Mẹ Bí Ngô: cầu động lực… vượt qua vũng máu chó này
Sáng hôm sau, khi tôi thức giấc anh đã rời giường. Xét thấy anh mặc đồ rồi, lão tử chẳng rình nhòm được gì nên quyết định nhắm mắt ngủ tiếp.
Đến hơn chín giờ, Chủy Chủy đi tới đi lui trong phòng, cắn đông cắn tây đánh thức lão tử.
Con Vịt đã đặt sẵn bữa sáng trên bàn, hai quả trứng gà, một bát miến xào, hai cái bánh bao, một bát cháo, cũng vừa tròn, không cần kiếm thêm cái gì cho Chủy Chủy ăn.
Tôi đặt nó trên ghế sa-lông, bẻ bánh bao cho nó ăn, nó không thích, miệng ngậm chặt một bộ thà chết cũng không ăn, lão tử bóp miệng con chó kiêng ăn này ra, nhẫn nhịn cố gắng nhét bánh bao vào trong miệng nó, nó có một thói quen rất tốt—khi bạn cho nó ăn, nó tuyệt đối sẽ không cắn tay của bạn. Vì vậy lão tử cũng rất yên tâm.
Một người một chó đối địch ở đây cả nửa ngày, sau khi vừa nhét bánh bao vào, nó nhân lúc tay lão tử bỏ ra, liền phun hết ra. Lão tử chưa bao giờ tin chuyện quỷ quái, bạn nói xem đây cũng là chó sinh ra ở thế kỷ 21 nha, trước đây mẹ tôi suốt ngày giảng giải về thời của các bà, người còn chưa có mà ăn đấy!!
Sau đó lại nhét.
Nó lại phun!
Sau vài lần, nó giống như đang chơi đùa với lão tử, lão tử cũng là quá rảnh rỗi, thời gian của Tô Như Thị tôi quý báu, thế mà lại ở đây tính toán với con chó này, dựng ngón giữa!!
Cuối cùng vẫn chơi đến hơn mười giờ, lão tử đi ra cửa tìm Con Vịt, nó dùng móng vuốt cậy cửa, lấy đó để tỏ ra sự phẫn nộ!
Lão tử đi tìm dây xích tròng vào cổ nó, nó đúng là muốn ra ngoài, lần đầu tiên lắc đuôi với lão tử, lão tử vừa thủ sẵn dây thừng bên cổ nó, vừa nỗ lực cảm hóa nó: “Chủy Chủy, mày nói xem, con chó quê mùa cục mịch như mày, bình thường Con Vịt rất ít mang mày ra ngoài có đúng không? Chỉ có nhân tài như tao đây mới có dũng khí này, có biết không?”
Cứ tưởng rằng nó nghe không hiểu, ai ngờ nó đột nhiên xù lông, xông vào lão tử, không phải, nó là đang lăn lộn hỗn loạn.
Ách, được rồi, cái từ quê mùa cục mịch này dùng không có sáng tạo, nhất định thương thường có người hay gọi nó như thế, lão tử vuốt lông nó, quyết định thay đổi cách hình dung: “Chủy Chủy, buổi tối để Con Vịt đem mày đi Tây Lăng Thành, cho vào trong lò Tử Lý luyện hóa đúc lại một chút nhé?”
Nó vô cùng phấn khởi lắc lắc đuôi.
Thế nhưng lúc đi ra lão tử liền tức điên lên, tôi vốn là nói muốn mua món đồ chơi cho nó cắn chơi, kết quả bà chủ cửa hàng thú cưng kia nhìn nó một lúc, liền ngồi xuống không để ý lão tử, hỏi cả nửa ngày, bà ta mới mở miệng nói một câu: “Món đồ ấy còn đắt hơn con chó của cô nhiều.”
Lão tử buồn rầu, GM, bạn nói xem mẹ kiếp con người thời đại này sao lại làm như vậy!!!
Khi đến chỗ của Con Vịt nó liền biết đường, một đường xông thẳng vào văn phòng của Con Vịt, lão tử thấy chỗ của Con Vịt cũng không có đồ chơi cho nó, liền mua cho nó một cái. Nhưng cô y tá không chịu lấy tiền, nói sẽ trực tiếp trừ vào tiền lương của Con Vịt, lão tử ngẫm lại cũng đúng, mua về không phải là chó của anh chơi, lẽ nào là lão tử cắn chơi sao!!
Khi đi vào thì Con Vịt đang xem một con rắng cạp nong, anh cầm đầu con rắn, lão tử có chút buồn nôn, liền cách xa một chút, anh mỉm cười: “Đừng sợ, ngồi đấy đợi một chút.”
Lão tử ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của anh, Chủy Chủy nhào tới cắn ống quần của anh, anh dùng chân nhẹ nhàng đẩy nó ra, sau đó lại rất tỉ mỉ cầm bông tẩy khoang miệng cho con rắn, lão tử rất tò mò hỏi: “Bị bệnh gì?”
“Viêm khoang miệng.” Anh không ngẩng đầu, cầm một ống tiêm nhỏ, rất chuyên chú chích vào con rắn nhỏ trắng đen xen kẽ kia: “Trong ngăn kéo đầu tiên bên tay phải của em có đồ ăn.”
Lão tử thuận lợi tìm thấy, cầm một quả chuối tiêu, khom lưng bẻ cho Chủy Chủy một miếng, nó vừa ăn liền phát hiện mùi vị không được, lại phun ra.
“Rắn cũng bị viêm khoang miệng sao?” Cầm lấy con chuột trên bàn di di, màn hình bảo vệ tắt đi, trong máy tính vẫn đang onl game. Trên màn hình Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên đang đánh quái ở Đông Hải Chi Tân, Lão Thánh gửi hai tin nhắn cho anh nhưng đều không có hồi đáp.
[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Con Vịt, hỗ trợ phó bản Đào Khê.
[Bạn tốt] THánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Có onl hay không?
Mà Con Vịt đang thanh lý khoang miệng cho con rắn kia: “Xà cũng có khoang miệng, tạo sao lại không thể bị viêm khoang miệng?” Anh khẽ nói.
Lão tử ngẫm lại cũng đúng, lại cắn một miếng chuối tiêu, rồi bắt đầu nhắn tin lại cho Lão Thánh, Chủy Chủy đang đùa với đồ chơi mới của nó, hình một cái xương, nó cắn tới cắn lui cảm thấy rất hứng thú.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Bây giờ mới lên.
[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ mời bạn vào tổ đội, đồng ý hay từ chối.
Vậy còn nói gì nữa, lão tử liền vào đội.
Sau đó lúc đánh quái lão tử liền không nói một lời, sau đó liền theo bản năng mà xông lên, thuận thế ấn phím F1 để ra đòn công kích, ấn nửa ngày mới phát hiện đây là nick của Con Vịt.
Sau đó toàn đoàn kinh ngạc nhìn lão tử không nói một tiếng nào, cũng may vẻ bản mặt già nua của lão tử này còn đủ dày, bình tĩnh dùng hồi máu trong thời gian nhanh nất.
[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nhân yêu đáng chết?
Ách
[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Làm sao?
[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nhanh như vậy đã dùng chung nick? Chúc mừng chúc mừng.
Lão tử chỉ cười gượng.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Ha ha.
Đi ra khỏi phó bản, Con Vịt đã thả con rắn kia lại vào trong tủ, rửa sạch tay rồi ôm lão tử đang dựa nửa người trên ghế: “Long nhi, trang bị bình thường của Lưu Ly Tiên vốn là có chín lỗ, đập một bộ cánh hồng cũng khoảng chừng hơn ba ngàn vàng, thực ra cũng không đắt, chỉ là”
Tôi biết anh muốn nói cái gì, kỳ thật tôi cũng không muốn đập một bộ cánh hồng, nếu muốn đập tôi đã sớm làm ra một bộ trang phục bất diệt, bộ đạo sĩ chiến trường, cũng đã đủ đánh bại những người không đập cánh hồng, nhưng với những người không đánh lại thì dù cho có đập cánh hồng cũng vẫn nguy hiểm.
Huống hồ chơi game nhất định phải chơi đến mức đại thần sao?
Sau khi làm đại thần thì sao đây?
Tôi quay người ôm anh. Anh không nói tiếp nữa, hai người cứ như thế lẳng lặng mà ôm nhau, anh mặc áo blouse, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc.
Trước đây tôi rất ghét mùi vị kia, nó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng mà lúc này cảm thấy cũng không tồi, kỳ thực cảm giác có người để có thể ôm rất tốt.
Thấy mọi chuyện có vẻ chuyển biến, Chủy Chủy bắt đầu đem vật mà nó đang cắn đặt trên giầy của anh, gọi tới gọi lui muốn anh chơi với nó.
Con Vịt cúi đầu cầm vật đó ném lại gần đống tài liệu ở xa xa, nó liền chạy nhanh tới lấy chạy về, liều mạng quẫy đuôi, dáng vẻ rất chi là tiểu nhân đắc chí.
Con Vịt gọi một y tá lại đây, gọi nàng mang Chủy Chủy ta ngoài, tôi nghi hoặc nhìn anh, anh nói trên tầng hai có người gửi nuôi chó ở đây, có thể chơi cùng nó.
Y tá cười dẫn Chủy Chủy ra ngoài, rất tự giác đóng cửa lại, Con Vịt khóa cửa sổ lại, sau đó ôm lấy lão tử ngồi trên ghế. Trong phòng trở lên ám muội.
Lão tử kinh ngạc, GM, hóa ra là muốn chuyển AV sao!
Anh nhưng lại không có động tác khác, chỉ là lẳng lặng ôm như vậy. Lão tử dựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, rất mạnh mẽ.
“Thích không?” Anh nói bên tai lão tử, lão tử rất kinh ngạc, anh có thể nhìn ra lão tử thích ôm anh sao. Nhưng vẫn phải thành thật đáp: “Thích.”
Anh nắm chặt tay lão tử hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Thích thì ôm lâu hơn một chút.”
Buổi trưa vốn là định ra ngoài ăn cơm, nhưng có người ôm một con chó bị hóc xương cá đến, Con Vịt lại bận. Tôi dắt Chủy Chủy, dùng xe của Con Vịt đi hóng gió, mua một tấm bản đồ thành phố, đi loanh quanh vài vòng.
Chủy Chủy rất vui vẻ, ngồi ở ghế lái phụ vẫn đang xem xét làm sao để thò đầu ra, đáng tiếc nó không học được thuật xuyên tường, nên vẫn không thể nghĩ ra.
Hôm đó trời nắng, tâm tình không hiểu sao tự nhiên rất tốt.
Đi dạo đến ba giờ chiều, chọn cho Con Vịt một cái áo lông, một cái áo sơ mi màu xanh da trời, bây giờ thì chưa mặc được, nhưng mà tôi nghĩ trời sẽ nóng lên mà.
Sau đó muốn mang nó đi ăn đồ ăn nhanh, đáng tiếc nhân viên nhà hàng không cho nó đi vào, tôi bảo nó là bạn của tôi cũng không được sao? Người phục vụ vô cùng lễ phép nói thú cưng của tôi sẽ làm lây truyền vi khuẩn vân vân. Đương nhiên lão tử không đồng ý rồi, nó đã được tiêm toàn bộ vắcxin phòng bệnh, hai ngày tắm một lần, bây giờ là nuôi nó đến mức bóng loáng sạch sẽ rồi, ngay cả một con giận cũng không có.
Lão tử không còn cách nào hơn là lại dắt nó trở về.
Về đến nhà cũng tẻ nhạt, mẹ Con Vịt đã đi tới thành phố G, bà nói bà biết một tiệm may rất được, có thể làm một bộ ga giường trải trong đêm tân hôn. Tôi hỏi bà có muốn tôi đi cùng không, bà chỉ xua tay, bảo tôi cẩn thận quản Con Vịt là được rồi.
Tôi đăng nhập vào game, Con Vịt còn ở Đông Hải Chi Tân, tôi gửi hai tin nhắn nhưng không thấy hồi đáp, chắc là đang đánh quái.
Lưu Ly Tiên không có gì làm vô vị, lão Thánh để lão tử mang mấy nick nhỏ đi phó bản, lão tử đứng trước phó bản cấp 14, thực sự là có chút sợ hãi, phó bản này lão tử đã chà đạp đến phát ngán.
Đang lúc chán nản, có một tin nhắn hấp dẫn lão tử.
[Người xa lạ] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Lưu Ly Tiên.
[Người xa lạ] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ:?
[Người xa lạ] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Bạn nhận mình làm đệ tử được không?
Lão tử ngẫm lại, hiện tại Thiên Hạ đã không còn là Thiên Hạ lúc trước chúng tôi gian nan thăng cấp nữa, một tuần tăng sáu mươi mấy cấp vô cùng dễ dàng, thu nhận một cái đồ đệ, bình thường mang đến level 30 là xuất sư, thực rất nhanh, lão tử coi như thu chút điểm danh vọng cũng được.
Buổi xế chiều hôm ấy, Lưu Ly Tiên liền có thêm một đồ đệ.
Sau khi tôi thu nàng ta mới có hứng thú đi xem nàng ta, là một nữ kiếm khách cấp 14, mái tóc màu trắng bện thành hai búi trên đầu buông xuống trước ngực, trong tay cầm một cái kiếm dài của hệ thống, các trang bị khác đều trống không, chỉ kém trên mặt không khắc bốn chữ “ta là người mới”.
Đầu tiên tôi để nàng ta vào Hồng Tụ Đường của Chân Phạm, ở đó có phó bản định kì. Các nick nữ rất nhiệt tình, phát ra vẻ mặt hoan nghênh, nhưng nàng trả lời vô cùng ngắn gọn.
[Thế lực] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói: Cảm ơn.
Khi đó tôi đang dẫn nàng và mấy nick nhỏ của Hồng Tụ Đường đi phó bản cấp 14, người trong trò chơi này, đều rất hiện thực, nếu như nàng không phải đồ đệ của ta, sợ là có ít người sẽ đối nàng nhiệt tình như thế.
Hơn nữa nàng lại lạnh nhạt, các nick nữ bắt đầu tán gẫu.
Nhưng tôi rất có hảo cảm với đồ đệ này, không làm nũng, không dài dòng, không mở miệng liền đòi trang bị.
Chân Phạm cũng lên tiếng chào hỏi, tôi nghĩ con gái uốn éo thiếu gì, đàn ông thích đẹp thì mệt hết hơi.
[Thượng thư Thế lực] Lưu Ly Tiên: Đồ nhi, chú ý góc trên bên phải màn hình của con, có một cái bảng nhiệm vụ hàng ngày. Mỗi khi thăng cấp thì xem một lần, thơ với rượu thì tùy theo cấp bậc mà đi kiếm, có thể làm thì liền đi làm, như vậy chờ con lên đến đẳng cấp, ngày hôm nay còn có thể đi làm một lần.
[Thế lực] Thanh Hạnh Bất Ngữ: Ừ.
[Thượng thư Thế lực] Lưu Ly Tiên: Nếu có người đánh không lại thì gọi ta. Đúng rồi, Chân Phạm, trong quốc khố có bộ kiếm khách cấp 50, có ai muốn không? Nếu không có thì cho đồ đệ của ta, mẹ kiếp để trong kho hàng để mọc nấm à!
[Chủ Thế lực] Chân Phạm: Tiên ca, để ta đến làm đồ đệ của ngươi đi!
[Thượng thư Thế lực] Lưu Ly Tiên: [niệm kinh] đồ nhi, khi sư phụ già, ngươi nhớ phụng dưỡng.
[Chủ Thế lực] Chân Phạm: Giơ ngón giữa!
Lão tử cười, khi lui ra khỏi Thế lực đột nhiên nhớ đến một vấn đề.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: Đồ nhi, lại đây.
Một nữ kiếm khách toàn thân đồ cam bước đến.
[Bạn tốt] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn:?
[Hệ thống] Bạn muốn giao dịch với Thanh Hạnh Bất Ngữ.
Tôi để 100 kim vào trong khung giao dịch.
Một lát sau.
[Bạn tốt] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Tại sao cho ta tiền?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: Con là đồ đệ của ta.
[Bạn tốt] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: Vì thế ngươi phải nuôi ta sao?
Lão tử cười đến ngã nhào.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: Gánh năng nuôi con sư phụ đảm đương không nổi, sau này tốt nhất là con kiếm một tấm chồng gả cho hắn mới là thực tế. Sư phụ hiện tại là trước cho con chút tiền lẻ, sau đó đợi sư phụ già thì có thể để con phụng dưỡng ta. [xoay quanh]
[Bạn tốt] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: …
Sau đó thì Con Vịt quay trở lại.
Lúc ấy tôi vẫn chưa quen với cuộc sống sinh hoạt của hai người, tôi vẫn cảm thấy chưa đói nên đã quên nấu cơm.
Con Vịt mua hoa quả, sữa bò và một ít đồ ăn vặt, lột một quả cam cho ta, sau đó lại đi vào nhà bếp nấu cơm. Tôi dẫn theo Thanh Hạnh Bất Ngữ lên tới cấp 21, đi năm lần phó bản cấp 21, sau đó đem Lưu Ly Tiên truyền tới Đông Hải Chi Tân đánh quái.
Mở một hộp sữa bò ra, đi đến nhà bếp thì Con Vịt đang thái rau, ta ôm eo anh từ phía sau, kề sát mặt ở lưng của anh, đặt sữa bò bên môi anh, anh chỉ hút nhẹ một ngụm, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngoan, sắp được ăn rồi.”
Khi đó tôi liền cảm thấy xong rồi, Con Vịt, anh nhất định sẽ chiều hư Tô Như Thị đấy.
Bữa tối là hai món ăn một món canh, món ăn rất đơn giản, nhưng hương vị không tồi. Tuổi tác sẽ cho ta rất nhiều thứ, ví như không phân biệt nam nữ, như tài nấu ăn của Con Vịt.
Anh múc cho tôi một chén canh bí đao, tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Con Vịt, em không thích bí đao.”
Anh tiếp tục múc canh: “Nhưng mỗi món em phải ăn một chút, không được kém ăn.”
Tôi cảm thấy tôi giống như đứa con gái của anh, tuy rằng anh không thể có một đứa con gái lớn như lão tử rồi!
Buổi tối, khi ão tử tắm phát hiện móng tay lại dài đâm vào thịt, ngón chân có chút sưng, đụng vào liền thấy đau. Lão tử đi ra, cầm cắt móng tay để cắt, nhưng thực sự là mẹ kiếp quá đau, lão tử đành ném cắt móng tay qua một bên, quyết định quên đi!
Con Vịt cũng tắm xong đi ra, đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó đi lấy cái kéo nhỏ và một ít thuốc.
Lão tử kinh ngạc: “Anh định làm gì?”
Anh mang nước nóng lại đây, kéo lão tử tới bên giường, đặt chân của lão tử vào trong nước nóng. Anh mỉm cười: “Chuyện như vậy thì phải đến tìm anh, anh là chuyên gia đấy.”
Tôi bừng tỉnh, đúng rồi, cái tên này bình thường cũng hay cắt móng tay con bọn chó mèo.
Liền vỗ bả vai của anh: “Hừm, thú y, bần đạo đành tạm thời tin tưởng anh một lần.”
Anh cười cúi người nửa quỳ trước mặt tôi, dùng khăn mặt lau khô chân tôi, sau đó lại bôi thuốc ở trên móng tay, nhẹ nhàng thổi một chút, bắt đầu dùng cái kéo nhỏ nhẹ nhàng cắt, cắt được một lúc lại hỏi tôi một tiếng: “Đau không?”
Có thể là mới vừa ngâm xong, cũng không cảm thấy đau, tôi lắc đầu, anh mỉm cười tiếp tục cắt.
Khi đó ánh đèn trong phòng ngủ là màu vỏ quýt, ánh lên gò má cả anh, động tác của anh chăm chú mà cẩn thận, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hà hơi, phảng phất ở trong tay lão tử.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã biết tại sao Trình Trình lại ấu trĩ như vậy, ở trước mặt anh bạn sẽ cảm thấy mình là bảo bối quý giá nhất của anh.