Kì thi giữa kì sắp tới nên tiết tự học buổi tối của khối cấp ba tăng lên nửa tiếng, Chu Bùi Cảnh cũng ít gặp Tạ Trí ở trong phòng, cho dù có gặp mặt Tạ Trí cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu với cậu một chút không còn trêu đùa, hai người an an tĩnh tĩnh không có việc gì trải qua một khoảng thời gian.
Vào một buổi chiều giữa tuần tháng mười một, Chu Bùi Cảnh cuối cùng cũng thi xong môn Anh, vô cùng vui vẻ về kí túc lấy cặp trở về nhà lại thấy Tạ Trí sốt đến mức nóng bỏng người nằm ở trên sô pha.
Ngay từ đầu, Chu Bùi Cảnh không để ý tới người nằm trên sô pha, cậu thu dọn quần áo ở trong phòng rồi kéo vali đi ra ngoài, thấy trên bàn có một cái cốc liền định đi rửa rồi về nhà, bởi vì Tạ Trí nhất định sẽ không đụng vào, chờ chủ nhật anh về thì cái cốc cũng bám rêu luôn rồi.
Vừa mới đi tới bàn liền thấy Tạ Trí cau mày nằm trên sô pha. Tạ Trí vừa cao vừa to, đầu nằm lên trên đệm dựa, một chân thì vắt vẻo ở ngoài, còn một chân thì ở dưới đất.
“ Tạ Trí?” Chu Bùi Cảnh cho rằng Tạ Trí đã ngủ rồi, nhẹ giọng gọi anh.
Tạ Trí không nhúc nhích. Chu Bùi Cảnh cẩn thận tới gần anh quan sát một lúc, Tạ Trí cau mày gắt gao, rên rỉ hai cái dường như thân thể không thoải mát cho lắm. Tay Chu Bùi Cảnh đặt lên trán Tạ Trí rồi rút về ngay, xác định Tạ Trí đang phát sốt.
Vốn dĩ, Chu Bùi cảnh muốn tìm thuốc cho Tạ Trí uống nhưng mà hiếm lắm mới thấy bộ dạng ốm yếu của Tạ Trí còn trông rất đẹp. Tay chân anh thon dài tạo hình chữ X * nằm ở trên sô pha, cơ bắp phập phồng dưới lớp áo thun, tràn ngập dã tính và mỹ cảm, cực kì giống một bức danh họa. Chu Bùi Cảnh nhìn đến mức tâm sinh tà niệm, tay ngứa ngáy muốn vẽ. Từ lâu cậu đã muốn vẽ Tạ Trí mà hiện tại Tạ Trí còn đang bệnh nằm ở trên sô pha như con cá mặc người làm thịt. Chu Bùi Cảnh ngồi xổm nhìn một lát, xác định được trong chốc lát Tạ Trí sẽ không tỉnh lại, cậu liền chạy về phòng dọn bàn vẽ ra.
Bút chì của Chu bùi Cảnh mới đặt lên giấy vẽ phác ra các nét cơ bản tạo hình thì Tạ Trí xoay người một cái rơi từ trên sô pha xuống dưới mặt đất phát ra một tiếng ‘uỳnh’ thậtt to. Chu Bùi Cảnh lập tức buông bút chạy tới đỡ Tạ Trí.
Tạ Trí ngã một cái liền tỉnh táo đôi chút, thân người mềm như bông ôm bả vai Chu Bùi Cảnh muốn đứng lên, Chu Bùi Cảnh đang quỳ trên đất bị thân thể nặng nề của Tạ Trí áp đảo, cậu vừa chột dạ vừa yếu ớt nghiến răng đỡ lấy Tạ Trí, thả anh lên sô pha, nói: “ Có phải anh đang ốm không? Tôi đi lấy thuốc cho anh!”
Cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng mình lấy thuốc hạ sốt trong hộp thuốc dự phòng ra rồi đi rót một cốc nước ấm đưa cho Tạ Trí uống.
Tạ Trí liếc xéo cậu một cái, tuy rằng đang sốt nhưng tư duy vẫn nhanh nhạy: “ Vừa rồi cậu đnag làm trò gì?”
“ Vốn định dọn bàn vẽ để đi học tiết tranh sơn dầu nhưng nhìn thấy anh ngã.” Chu Bùi Cảnh trợn mắt nói dối.
Trong lòng Tạ Trí có chút không tin nhưng tinh thần anh không muốn nghĩ nhiều nữa, kéo Chu Bùi Cảnh: “ Đi học cái gì, ở lại chăm sóc tôi.”
“ Hả?” Chu Bùi Cảnh khó xử nhăn mặt “ Thầy tôi rất khó hẹn, anh tìm người khác tới đi.”
Lời này của Chu Bùi Cảnh nửa thật nửa giả, thầy dạy vẽ của cậu là Lý Vinh Hải, một họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng trong nước, khoảng thời gian trước đã ra nước ngoài mở triển lãm tranh cũng đã mấy tháng chưa tiếp tục dạy Chu Bùi Cảnh. Nhưng mà tâm lý đại sư chung quy cũng nhớ tới cậu học trò nhỏ của mình nên vừa về nước đã hẹn Chu Bùi Cảnh gặp nhau ở phòng làm việc của ông vào chiều thứ bảy.
Hôm nay mới là chiều thứ năm vì thi giữa kì đã xong nên nhà trường đại phát từ bi cho học sinh nghỉ.
“ Điện thoại tôi rơi rồi, không tìm được người bằng không sao tôi phải giữ cậu chứ?” Tạ trí lúc ốm sẽ giống như một đứa trẻ to xác quấn lấy đàn em kém mình tận sáu tuổi mà mặt không đỏ.
Cánh tay của Chu Bùi Cảnh bị Tạ Trí lôi kéo, cậu cúi đầu nhìn Tạ Trí vài lần liền sinh ra một ý niệm lớn mật. Thầy cậu đã yêu cầu cậu vẽ thứ mà mình vừa lòng nhất, từ trước đến nay cậu vẫn chưa vẽ được bức nào mà vừa ý nhất, gần đây chỉ muốn vẽ một thứ duy nhất chính là Tạ trí.
“ Tôi ở lại chăm sóc anh nhưng mà anh để tôi vẽ một bức nhé, anh chỉ cần nằm là được không cần làm gì cả!”
Tạ Trí khẽ nhướn mày, anh đã sớm thấy bàn bàn vẽ ở trước TV cùng với thuốc màu được đặt ngay ngắn chỉnh tề ở đó, Chu Bùi Cảnh vừa nói anh đã hiểu rõ, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm Chu Bùi Cảnh: “ Vừa nối nếu tôi không ngã khỏi sô pha, có lẽ cậu đã vẽ xong rồi đi luôn nhỉ?”
Chu Bùi Cảnh không nghĩ tới sẽ bị vạch trần, ấp úng không nói nên lời.
“ Lá gan cũng to nhỉ” Tạ Trí nghiến răng nắm Chu Bùi Cảnh “ Câu nói thử xem có phải cậu định nhìn tôi phát sốt đến chết ở trong phòng không?”
“ Không phải….” Chu Bùi Cảnh bị Tạ Trí áp dưới thân, hoảng sợ vội nói “ Tôi chỉ định vẽ một chút…..”
“ Vẽ một chút?” Mặt Tạ Trí phóng to trước mắt Chu Bùi Cảnh “ Vậy tôi đánh cậu một chút thì cũng chẳng sao nhỉ.”
Chu Bùi Cảnh run lẩy bẩy khẽ oán trách bản thân vừa rồi sao lại to gan lớn mật mà mặc kệ Tạ Trí đang ốm mà ngồi vẽ tranh.
Đầu Tạ Trí hơi choáng một chút, thuốc hạ sốt bắt đầu có hiệu quả, hiện tại anh chỉ muốn ngủ.
Anh buông Chu Bùi Cảnh ra: “ Cậu muốn vẽ thì vẽ đi, lấy cho tôi cái chăn trên giường lại đây.”
Áp lực trên người Chu Bùi Cảnh chợt biến mất, khuỷu tay Tạ Trí khẽ lay lay nằm ở bên cậu.
“ Nhưng mà vẽ xong phải tặng tôi.” Tạ Trí nghiêng đầu cười nhẹ với cậu.
Chu Bùi Cảnh cuối cùng cũng đã vẽ xong bức vẽ mình hài lòng nhất.
Vẽ một Tạ Trí ưu nhã nằm trên giường, tay chân hơi rũ xuống giống như một con báo đang ngủ đông. Ánh sáng ngoài cửa sổ bao phủ khắp phòng làm khắc họa mặt mày Tạ Trí, ánh sáng cùng bóng tối, trầm tĩnh cùng sinh động mẫu thuẫn lẫn nhau lại cộng sinh với nhau. Chu Bùi Cảnh từng chút một cẩn thận, tỉ mỉ, phác họa từng nét bút rõ ràng mà thỏa đáng.
Lúc Tạ Trí nhìn thấy bức vẽ này thì Chu Bùi Cảnh đã mất tích hơn bốn năm rồi. Tạ Trí thi vào đại học ở thành phố Hải cũng bắt đầu quản lý sản nghiệp của nhà ở thành phố Hải.
Lúc đấy Lý Vinh Hải lại trùng hợp mở triển lãm tranh ở thành phố Hải, Tạ Trí vừa vặn đi qua trung tâm thấy biển triển lãm tranh liền nhớ tới đây là thầy dạy vẽ của Chu Bùi Cảnh, liền mua vé đi xem. Bức tranh này được treo ở trong góc triển lãm, trên giới thiệu tranh chỉ tóm tắt rằng đây là bức họa cuối cùng của học sinh Chu Bùi Cảnh giao cho Lý Vinh Hải, cậu từng nói muốn tặng cho bạn mình nên nhờ thầy tìm người gắn khung cho cậu, nhưng sau khi bức vẽ được gắn khung xong, Chu Bùi cảnh lại mất tích, không có tin tức gì. Cho dù đã xảy ra chuyện gì ông vẫn luôn muốn gặp lại cậu học trò nhỏ của mình.
Tạ Trí đứng trước bức vẽ tận đến khi triển lãm đóng cửa.
Sau đó, anh liên hệ với trợ lý Lý Vinh Hải định mua bức vẽ này, Lý Vinh Hải đương nhiên từ chối, Tạ Trí liền ra mức giá trên trời để mua bức vẽ này, hẹn gặp mặt ông.
Lý Vinh Hải cảm thấy người mua này rất thú vị nên vui vẻ đáp ứng lịch hẹn, gọi cho người quản lý tiệm trà ở gần hội trường bao một phòng, mời ngài Tạ đến uống trà. Nhưng mà khi nhìn thấy Tạ Trí mặc áo gió đẩy cửa bước vào, Lý Vinh Hải liền ngây người.
Sau một lúc lâu, Lý Vinh Hải mở miệng: “ Thật ra cậu chỉ cần nói với tôi, cậu chính là người bạn đó của tiểu Bùi Cảnh là được, như vậy tôi tất nhiên sẽ đưa bức vẽ này cho cậu. Vì nó vốn dĩ là của cậu.”
“ Thầy Lý, bức <Hải Khẩu Tình Thiên> này tôi rất thích nó”, Tạ Trí rót một cốc Bích Loa Xuân từ tốn uống.
“ Tôi vẫn nhớ khi Bùi Cảnh đưa tôi xem bức vẽ này, nó rất vui vẻ” Lý Vinh Hải nhớ lại “ Nó là một đứa nhóc có thiên phú lại không thích nói chuyện, cái gì cũng giấu trong lòng. Nói tiếp thì cũng thật hổ thẹn, ngày đấy khi tôi thấy bức vẽ này, cảm thấy hơn ghen ghét, dù là tôi lúc mười một tuổi cũng không vẽ được như vậy, thậm chí không bằng một nửa nó.”
Tạ Trí yên lặng lắng nghe Lý Vinh Hải nói về Chu Bùi cảnh, nghe đến mức mê mẩn.
Chu Bùi Cảnh năm tuổi theo Lý Vinh hải học vẽ có lẽ bút vẽ cậu còn chưa cầm chắc được, chữ cũng không biết viết, đặt nét bút xuống liền đã thấy khác với những người khác.
Trong lúc nói chuyện, trợ lý của Lý Vinh Hải mang bức Chu Bùi Cảnh vẽ tới, tranh khẽ va chạm với thành hộp. Tạ Trí mở ra xem, bức vẽ không quá lớn, bút pháp linh động, bên trái góc dưới bức vẽ còn có chữ ký tiếng anh của Chu Bùi Cảnh cùng với ngày vẽ.
Tạ Trí cách kính khẽ vuốt ve chữ kí Chu Bùi Cảnh, nhớ lại ngày đó Chu Bùi Cảnh đắp chăn cho anh, vừa khẽ hừ một tiếng vừa vẽ tranh còn nghĩ rằng anh đang ngủ nên trộm đến gần sô pha nhấc lên một chút góc chăn, trong khoảng thời gian ngắn nhớ lại mà ngay cả hô hấp cũng cảm thấy chua xót, khó thở.
“ Ngài Tạ, Bùi Cảnh….” Lý Vinh Hải hơi do dự, nói: “ Tôi còn có thể gặp lại nó không?”
“ Em ấy sẽ về.” Ánh mắt Tạ Trí vẫn như cũ nhìn chằm chằm bức tranh trên tay, ngữ khí chính là kiên định, không chút do dự. Lý Vinh Hải cảm thấy anh không chỉ đang trả lời nghi vấn mà cũng đang tự thuyết phục chính mình.
Ông nhìn thanh niên cúi đầu trước mặt mình, mắt không thể thấy mà lắc đầu, thở dài một hơi.
Sau khi Chu Bùi Cảnh vẽ xong liền đặt cẩn thận lên bàn sách ở trong phòng. Ngoài phòng khách, Tạ Trí vẫn đang nặng nề ngủ, ngoài cửa sổ đã tối hẳn, Chu Bùi Cảnh nhìn đồng hồ thấy đã sáu rưỡi, nhà ăn sắp đóng cửa rồi liền chạy nhanh lấy chìa khóa và ví tiền đi mua cơm.
Cậu chần chừ đứng trước quầy chọn nửa ngày cuối cùng quyết định mua một phần cháo trắng cho Tạ Trí, rồi đi tới phòng y tế mua thuốc và kẹp nhiệt độ.
Trở về kẹp cho Tạ Trí thấy nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể, chỉ là vẫn luôn ngủ say, Chu Bùi Cảnh gọi anh dậy ăn cháo, anh cũng không động.
“ Anh ăn chút cháo trước đi rồi lên giường ngủ.” Chu Bùi Cảnh khuyên anh.
Tạ Trí khẽ nâng mắt, trừng nhìn Chu Bùi Cảnh một chút: “ Vừa nãy tôi chảy mồ hôi nhiều như vậy, cậu lại kêu tôi lên giường ngủ?”
Chu Bùi Cảnh không thể hiểu được, hai việc này có liên quan gì sao, nhưng mà Tạ Trí thích ngủ đâu cậu cũng không quản được, cậu dịch dịch góc chăn cho Tạ Trí còn bản thân thì đi phòng tắm.
Vừa mới tắm xong còn đang lau tóc lại nghe thấy bên ngoài ‘ uỳnh’ một tiếng.
Chu Bùi Cảnh vừa tức giận vừa buồn cười chạy lại xem, quả nhiên Tạ Trí lại ngã lần nữa. Nhưng lần này tốt hơn trước một chút, Tạ Trí còn chút sức có thể đỡ bàn mà ngồi dậy, cứ ngồi ở trên đất chân dựa vào sô pha mà ngây ngốc. Thấy quần áo Chu Bùi Cảnh không chỉnh tề liền vội vội vàng vàng đá dép lê, giơ một ngón tay chỉ trích cậu: “ Chu Bùi Cảnh, cậu thật không có giáo dưỡng.”
Chu Bùi Cảnh nhìn Tạ Trí một bộ hữu khí vô lực mà nghĩ thầm, Tạ Trí lúc ốm sao lại giống như một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ vậy, thật mong anh vẫn cứ như vậy.
“ Cháo của tôi đâu rồi?’ Tạ Trí hỏi rồi vẫy tay với Chu Bùi Cảnh gọi cậu qua đỡ anh dậy.
Chu Bùi Cảnh cũng chỉ nghĩ như vậy thôi nên vẫn thành thật đi tới đỡ Tạ Trí, dìu anh đến bên bàn ăn cháo. Sau khi Tạ Trí ngã thì cơn buồn ngủ cũng biến mất, tinh thần cũng đỡ hơn rất nhiều, đã có sức để đi lại nhưng vẫn cố tình đè lên người Chu Bùi Cảnh khiến cho cậu nhóc gian nan nửa cõng nửa đỡ anh bước đi.
Khoảng cách từ phòng khách đến bàn trong bếp chỉ có mười bước chân nhưng lại tốn mất hơn nửa phút mới tới được nơi.
Chu Bùi Cảnh nhìn sắc mặt Tạ trí đã đỡ hơn so với buổi chiều liền định về nhà, mở miệng thử hỏi anh “ Di động của anh sao lại rơi vậy? Anh có nhớ số nào trong đó không, tôi giúp anh gọi người nhà tới chăm sóc anh nhé?”
Tạ Trí ăn được nửa bát cháo, mày vốn dĩ giãn ra lại nhíu lại một chút: “ Muốn đi thì cứ đi đi.”
“ Cũng không hẳn….” Chu Bùi Cảnh nhỏ giọng giải thích “ Vậy anh không nói với người nhà, lỡ có người tìm anh thì phải làm sao?”
“ Liên quan gì tới cậu?” Tạ Trí hạ bát, quay đầu nhìn cậu, Chu Bùi Cảnh bị ánh mắt lạnh lẽo dọa sợ “ Cậu hôm nay rất nhàn sao?”
Chu Bùi Cảnh không còn gì để nói, lôi kéo cậu không bỏ, muốn cậu chăm sóc là Tạ Trí mà hiện tại người qua cầu rút ván thấy cậu nhiều chuyện cũng là Tạ Trí, tóm lại cậu làm gì cũng sai.
Cũng may, Chu Bùi Cảnh đã quen cái tính tình thất thường này của Tạ Trí liền ngừng đề tài này không nói nữa, đứng dậy vào phòng tắm lau nhà. Vốn dĩ Chu Bùi Cảnh là một tiểu thiếu gia tay chân không dính nước, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được. Nhưng từ khi ở với Tạ Trí việc nhà nào cũng biết làm, giống như một đứa nhóc nhà nghèo trưởng thành sớm vậy. Thân hình nhỏ nhắn mười một tuổi mới cao hơn 1m6 mà lau một căn phòng hơn 60m vuông cũng rất khó khăn.
Một lát sau, Chu Bùi Cảnh đã lau xong liền trở về phòng sấy tóc, Tạ Trí nghe thấy âm thanh máy sấy mới chợt giật mình nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân mình lại đi bắt nạt cậu nhóc đã chăm sóc anh thì thật không phải. Anh định vào phòng chu bùi cảnh muốn nói với cậu mấy câu, định gạt câu chuyện ban nãy qua một bên, anh còn có chuyện quan trọng hơn muốn bảo Chu Bùi Cảnh làm.
Chu Bùi cảnh dù làm chuyện gì đều rất chuyên tâm mà máy sấy lại kêu to nên căn bản không chú ý tới Tạ Trí bước vào phòng cậu. Vừa mới ngẩng đầu nhìn gương đã tháy Tạ Trí đứng đằng sau cậu, mặt không có cảm xúc nhìn cậu khiến cậu sợ tới mức hét lên, theo bản năng mà ném máy sấy trong tay vào người Tạ Trí.
“ Cậu làm sao vậy?” Màng tai của Tạ Trí đều bị tiếng hét kia làm ù luôn rồi, anh tóm được cái máy sấy “ Sao lại bị dọa như thế hả?”
“ Anh mới là người có vấn đề!” Tâm tình của Chu Bùi Cảnh còn chưa hết sợ dựa vào tường thở dốc, cậu còn tưởng gặp quỷ chứ.
Tạ Trí dừng chút, quyết định nói ngắn gọn lời xin lỗi: “ Chuyện vừa nãy…. xin lỗi.”
“ Hả? À, không sao, vậy tôi về nhà một chút nhé?” Chu Bùi Cảnh mới giật mình vội xua tay.
“ Không được.” Tạ Trí nghiêm mặt “ Cuối tuần này tôi ở lại trường, cậu cũng phải ở lại.”
Chu Bùi Cảnh vội nói: “ Nhưng mà chiều thứ bảy tôi thật sự đã có hẹn với thầy giáo!”
Tạ Trí hơi mỉm cười: “ Vậy nên vừa nãy cậu nói buổi tối hẹn với thầy là lừa tôi? Lá gan cũng to nhỉ.”
“ Không không không!” Chu Bùi Cảnh phản kháng lại bị bạo lực áp xuống, Tạ Trí kéo cậu vào phòng mình.
Đây là lần đầu tiên Chu Bùi Cảnh vào phòng Tạ Trí, ấn tượng đầu tiên là trống không. Một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái kệ sách, tất cả sạch sẽ đến mức như không có hơi người.
Tạ Trí thấy ánh mắt đánh giá của Chu Bùi Cảnh, anh hất cằm chỉ cái ghế dựa: “ Ngồi đi.”
Chu Bùi Cảnh không biết trong hồ lô của Tạ Trí có cái gì chỉ đành nghi hoặc ngòi xuống, làm cậu có ảo giác như bị thầy kiểm tra bài cũ.
Tạ Trí nói như điều đương nhiên: “ Tôi ốm rồi, lỡ nửa đêm phát sốt thì sao, cậu ở bên cạnh nhìn tôi.”
Tạ Trí lúc ốm thật sự không nói lí lẽ. Chu Bùi Cảnh ngẩn ngơ, mềm như bông mà nói: “ Anh gọi mấy người bạn kia của anh đến gác đêm đi vậy, mỗi lần ăn cơm đều vây quanh như vậy, hẳn là bọn họ cũng ở trong tòa C đúng không?”
“ Bọn họ không phải bạn tôi” Tạ Trí lạnh nhạt nói “ Ngày thường đi theo tôi mà tôi lại không có cách nào ngăn cả, bây giờ sao có thể chủ động gọi bọn họ chứ.”
Chu Bùi Cảnh uất ức bĩu môi, cậu chung quy vẫn là một đứa nhóc cũng chưa từng ngủ suốt đêm trên ghế, cũng không muốn chịu khổ như vậy.
“ Cậu không muốn?” Tạ Trí nheo mắt lại, khiến cho Chu Bùi Cảnh nhớ tới một câu thơ ‘ Sơn vũ dục lai phong mãn lâu’ *
“….Tôi không muốn ngủ trên ghế.” Chu Bùi Cảnh thành thật nói.
“ Vậy là muốn ngủ trên giường?” Tạ Trí hỏi cậu. Chu Bùi Cảnh không dám gật đầu cũng không muốn lắc đầu, chỉ đành đáng thương nhìn anh.
Cuối cùng Tạ Trí vung tay lên cho phép Chu Bùi Cảnh về phòng ôm chăn đệm dự phòng của cậu ra rồi trải xuống đất ngủ qua đêm.
Sự thật chứng minh, nửa đêm Tạ Trí cũng không phát sốt, thân thể anh rất tốt, nếu không phải ngày hôm trước tự ngược mình mà trực tiếp tắm nước lạnh sau khi chơi bóng rổ vào buổi trưa rồi ra ngoài bị gió thổi thì cũng không đến mức phát sốt.
Nhưng mà Chu Bùi Cảnh nằm ở dưới sàn lại không tốt được như vậy, sàn nhà cứng đến mức khiến cậu lăn qua lộn lại hơn nửa đêm. Buổi sáng lại thấy Tạ Trí thoải mái như vậy liền tức giận đập vào trán Tạ Trí một cái rồi vùi mình vào gối dù nói gì cũng không chịu đứng dậy.
Chú thích:
Hình chữ X: Thật sự mình chưa tưởng tượng được nằm hình chữ X là năm ra sao luôn, nhưng tác giả ghi vậy nên đành để thế, sau này nếu hiểu ra thì sửa sau vậy.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: là câu thơ trong bài <Hàm Dương thành đông lâu> của tác giả Hứa Hồn.