Hai đứa nhỏ đang ngồi chơi xếp gỗ ở trên sàn nhà trong phòng khách, nhìn thấy Lâm Oản Oản, ánh mắt của hai đứa nhỏ liền tỏa sáng, ngay lập tức chạy lại.
Lâm Oản Oản ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đứa nhỏ một trái một phải, tròng lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, ôm hai đứa nhỏ, tâm Lâm Oản Oản vốn lạnh buốt liền trở nên ấm áp.
"Hai đứa ở nhà có ngoan không?"
"Ngoan! Tâm Can rất nghe lời anh trai đó." Tâm Can chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa muốn hôn vào mặt Lâm Oản Oản, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Dì Oản Oản, sao mặt của dì lại như thế này?"
Lâm Duệ cũng chạy qua nhìn.
Lâm Oản Oản theo bản năng che mặt lại: "Không có việc gì đâu.."
"Còn nói không có việc gì, mặt đều sưng cả lên, còn đỏ nữa!" Tâm Can nháy mắt tức giận: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dì ơi, có phải là ở đoàn phim có người ức hiếp dì hay không?"
"Không có.."
Lâm Oản Oản bất đắc dĩ.
Cô đã chườm đá ở đoàn phim rất lâu, lúc về còn cố ý nhìn qua gương xem xét, chờ vết đỏ trên mặt nhạt đi mới về nhà.
Không nghĩ tới ánh mắt Tâm Can tốt như vậy.
Việc này chẳng những khiến cô nhức đầu, cũng khiến cô vô cùng cảm động. Cái này chứng minh bé con rất coi trọng cô, cho nên mới nhận ra khác biệt nhỏ như vậy ở trên mặt cô.
"Dì Oản Oản.."
Tâm Can còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Duệ liền kéo tay áo bé lại, nhìn bé lắc đầu. Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng đoạn thời gian này Tâm Can cũng đã quen chuyện gì cũng đều nghe theo Lâm Duệ, cho nên dù cho có không tình nguyện như thế nào, thì bé cũng không có hỏi tiếp.
Bé nhấc đôi chân ngắn mập mạp của mình chạy chậm đến phòng bếp lấy một chai nước lạnh, rồi đưa cho Lâm Oản Oản.
"Dì ơi uống nước."
"Cảm ơn Tâm Can!"
Lâm Oản Oản vô cùng nể tình uống hai ngụm, sau đó hỏi hai đứa: "Hai đứa ăn cơm chưa?"
"Còn chưa có ăn ạ!"
"Dì nấu cho hai đứa ăn nha, muốn ăn cái gì nào?"
"Chỉ cần là dì làm, Tâm Can đều thích ăn."
Ai uy!
Nghe một chút đi!
Ấm lòng biết bao nhiêu, Duệ Duệ nhà cô chỗ nào cũng tốt, nhưng mà lại không thích biểu đạt, cho nên Lâm Oản Oản hoàn toàn không có sức chống cự với những lời ngon tiếng ngọt như vậy, tâm tình vốn có chút buồn bực ngay lập tức liền sảng khoái.
Cô hừ ca đi vào phòng bếp.
* * *
"Anh, sao vừa rồi anh lại cản em chứ.."
Tâm Can kéo Lâm Duệ đến gần phòng, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ hung ác: ' "Hôm nay dì đi đoàn làm phim, lúc trở về mặt lại sưng, khẳng định là trong đoàn phim có người ức hiếp dì!"
"Chuyện mẹ không muốn nói, em hỏi thế nào mẹ cũng sẽ không nói đâu."
"Thế phải làm sao bây giờ, chuyện này liền bỏ qua như vậy sao? Tuyệt đối không được! Không ai được phép ức hiếp dì Oản Oản!"
"Ai nói bỏ qua!"
Hừ!
Cậu bé là người dễ nói chuyện như vậy sao!
Đôi mắt Tâm Can sáng lên: "Anh, anh nghĩ xem phải làm như thế nào?"
Lâm Duệ quơ quơ điện thoại trong tay.
"Ơ, đây là điện thoại của dì, anh cầm làm cái gì?"
"Tìm đầu sỏ gây chuyện!"
Mật khẩu điện thoại của Lâm Oản Oản không ai có thể rõ hơn Lâm Duệ, cậu bé thuần thục mở khóa điện thoại, sau đó mở ra danh bạ, người trong danh ba của Lâm Oản Oản cũng không nhiều, cậu ngay lập tức tìm ra số của đạo diễn Lý.
Sau đó, bắt chước phong cách nói chuyện bình thường của Lâm Oản Oản, gửi cho ông ấy một tin nhắn.
"Thật xin lỗi đạo diễn, hôm nay bởi vì chuyện của tôi mà làm chậm trễ quá trình quay chụp."
Lý Mưu nhanh chóng trả lời tin nhắn, chắc là ông ta đang vội, nên gửi tới tin nhắn thoại, bối cảnh thanh âm trong tin nhắn có chút ồn ào.
"Chuyện hôm nay không thể trách cô, là Phan Tĩnh Vân cố ý tìm cô gây sự, chút chuyện đó tôi còn nhìn không ra thì quá uổng phí mấy năm qua lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy. Oản Oản à, cô là diễn viên rất có tiềm lực, lại trẻ tuổi như vậy, tôi rất xem trọng cô, đừng nghĩ nhiều như thế, diễn thật tốt cảnh quay của mình là được."
"Được, cảm ơn đạo diễn."
Sau khi trả lời tin nhắn, hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời hô lên một cái tên: "Phan Tĩnh Vân!"
Tâm Can vừa tức giận vừa bội phục, bé ngẩng đầu nhìn, hai tay ôm ngực, trong ánh mắt tràn ngập những ngôi sao nhỏ lấp lánh hâm mộ: "Anh, anh lợi hại quá đi!"
Chỉ gửi một cái tin nhắn liền biết được người xấu là ai.
Lâm Duệ bình tĩnh xóa đi đoạn tin nhắn vừa rồi.
"Anh, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
""Từ từ!"
Lâm Duệ lên trên mạng, sau đó tìm kiếm tư liệu của Phan Tĩnh Vân, sau khi xem xong tất cả tư liệu, mặt cậu nhăn nhó.
Nghệ sĩ của truyền thông Tinh Quang!
Không phải chung công ty với mẹ, cái này có chút khó khăn.
"A.. Em biết cô ta."
Tra ra ảnh chụp, Tâm Can ngay lập tức chỉ vào ảnh chụp rồ nói: "Anh! Anh! Anh! Em biết cô ta, lúc trước em có nhìn thấy cô ta trên tivi, cô ta thường xuyên diễn một vài vai phụ nữ độc ác, chú hai còn nói, người phụ nữ này còn từng câu dẫn chú ấy nữa!"
Lâm Duệ nhíu mày!
".. Hứ, ánh mắt của chú hai em mới không có kém như thế, em còn nghe lén được chú hai với chú Lãnh Quân Lâm nói chuyện." Tâm Can nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt hoang mang nói: "Chú hai nói cô ta là lẳng gì đó, còn nói cho dù có đưa đến cửa chú ấy cũng không cần."
"Kỹ nữ lẳng lơ?"
"Đúng đúng đúng! Chính là cái từ đó, anh, đó nghĩa là gì vậy?"
"Trẻ con không nên biết!"
Tâm Can: "..."
Bé đúng là trẻ con. Nhưng anh trai với bé sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm mà, anh cũng là trẻ con đó thôi!
Nhưng mà anh trai thật là lợi hại nha, biết nói nhiều từ mà bé không hiểu như vậy.
Gào khóc ngao!
Hai mắt Tâm Can tỏa sáng, chính thức trở thành fan não tàn của Lâm Duệ.
Lâm Duệ cất điện thoại, ngoắt ngoắt tay với Tâm Can, Tâm Can ngay lập tức vọt tới: "Anh..". Được copy tại ﹟ T𝐫UmT𝐫u yện.vn ﹟
"Tâm Can, anh nhớ hình như bên cạnh em có bảo tiêu?"
" Có có có, có vài người lận, mỗi lần em ra cửa đều sẽ lén đi theo em. Nhưng mà lần trước, em suýt chút nữa bị ngựa đá, là lần mà dì Oản Oản cứu em, papa nói bảo tiêu thất trách, nên đã đổi thành mấy người khác. "
" Em ra lệnh cho bọn họ được không? "
" Đương nhiên được rồi! "Tâm Can vẫy vẫy cái đầu, kiêu ngạo nói:" Papa nói, ai tới bảo vệ cho Tâm Can, thì người đó sẽ nghe lời của Tâm Can, mặc kệ là chuyện đó có đạo lý hay không có đạo lý đi nữa, bọn họ cũng phải nghe lời của em. "
Lâm Duệ nở nụ cười.
" Anh, anh cười thật là gian trá nha.. phi phi phi, là cơ trí! Cơ trí! "Tâm Can lôi kéo cánh tay Lâm Duệ, hưng phấn hỏi:" Anh, có phải là anh nghĩ ra biện pháp nào hay không? "
" Có muốn báo thù cho mẹ không? "
" Đương nhiên! Người phụ nữ không có mắt này dám ức hiếp dì Oản Oản của em, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị em trả thù đi. "
" Vậy em cho anh mượn hai người bảo tiêu dùng vài ngày đi. "
Tâm Can cũng không hỏi nguyên nhân, vỗ ngực đồng ý:" Không thành vấn đề, nhưng mà anh ơi.. anh muốn làm như thế nào nha! "
Lâm Duệ tiến tới gần tai Tâm Can, nói nhỏ cho bé nghe vài câu, càng nghe, ánh mắt Tâm Can càng sáng, cuối cùng ánh mắt bé nhìn Lâm Duệ đều tràn đầy vẻ sùng bái.
" Anh, anh thật thông minh! "
" Đó là đương nhiên!"
Hai đứa trẻ liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.