Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 3: Có Phải Là Bị Choáng Ngợp Bởi Vẻ Đẹp Của Tôi Không?



"Anh đã thuê một căn nhà cho em và Duệ Duệ rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong anh sẽ trực tiếp đưa hai người qua đó, anh cũng đã mua một ít nhu yếu phẩm hằng ngày cho hai người, có thể là còn thiếu một số thứ, chờ cơm nước xong chúng ta đi kiểm tra lại một chút, nếu có thiếu thứ gì thì chúng ta cũng có thể xuống siêu thị ở dưới lầu để mua, để anh mang hai người đi mua."

Trên đường, Hứa Dịch lái xe, Lâm Oản Oản ôm Lâm Duệ ngồi ở ghế sau, nghe thấy những lời nói của Hứa Dịch, cô xúc động híp mắt lại.

"Ừm! Hứa Dịch, anh ôn nhu săn sóc như thế, làm hại em đều muốn gả cho anh!"

"Hừm.. Đề nghị này cũng không tồi, lại còn thể thể kiếm một đứa con trai mà không cần phải làm gì."

Lâm Duệ trịnh trọng gật đầu: "Mẹ, đề nghị này mẹ có thể nghiêm túc cân nhắc một chút đó!"

"Không được! Ba nuôi của con chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn được."

Hứa Dịch cười ha ha nói: "Có thể khinh nhờn."

Lâm Oản Oản: "..."

"Đáng tiếc tôi không có phúc khí này rồi."

Hai năm rưỡi trước cô và Hứa Dịch gặp nhau ở nước M.

Lúc đó cô vừa mới ghi danh Đại học biểu diễn ở Luân Đôn, cũng vừa mới học được Tiếng Anh để giao tiếp, nên ở nước ngoài cô đã nhận không ít sự kì thị của người khác.

Đầu năm nay, phân biệt chủng tộc thật sự rất phổ biến.

Đặc biệt là nữ sinh!

Sau khi Lâm Oản Oảm sinh hạ đứa bé thì dáng người cô càng thêm nóng bỏng, ở trong trường có không ít người theo đuổi cô, các nữ sinh đều vô cùng ghen tỵ, thường xuyên ngáng chân cô.

Là Hứa Dịch đã giúp cô hết lần này đến lần khác.

Sau đó, Hứa Dịch thôi học, nhưng anh cũng không có cắt đứt liên lạc với cô, biết cô một mình nuôi con cần có tiền, anh liền thường xuyên giới thiệu việc làm cho cô.

Hầu hết đều là diễn vai phụ ở trong đoàn phim.

Không chỉ có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất của cô trong đoàn phim, mà còn có thể giúp cô có thêm kinh nghiệm để quay chụp.

Tóm lại, Hứa Dịch là quý nhân của cô, và cũng là ân nhân.

"Hứa Dịch, tiền thuê nhà.."

"Chờ em kiếm được tiền rồi trả lại cho anh!"

"Anh tin tưởng em như vậy?"

"Làm một người đại diện, đương nhiên phải tin tưởng nghệ sĩ của chính mình rồi!"

Nửa năm trước, Hứa Dịch về nước.

Ba ngày trước, anh ta gọi điện thoại cho cô, nói là trong nước có một bộ phim cung đấu tên "Uyển Phi truyện" đang khởi quay, bộ phim này có kinh phí là 300 triệu nhân dân tệ, đội ngũ vô cùng hùng hậu.

Bộ phim truyền hình này được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên ở trên mạng, cuốn tiểu thuyết này rất nổi tiếng ở trên mạng, biên kịch cũng chính là bản thân tác giả.



Đạo diễn là Lí Mưu vô cùng nỗi tiếng ở trong nước.

Bởi vì là phim cung đấu, nên cần rất nhiều nữ diễn viên ưu tú, trong đó có một nhân vật phụ vô cùng phù hợp với hình tượng của cô, Hứa Dịch hỏi cô có muốn trở về để thử kính không.

Đây chính là một cơ hội tốt!

Cùng với một số nguyên nhân khác, lúc này Lâm Oản Oản quyết định trở về nước, mà Hứa Dịch cũng ủng hộ cô vô điều kiện, trở thành người đại diện của cô.

Đối với Hứa Dịch, Lâm Oản Oản trừ bỏ cảm kích thì vẫn là cảm kích.

Lâm Oản Oản ôm Lâm Duệ, kéo ghế lái rồi dựa vào, nghiêng đầu hỏi: "Ừm.. Hứa Dịch, anh nói thật đi, có phải là anh bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cho nên mới hết lần này tới lần khác giúp đỡ tôi đúng không? Haiz, anh nói thật đi, tôi sẽ không cười anh đâu, dù sao thì tôi cũng xinh đẹp như hoa lại khuynh quốc khuynh thành như thế này, anh có yêu tôi thì cũng là hợp tình hợp lý."

Tự luyến quá đi!

Hứa Dịch và Lâm Duệ liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt không thể chịu được rồi giả vờ nôn khan.

"Ha ha!"

* * *

Nhà hàng Suối Nước là một nhà ăn Trung Quốc cao cấp nổi danh ở Vân Thành.

Nhà hàng này là một tòa nhà nhỏ kiểu cổ, từ cửa lớn bước vào giống như lạc vào một khu phức hợp cổ kính, có gian hàng, lầu các, cầu nhỏ, nước chảy, có một người phục vụ mặc Hán phục dẫn mấy người bọn họ xuyên qua một hành lang màu đỏ thẩm đi vào một gian phòng nhỏ ở tận bên trong cùng để ăn cơm.

Tòa nhà có hai tầng, các gian phòng ở lầu một là phong cách trang nhã, còn phòng ở lầu hai, toàn bộ đều được tráng trí theo phong cách Trung Hoa, thanh nhã động lòng người, đầy sức quyến rũ.

Còn chưa tới giờ cơm, mà các gian phòng ở lầu một đã muốn chật kín người.

Lâm Oản Oản cảm khái: "Kẻ có tiền thật là nhiều!"

Trước kia cô có nghe nói qua nhà hàng này.

Làm ăn vô cùng phát đạt!

Phát đạt tới trình độ nào?

Muốn đặt một gian phòng trang nhã ở lầu một cần phải đặt trước ba tháng, còn gian phòng ở trên lầu thì phải đặt trước nửa năm, hơn nữa.. còn không chắc là có thể đặt được.

"Hứa Dịch, anh đến cùng là làm cái quỷ gì thế.."

Hình như là không có chuyện gì mà anh không thể làm được.

"Yên tâm, anh không có làm cái gì trái pháp luật đâu." Hứa Dịch ôm cậu bé đi ở phía trước, cười nói: "Nhà hàng này là do một người bạn của anh mở, anh không cần đặt trước"

Hóa ra là như vậy!

Người phục vụ dẫn mấy người bọn cô vào một gian phòng ở lầu hai.

Lúc còn chưa được một tuổi cậu bé đã phải ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên cậu về nước, nhìn thấy văn hóa truyền thống ở trong nước, cậu nằm trên vai của Hứa Dịch chăm chú nhìn.



Trong trí nhớ, cô đến loại nhà ăn sa hoa này để ăn tối cũng đã là chuyện của ba năm trước kia.

Lâm Oản Oản không tiền đồ thế mà lại có chút khẩn trương.

"Hứa Dịch, tôi muốn đi WC"

"Rẽ phải rồi đi đến cuối hành lang là tới."

"Chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại ngay."

Lâm Oản Oản đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, rồi lại từ hành lạng quay trở lại, còn chưa đi tới cửa phòng, đột nhiên có một trận gió đánh tới.

"Ma ma!"

Bắp chân của cô bị siết chặt, cô bị một cánh tay mềm mại ôm lấy, Lâm Oản Oản nháy mắt hoàn hồn, lúc cúi đầu xuống nhìn xém chút nữa bị chói mù mắt.

Ôm cô là một cô bé khoảng ba bốn tuổi, lớn lên trắng trắng mềm mềm, cô bé ăn mặc theo phong cách không chính thống, một đầu tóc bông xù cá tính, trên người mặc một cái áo da đính đinh tán, phía dưới mặc một cái váy quần bằng lụa mỏng, trên váy được khảm thêm những viên kim cương sáng long lanh đầy khoa trương, dưới ánh đèn, những viên kim cương phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc, thật sự là vô cùng chói mắt người nhìn!

"Cô bé, chắc là cháu nhận nhầm người rồi?"

Cô bé lắc lắc đầu, vẻ mặt ngạo kiều nói: "Con cũng không phải đứa bé ba tuổi, sao có thể nhận sai người, mẹ chính là mẹ của con!"

"Vậy năm nay cháu mấy tuổi?"

Bé con duỗi ra bốn ngón tay, trịnh trọng nói: "Bốn tuổi! Hai ngày trước con vừa làm sinh nhật ba tuổi rồi, bây giờ con đã bốn tuổi!"

Quả thật không phải là đứa bé ba tuổi nữa rồi, khóe miệng Lâm Oản Oản giật giật!

Lâm Oản Oản luôn không thích những đứa trẻ khác ngoài Duệ Duệ, nhưng không hiểu vì sao, lúc bị bé con này ôm, cô thế mà lại không cảm thấy một chút chán ghét nào.

Nếu lúc trước đứa con gái sinh đôi kia của cô còn sống, chắc là cũng sẽ đáng yêu như vậy.

"Bé con.."

"Mẹ ơi vào đây mau đi!"

"Ơ.."

Bé con không chờ Lâm Oản Oản nói xong đã nắm tay cô kéo vào trong phòng riêng: "Mẹ mau vào đi!"

Lâm Oản Oản đi vòng qua cánh cửa rồi bước vào phòng ăn riêng, lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng có hai người đang ngồi.

Một người đàn ông và một người phụ nữ, cả hai đều ăn mặc rất chỉnh chu, mặt đối mặt dùng cơm.

Từ góc nhìn của Lâm Oản Oản, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, nhưng vừa vặn lại có thể nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì bé con đã lôi kéo cô chạy tới đó.

"Dì ơi, đây là mẹ của cháu, thế nào, lớn lên thật xinh đẹp nhỉ, ném xa dì mấy con phố đi! Cháu nói với dì này, giá trị nhan sắc này của dì đứng nói lọt vào mắt xanh của papa, ngay cả một cửa này của cháu đều không qua được, cháu cũng không muốn những đứa em trai em gái tương lai của mình khi lớn lên sẽ trở thành những lão yêu quái đâu!"

"Cháu, cháu.." Người phụ nữ tức giận đến mức hai má đỏ bừng.

Bé con hất hất đầu tóc của mình, tiếp tục nói: "Papa cháu một lòng một dạ với ma ma của cháu, không phải là người mà bất kỳ đồ đê tiện nào cũng có thể câu dẫn được, cho nên dì vẫn là nên hết hy vọng sớm đi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.