu ăn."
Lục Mạn Nhu được gọi bằng cách xưng hô vô cùng khó diễn tả kia, hai má có chút nóng lên. Muốn tên nhóc này đừng gọi bừa như thế, nhưng xem ra cậu ta rất thích cách gọi này. Thôi kệ, dù gì thì cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.
"Cậu biết nấu ăn."
Nghe cô hỏi vậy Cố Gia Vận im lặng một tí mới mạnh dạng đáp:
"Vừa học không lâu." Cũng xem như là biết đi.
Lục Mạn Nhu đang tập trung lái xe nên chỉ gật đầu một cái. Lại nghe tiếp câu sau:
"Là cố tình học để nấu cho Nhu Nhu ăn."
Cô tự cảm thấy, cứ nói tiếp thì thính sẽ được rắc đầy xe mất. Trước đây tiếp xúc vài lần với cậu ta, cách nói chuyện luôn kiêu ngạo lại còn thích đã kích người khác, nay lại thay đổi quá nhanh khiến cô khó ứng phó kịp thời.
[...]
Đến nhà Lục Mạn Nhu kêu cậu chú trọng sức khoẻ, nghỉ ngơi tí hả làm, cô còn chưa đói lắm. Nhưng Cố Gia Vận đương nhiên không nghe, cậu nhanh chóng đi vào bếp chuẩn bị bửa tối lãng mạn mà cậu đã học trước đó.
Một giờ trôi qua.
Lục Mạn Nhu trong phòng khách mở máy tính lên làm việc, thật sự cô không tập trung nỗi vì âm thanh và mùi phát ra trong phòng bếp.
Cô vừa bước vào đã thấy một bãi chiến trường oanh oanh liệt liệt. Khói còn tiếp bốc lên có thề hệ thống báo cháy cũng báo động thật đấy.
"Cậu! Thật sự biết làm."
Cố Gia Vận đang rán miếng beefsteak nhưng nửa bên kia đã hơi đen, chút nữa có thể đoán được cả hai bên đều một màu tương tự. Cậu đổ mồ hôi khắp trán vẫn kiên trì không bỏ cuộc, trông rất tập trung.
"Cậu để tôi làm cho." Lục Mạn Nhu hết nhìn nổi rồi. Cô thật sự rất cám ơn tấm lòng của cậu dành cho mình, nhưng không vì thế mà đợi thành phẩm ra, giả vờ khen ngon, tự hành hạ cái bao tử được. Quan trọng hơn hết, nhà bếp cô sắp không xong với cậu ấy rồi.
"Cậu đứng cạnh bên trang trí đĩa rau đi."
Vì sợ đã kích cậu nên không mời hẳn ra khỏi bếp, vẫn để cậu phụ mấy việc dễ dàng.
Cuối cùng bữa tiệc dưới ánh nến vẫn diễn ra như mong đợi, chỉ khác đầu bếp chính mà thôi.
Cố Gia Vận nhìn bàn ăn được bày biện sẵn, chẳn khác gì nhà hàng năm sao trước đây cậu thường ăn. Cắt thử một miếng đưa vào miệng.
"Nhu nhu nấu ăn quá ngon."
Cô cũng thưởng thức thành quả của mình, đưa ly rượu chạm ly cậu:
"Ngon thì ăn nhiều vào, tôi cũng chỉ tay ngang mà thôi"
Cố Gia Vận tự biết tài nghệ của mình, thức ăn ngon như vậy mà chỉ nói là tay ngang, vậy còn món của cậu mà cho vào miệng chắc là tai ương.