Nhưng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt ta, ngón tay ả ta vuốt ve bụng.
Nơi đó, có một sinh linh nhỏ đang ra đời.
Giống như ta vậy.
Chỉ là ả ta không lộ rõ.
Ả ta không thể chờ đợi được nữa mà tuyên bố chủ quyền với ta.
Để lại tờ giấy cho ta, không phải chính là vì giờ khắc này sao?
Ta đương nhiên phải làm theo ý ả ta.
Ta tiến lên, hai tay nắm lấy tay Trần Niệm, mỉm cười: "Ta đến đây nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tì nữ nào hợp nhãn duyên như vậy, có thể cho ta xin nàng ấy đến hầu hạ trong phòng không?"
Dung Húc ngầm đồng ý.
Trần Niệm cắn chặt môi dưới, đành phải cúi đầu nói: "Phu nhân, nô tỳ từ khi vào phủ đã hầu hạ thủ lĩnh trong thư phòng, chỉ biết mài mực cho thủ lĩnh, sợ là hầu hạ người không tốt."
Ta chỉ cần cúi đầu, giả vờ rất thất vọng và đau khổ.
Dung Húc liền nói: "Yểu Yểu hiếm khi xin ta, đương nhiên phải thỏa mãn nàng."
Ánh sáng trong mắt Trần Niệm từng chút vỡ vụn.
Nhưng Dung Húc lại không cho ả ta chút phản ứng nào.
Trước khi bọn họ rời đi, Trần Niệm đi ngang qua ta, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Ta vẫn mỉm cười.
Nếu Dung Húc đã thay lòng, ta có thể rời đi, nhưng đứa con trong bụng ta luôn cần có chỗ dựa.
Ả ta muốn thượng vị, ta cũng muốn tìm cho con một con đường lui.