Tiêu Dục khiếp sợ nhìn Lâm Oản Oản, một lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại, càng nhìn anh ta càng không chắc chắn, lúc này Lâm Oản Oản vẫn đang mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, tinh xảo, phụ kiện tinh mỹ, trang điểm tinh tế. Cô đang dựa vào chiếc ghế thái sư, đôi mắt cô lưu chuyển đầy vẻ quyến rũ, vô cùng mị hoặc.
Khí chất này.. làm sao Lâm Oản Oản có thể có được.
"Anh A Dục? Anh A Dục!"
Thấy ánh mắt của Tiêu Dục rơi vào trên người Lâm Oản Oản, thật lâu cũng không dời đi, Lâm Vi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta nắm chặt hai tay, cả người đột nhiên loạng choạng.
Tiêu Dục vội vàng đỡ lấy cô ta.
"Làm sao vậy, có phải là không khỏe ở trong người không?"
"Ừm!" Lâm Vi tựa đầu vào vai anh ta, từ từ nhắm hai mắt lại, yếu ớt nói: "Đột nhiên có chút choáng váng.."
"Có phải say nắng hay không?"
"Có lẽ vậy."
Tiêu Dục không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng đỡ Lâm Vi đi đến dưới một bóng cây, Tiểu Thiến thấy vậy lập tức di chuyển một chiếc ghế tựa tới, tìm một chiếc quạt tới, cắm điện, quạt liền chuyển động kêu vù vù.
Tiêu Dục lấy một chai nước khoáng lạnh đắp lên trán cô ta, vẻ mặt quan tâm: "Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
Hai người họ ở chung với nhau, nhân viên đoàn phim và các diễn viên cũng rất có ánh mắt, đều ở cách bọn họ rất xa.
Tiêu Dục kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Vi, nhìn gò má ửng hồng của cô ta, anh ta rất đau lòng: "Em đó, sức khỏe không tốt, còn muốn làm công việc nặng nhọc như vậy.."
"Người ta thích mà!"
Tiêu Dục bất đắc dĩ.
Anh ta mở nắp chai nước suối ra, đưa đến bên môi cô ta: "Uống mấy ngụm cho mát."
Lâm Vi ngoan ngoãn nhấp hai ngụm.
Hai người họ ở dưới bóng cây trò chuyện về những gì đã xảy ra ở đoàn làm phim, nói một hồi liền nói tới Lâm Oản Oản.
"Anh A Dục, có một chuyện em vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Cho tới bây giờ em vẫn luôn trì hoãn, nhưng càng trì hoãn, em lại càng cảm thấy bất an."
"Có chuyện gì, em nói đi?"
"Diễn viên vừa rồi anh nhìn thấy chính là chị!"
Tiêu Dục sửng sốt: Em nói cái gì? "
Người phụ nữ vừa rồi thực sự là Lâm Oản Oản sao?
" Chị ấy vào đoàn phim thông qua một buổi thử kính, lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy trên trường quay, em đã rất sốc, em còn nghĩ cô ấy chỉ là giống chị thôi, nhưng em cũng không chắc lắm, vì vậy em đã gọi điện cho Dư tổng để hỏi anh ấy. Dư tổng nói với em, tên của cô gái thử kính đó là Lâm Oản Oản, vì vậy em mới chắc chắn rằng cô ấy là chị. "
Lâm Vi cúi đầu cười khổ nói:" Em thực sự không hiểu.. Nếu chị ấy không chết, tại sao chị ấy không quay lại tìm chúng ta, ngược lại còn làm chúng ta đều nghĩ rằng chị ấy đã chết. Anh A Dục, thật ra, những năm này em luôn cảm thấy áy náy với chị ấy, năm đó nếu không phải tại em, anh cũng sẽ không mất đi lý trí mà đối xử với chị ấy như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện bừa bộn xảy ra như vậy.. "
" Vi Vi, không phải lỗi của em. "
Là do Lâm Oản Oản cầm dao gọt hoa quả đâm Vi Vi trước, cô ấy không có làm gì cả, sao có thể trách cô ấy được.
" Nhưng mà, chị ấy nhất định rất hận em. "Lâm Vi sụt sịt, nước mắt lưng tròng, cô ta nắm chặt tay Tiêu Dục, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:" Em nghe nói mấy năm nay chị ấy đều ở nước M, vừa mới về nước khoảng nửa tháng trước, chị ấy vừa về nước, đi chỗ nào lại không đi, mà cố tình đến đoàn phim "Uyển phi truyện". Em lo là, lo là.. Em biết em nợ chị ấy, nếu chị ấy muốn trả thù em, thì em cũng nhận. "
" Nhưng, nhưng.. "Nước mắt của Lâm Vi rơi xuống từng giọt từng giọt lớn:" Hai chúng ta thật vất vả cùng nhau trải qua những khó khăn để đến bên nhau, anh A Dục, em thực sự không thể chịu đựng được nhiều biến cô như vậy, bây giờ em chỉ muốn cùng anh bạc đầu giai lão.. "
Sắc mặt Tiêu Dục biến đổi:" Lâm Oản Oản đang gây phiền toái cho em sao? "
Ánh mắt Lâm Vi né tránh:" Không, không có.. "
" Vi Vi, nói thật cho anh biết đi! "
Lâm Vi khó xử cắn môi:" Đều là một chút chuyện nhỏ, không thành vấn đề. "
" Nói! "
Lâm Vi cười khổ, sau đó bất đắc dĩ nói:" Em có rất nhiều cảnh quay với chị ấy, có đôi khi chị ấy sẽ gây rắc rối trong lúc diễn.. Nhưng đều không sao cả, trong lòng chị ấy có oán hận, nếu điều này có thể khiến những oán giận trong lòng chị ấy lắng xuống cũng là một chuyện tốt. "
Khi đối diễn với Lâm Oản Oản ngày hôm đó, mặc dù cô ta không biết tại sao cô ta cứ quên lời, nhưng cô ta chắc chắn rằng nhất định là do Lâm Oản Oản đang giở trò.
" Cô gái ngốc, sao em lại ngốc như vậy! "Nghe cô ta nói nhiều như vậy, Tiêu Dục cảm thấy rất đau lòng:" Những chuyện này sao em không nói với anh? "
" Đều là chút chuyện nhỏ.. "
" Chuyện nhỏ của em đối với enh mà nói đều là chuyện lớn! "Tiêu Dục cắt ngang lời cô ta, trầm giọng nói:" Hơn nữa, bài học năm đó em quên rồi sao? Ba năm trước, em nơi chốn nhường nhịn cô ta, mới dẫn đến chuyện cô ta càng ngày càng kiêu ngạo, càng ngày càng quá đáng, cuối cùng còn dùng dao đâm em! "
" Đây đều là em nợ chị ấy.. "
" Đừng nói nhảm! "
Lâm Vi sụt sịt:" Anh A Dục, thật ra bây giờ em lo lắng cho chị ấy nhiều hơn.. "
" Cô ta không có gì phải lo lắng cả. "
" Em nghe Dư tổng nói, Thần phi của "Uyển phi truyện" ban đầu đã định là Phan Tĩnh Vân, nhưng không biết vì lý do gì mà sau đó lại trở thành chị.. Còn nữa, sáng nay, có một người bí ẩn đã gửi rất nhiều quà đến đoàn làm phim, điểm danh nói là đưa cho chị, tổng cộng có mười hai thùng, trong thùng chứa đầy trang sức bằng vàng.. "
Lâm Vi cố ý nói một nửa giữ lại một nữa, khơi dậy lòng tò mò vô tận của người khác.
Cô ta quay đầu lại, quả nhiên thấy sắc mặt Tiêu Dục đã xanh mét.
" Anh A Dục, anh cũng biết trong giới giải trí long ngư hỗn tạp, người nào cũng có, cái vòng luẩn quẩn này chính là thùng thuốc nhuộm lớn, em ở trong vòng tròn có thể thuận lợi phát triển là nhờ có anh A Dục đứng sau em. Cho nên không ai dám có ý tưởng gì với em, nhưng chị ấy thì khác, chí ấy mới vào cái vòng này không lâu, cái gì cũng không hiểu, lại còn xinh đẹp, em lo chí ấy sẽ lạc lối. "
Tiêu Dục hít sâu một hơi, tức giận gõ vào trán Lâm Vi một cái, thở dài nói:" Em đó, không lo cho chính mình đi, còn đi lo lắng cho Lâm Oản Oản, thật là.. "
" Dù sao chị ấy cũng là chị gái em, ba đối xử với em tốt như vậy, em không thể trơ mắt nhìn chị gái mình đi chịu chết. "
Tiêu Dục nặng nề thở dài:" Cô ấy có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. "
" Anh A Dục.. "
" Chuyện này em không cần lo lắng, nếu như cô ấy thật muốn đắm mình vào đó, thì em có bao nhiêu lo lắng cũng vô ích. "
Khuôn mặt Lâm Vi lộ vẻ khẩn trương:" Nhưng mà.. "
" Được rồi, đừng lo lắng nữa, mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn và hành động của mình, đương nhiên cô ấy cũng như vậy! "
Tiêu Dục cắt ngang lời nói của Lâm Vi.
Nếu Lâm Oản Oản chết, anh ta vẫn còn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng cô không có chết, nên cảm giác tội lỗi của anh at cũng không còn nữa.
Nghĩ đến cảnh Lâm Vi máu me đầm đìa năm đó, Tiêu Dục vẫn còn run sợ, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa!
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên đứng dậy nói với Lâm Vi:" Em nghỉ ngơi ở đây đi, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Oản Oản! "