Nam chính Sở Khiêm và nữ chính Lâm Vi trong đều là những ngôi sao hàng đầu, cả hai đều có phòng thay đồ riêng.
Mà nữ 2 đảm nhận vai hoàng hậu cũng giống như Sở Khiêm, đều là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Hạ, vai hoàng hậu do một người tên Hoàng Linh thủ vai, năm nay cô ấy 35 tuổi, cô ấy từng tham gia rất nhiều bộ phim điện ảnh và phim truyền hình kinh điển, là một nữ diễn viên phái thực lực, đồng dạng, cô ấy cũng có phòng thay đồ riêng.
Lâm Oản Oản là một người mới, dùng chung phòng thay đồ với các nữ diễn viên phụ quan trọng khác.
Hoàn cảnh phòng thay đồ cũng coi như không tệ, căn phòng nhỏ nhắn sạch sẽ ngăn nắp, phòng thay đồ tổng cổng có 6 vị trí, nhưng chỉ có hai chuyên viên trang điểm.
Lúc Lâm Oản Oản đến, những diễn viên khác còn chưa có đến, chuyên viên trang điểm cũng chỉ mới có một người tới.
"Người này là Amy, Amy đây là người thủ vai Thần phi, tên là Lâm Oản Oản."
Hai người bắt tay chào hỏi nhau.
Không lâu sau, nhân viên đem trang phục tới, trang phục là một bộ cung trang màu đỏ hồng, trang phục cổ trang rất khó mặc, nhân viên công tác luôn hỗ trợ mặc giúp.
Lâm Oản Oản kiểm tra trang phục cẩn thận, từ chiếc quần bó sát đến chiếc áo khoác ngoài cùng, cẩn thận không bỏ sót một góc nào, sau đó nhờ nhân viên giúp cô mặc vào.
Không phải là do cô quá cẩn thận.
Nếu cô đã gia nhập đoàn phim, thì cuộc chiến giữa cô và Lâm Vi đã chính thức bắt đầu.
Có rất nhiều ngôi sao nữ trong làng giải trí tranh đấu gay gắt với nhau, có một số là công khai, còn có một số là bí mật, một số ở khía cạnh tươi sáng và một số lén lút hãm hại ở sau lưng, chẳng hạn như.. Đặt một cây kim ở trên quần áo, chỉ cần cử động mạnh thì nó sẽ đâm vào trong thịt, đau không chịu nổi. Hay chẳng hạn như.. Biết nữ diễn viên nào đó bị dị ứng với một thứ gì chẳng hạn, thì liền cố tình nhiễm một ít thứ đó lên quần áo khiến người ta ngứa ngáy, nổi mẩn đỏ khắp người..
Cô hiểu Lâm Vi quá rõ, người phụ nữ này sẽ không từ thủ đoạn nếu chưa đạt được mục đích, hiện tại cô quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt cô ta, cô ta không muốn tiêu diệt cô mới là lạ.
Đơn giản, quần áo không có cái gì không ổn hết.
Mặc trang phục vào, Lin Wanwan ngồi vào ghế trang điểm, Amy chuẩn bị trang điểm cho cô.
Amy là một phụ nữ trung niên khoảng 30 tuổi, vì là stylist nên phong cách ăn mặc của cô ấy rất sành điệu và tương đối bóng bẩy, ngay từ khi Lâm Oản Oản ngồi xuống, cô ấy đã không ngớt lời khen ngợi về nhan sắc và làn da của cô.
"Chị Amy.."
Xung quanh không có ai nên Lâm Oản Ỏan lặng lẽ đưa cho cô ấy một phong bì màu đỏ, cười nói: "Tôi thực sự không thích dùng mỹ phẩm của người khác, chị Amy có thể giúp tôi được không?"
Chưa kể, trong làng giải trí có khá nhiều diễn viên không thích dùng chung mỹ phẩm với người khác.
Amy cũng không cảm thấy có gì lạ.
Diễn viên tự mang theo mỹ phẩm, lại có phong bao lì xì to như vậy để nhận, ngại gì mà không làm!
Amy không dấu vết nhét chiếc phong bì màu đỏ vào trong túi, thái độ của cô ấy đối với Lâm Oản Oản càng trở nên tốt hơn: "Đương nhiên là được rồi."
Lâm Oản Oản lập tức lấy mỹ phẩm mà cô đã chuẩn bị từ trước ra.
Amy thuần thục trang điểm cho cô.
So với phim cổ trang, nhiều diễn viên thích đóng phim hiện đại hơn, bởi vì phim cổ trang không chỉ khó nhớ lời thoại, mà còn rất phiền phức, trang điểm cũng rất rắc rối, thậm chí có khi cần mấy tiếng mới xong, trang dung của Lâm Oản Oản cũng không tính là phiền toái, chỉ cần nửa tiếng là trang điểm xong.
Dừng lại động tác trên tay, Amy vô cùng ngạc nhiên.
"Được rồi, thật là đẹp!"
Trong gương, đầu Lâm Oản Oản đeo đầy đồ trang sức lộng lẫy, trang điểm nhẹ nhàng, khóe mắt điểm một nốt ruồi lệ cùng với đường kẻ mắt hơi nhếch lên, cô nghiêng người dựa vào ghế, tạo cho người xem một loại cảm giác lười biếng mà lại quyến rũ, cô mặc một bộ cung trang màu đỏ có phần eo thắt lại khiến dáng người cô có vẻ trông yểu điệu thướt tha, khuôn mặt rạng rỡ bắn ra bốn phía.. Đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Tim Amy đập như sấm.
Má ơi!
Cô ấy ôm ngực, ngay cả một người phụ nữ như cô ấy khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc như vậy cũng không nhịn được mà như nai con chạy loạn, càng đừng nói là người đàn ông nào nhìn thấy.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu lý do tại sao Lí Mưu lại chọn Lâm Oản Oản.
Một người phụ nữ như vậy đóng vai yêu phi họa quốc mới có sức thuyết phục chứ!
Lâm Oản Oản đi chụp ảnh tạo hình với nhân viên công tác, chờ chụp xong cũng đã đến giờ ăn trưa.
Giữa trưa.
Ánh mặt trời chói chang, các diễn viên chính khá tốt, có thể ngồi ăn cơm còn có quạt, nhưng những diễn viên khác lại không thoải mái như vậy, chỉ có thể mặc trang phục nặng nề tìm chỗ râm mát mà trú.
Ăn bữa trưa xong, Lâm Oản Oản đổ mồ hôi đầm đìa.
* * *
Trong xe bảo mẫu.
Lâm Vi nhìn Lâm Oản Oản ở dưới bóng cây, hung hăng nhéo da thịt mềm mại trên eo Tiểu Thiến: "Không phải cô nói không có vấn đề gì sao? Đều đã một buổi sáng rồi, tại sao cô ta ở bên kia vẫn chưa có chút phản ứng nào?"
Tiểu Thiến bị đau nên sắc mặt trở nên vặn vẹo, nhưng cô ta cũng không dám trốn, rưng rưng nói: "Em, em không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là em đã bỏ thứ đó vào.."
"Còn dám cãi lại!"
Tiểu Thiến câm như hến, bối rối ngậm miệng lại.
Mọi người ở trong vòng đều biết rằng Lâm Vi nổi tiếng là người tốt tính, nhưng chỉ những người thân thiết mới biết rằng tất cả sự dịu dàng và tốt bụng của cô ta đều là giả tạo, Lâm Vi thực sự là một người lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen tỵ vô cùng mạnh mẽ.
"Vi tỷ.."
"Còn dám khóc! Mau thu hồi nước mắt của cô cho tôi!"
Tiểu Thiến gắt gao cắn môi, ngạnh sinh sinh nén nước mắt lại.
Hận ý của Lâm Vi khó mà nguôi ngoai!
Chết tiệt!
Có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi, trong trí nhớ của cô ta, Lâm Oản Oản là một đứa ngu xuẩn không có đầu óc, không ngờ sau ba năm, cô thế mà đã tiến bộ hơn không ít.
Nhưng mà, vô dụng thôi!
Cô vẫn không phải là đối thủ của cô ta!
"Vi tỷ, nếu không, em lại đi chuẩn bị một ít đồ vật đến đây.."
"Không cần!"
Lâm Vi lạnh lùng liếc cô ta một cái, "Loại chuyện này chỉ có lần một.. Lần hai vạn nhất bị người điều tra ra được đến trên đầu tôi, liền hỏng mất!"
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Lâm Vi chống đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên khóe miệng cô ta cong lên, trong đầu lại nghĩ ra một cái ý kiến hay.
* * *
Bên kia.
Trong phòng máy lạnh ở hiện trường quay, Tiêu Lăng Dạ mặc một bộ vest đen từ cửa sổ nhìn xuống dưới, khi thấy Lâm Oản Oản không ngừng lau mồ hôi ở dưới bóng cây, lông mày anh nhíu chặt lại.
Cô đã ngồi ở chỗ đó đợi hai tiếng đồng hồ rồi!
Bởi vì không thể cử động loạn làm quần áo và phụ kiện đầu tóc bị lộn xộn nên cô phải ngồi ở tư thế không được tự nhiên, nhìn thôi liền thấy không được thoải mái.
"Cô ấy còn phải chờ bao lâu?"
"Vừa rồi em có hỏi qua giúp anh, bây giờ đang quay cảnh của Lâm Vi và Sở Khiêm, hai người bọn họ là diễn viên chính, Tiểu Oản Oản chỉ là một người mới, khẳng định phải đợi bọn họ quay xong."
"Bọn họ còn muốn quay trong bao lâu?"
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ trở nên lạnh lùng.
Tiêu Diễn thấy thế vội vàng an ủi anh, anh ta chỉ những diễn viên đang chờ ở dưới lầu nói: "Đây đều là chuyện bình thường, người mới vừa vào nghề, ai mà chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh nhìn bọn họ đi, tất cả đều đang chờ, sau này từ từ sẽ không còn khổ như vậy nữa."
"Cô ấy không cần!"
Khóe miệng Tiêu Diễn giật giật.
Ý của anh trai anh ta là nói, Tiểu Oản Oản có anh làm chỗ dựa vững chắc cho cô, vì vậy cô không cần phải chịu đựng như thế này!
Tiêu Viêm lén liếc anh một cái, "Chậc! Thật ra làm diễn viên cũng rất là vất vả! Lúc này nhiệt độ bên ngoài cũng phải ba mươi bảy ba mươi tám độ, mặc đồ dày như vậy mà không có cả quạt, không biết có bị say nắng không nữa."