Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 32



Nhiệt độ cơ thể Ôn Quý Từ rất cao, anh ôm Tang Tửu từ sau lưng, hệt như ngọn lửa nóng rực bao vây lấy Tang Tửu.

Nó bắt đầu từ tóc cô, sau đó cháy đến bả vai cô, cuối cùng đi vào trái tim cô.

Tang Tửu đưa lưng về phía Ôn Quý Từ, cô định quay đầu lại nhìn vẻ mặt anh, thế nhưng vì bị ôm quá chặt nên ngay cả chỗ để xoay người cũng không có.

Cửa và rèm cửa sổ đều đóng chặt, ngay cả đường nét của Ôn Quý Từ cô cũng khó mà nhìn rõ được.

Tang Tửu lo lắng: “Anh ốm nặng lắm à?”

Ôn Quý Từ tì cằm lên vai Tang Tửu, gần như muốn đặt hết sức nặng cơ thể anh lên người cô, nhưng vì không nỡ nên bất đắc dĩ rời đi.

“Ừm, anh ốm rồi, khắp người đều đau.”

Giống với giọng nói khàn đặc trong điện thoại trước đó, sâu trong giọng nói của Ôn Quý Từ cuộn trào cảm xúc chiếm hữu khiến trái tim con người ta bất an.

Khoảnh khắc Ôn Quý Từ nhìn thấy tin đồn của Tang Tửu và Tông Ngộ nổ ra trên mạng, dục vọng chiếm hữu của anh dành cho Tang Tửu lên đến đỉnh điểm.

Lúc Ôn Quý Từ yêu em gái mình, Tang Tửu bắt đầu để lại dấu vết khó phai, cứ thế sinh sôi ở mỗi một dây thần kinh, mỗi một tấc da, mỗi một nơi trong linh hồn anh.

Anh có thể giấu đi tâm tư của mình ngày càng sâu, có thể nhìn Tang Tửu sắm vai em gái anh. Nhưng sâu thẳm nơi đáy lòng anh luôn có lòng riêng không để ai biết được.

Tang Tửu đã không thể yêu anh trai của cô, vậy thì anh sẽ thầm mong đợi.

Tang Tửu có thể không vượt qua được tình yêu, Tang Tửu có thể không muốn yêu bất cứ ai khác.

Nhưng Ôn Quý Từ luôn biết, đây là ảo tưởng của một mình anh. Chỉ là anh không ngờ, ngày Tang Tửu rời xa anh lại đến nhanh như vậy.

Hơi thở của Ôn Quý Từ nóng hừng hực, quấn chặt cổ Tang Tửu hết vòng này đến vòng khác.

“Giờ anh đỡ hơn nhiều rồi.” Bởi vì nhìn thấy Tang Tửu lo lắng xuất hiện ở trước cửa phòng của anh.

“Nếu em không dến, có thể anh sẽ bệnh mãi như vậy.”

Tang Tửu bỗng nhận ra, cô với Ôn Quý Từ từng ôm nhau không chỉ một lần.

Trước đây Ôn Quý Từ cũng từng ôm Tang Tửu, lúc anh tức giận, lúc họ làm lành, cả lúc mở lòng tâm sự.

Nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác.

“Sao em lại đến?”

Như bị sốt đến mơ màng, Ôn Quý Từ nói chuyện câu trước không ăn nhập với câu sau, như đang hỏi Tang Tửu, lại tựa như đang tự thì thầm bên tai Tang Tửu.

Tang Tửu không khỏi thở gấp, cô bắt đầu sợ Ôn Quý Từ của thời khắc này.

Sự ngập ngừng trong chốc lát của Tang Tửu khiến vòng tay Ôn Quý Từ càng siết chặt hơn, anh cố chấp muốn biết được đáp án, thế nên anh lại hỏi lần nữa: “Sao em lại đến?”

Tang Tửu sững sờ, buộc miệng nói: “Em là em gái anh, tất nhiên có nghĩa vụ đến thăm anh.”

“Nghĩa vụ?” Ôn Quý Từ khẽ cười một tiếng, tiếng cười mang theo ý giễu cợt không dễ nhận ra: “Chỉ đơn giản là nghĩa vụ?”

Chỉ một câu nói, cơn giận của Ôn Quý Từ lập tức bùng cháy.

Ôn Quý Từ đã từng vui mừng vì anh là anh trai của Tang Tửu, nếu không có lẽ họ không có khả năng gặp nhau.

Rồi anh lại căm ghét mình là anh trai của Tang Tửu, vì chỉ cần một câu nói của người khác, thậm chí là một ánh mắt thôi cũng có thể khiến khoảng cách giữa họ cách trở trăm sông nghìn núi.

Từ ngày Tang Tửu vào nhà họ Ôn, cuộc đời anh đã bị cuốn vào một khoảng đất trời nhỏ bé, anh không thể mặc sức làm liều, cũng không thể làm theo những gì trái tim mình muốn.

Mọi thứ đều cố định anh trong thân phận anh trai của Tang Tửu.

Anh là anh trai của Tang Tửu, anh mãi mãi cũng chỉ có thể là anh trai của Tang Tửu.

“Nhiều năm như vậy, như em muốn, anh bị em ép đến phát điên rồi.”

“Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu.” Tang Tửu không nhịn được, bắt đầu giãy giụa, muốn chạy trốn khỏi cái ôm quá nóng này.

Tang Tửu sợ hãi hơi né tránh, Ôn Quý Từ nhận ra sự phản kháng của Tang Tửu. Anh không giận mà còn cười, sau đó ôm càng chặt hơn.

“Sợ? Vậy mà em còn dám đến?” Hơi thở Ôn Quý Từ gần như thiêu đốt tai Tang Tửu.

Tang Tửu luống cuống định mở đèn, cô vươn tay ra, đầu ngón tay vừa chạm đến công tắc trên tường, nhưng dường như Ôn Quý Từ cảm nhận được. Trong bóng tôi, anh ôm chặt bả vai Tang Tửu, để cô quay người lại.

Ngay sau đó, Ôn Quý Từ kéo hai tay Tang Tửu lại với nhau, dễ dàng nắm lại, ngăn chặt tất cả hành động tiếp theo của cô.

Cho dù đang bệnh thì Ôn Quý Từ cũng chỉ cần dùng một chút sức là đã có thể vây Tang Tửu trong lòng anh.

Một bước cũng không cho rời đi, một tấc cũng không cho dịch chuyển.

Tang Tửu khó giấu nổi vẻ hoảng loạn: “Anh, rốt cuộc muốn làm gì?”

Ôn Quý Từ nhìn đường nét của Tang Tửu ẩn trong bóng tối, cho dù mơ hồ không rõ, nhưng anh lại quen thuộc đến mức có thể phác ra từng nét.

Một tiếng ‘anh trai’ đã cắt đứt dây thần kinh trong đầu anh, lần đầu tiên Ôn Quý Từ cách nội tâm của mình gần đến thế.

“Em thật sự muốn biết sao?” Hệt như đang nói với Tang Tửu, nhưng cũng là đang nói với bản thân anh.

Lúc này, trong đầu Ôn Quý Từ chỉ tồn tại một suy nghĩ. Hôn cô.

Không phải vô vớ mà trái tim Tang Tửu hoảng loạn, bàn tay còn lại của Ôn Quý Từ xách lấy cô, ép cô phải lảo đảo lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa lạnh băng.

Tay Ôn Quý Từ vòng qua lưng Tang Tửu, ôm lấy gáy cô.

Lúc hai đôi môi chạm nhau, không thể kiểm soát được nữa.

Tang Tửu mở lớn mắt, nhất thời quên mất phải phản kháng.

Xúc cảm xa lạ chiếm lấy giác quan của cô, hơi thở xa lạ cướp đi toàn bộ không khí của cô.

Lúc này Tang Tửu tỉnh táo, sự thật này khiến Ôn Quý Từ càng mừng rỡ hơn. Anh như kẻ điên không biết xấu hổ, chỉ quan tâm đến vui vẻ của lúc này.

Vì sốt nên nhiệt độ cơ thể Ôn Quý Từ rất cao, ý thức hơi mơ hồ, lòng tham dồn nén từ trước đến nay chi phối thần kinh, anh tự nhủ hết lần này đến lần khác.

Như vậy không đủ, anh nóng lòng muốn nhiều hơn.

Tang Tửu thấy nghẹt thở, cô muốn há miệng hít thở. Vừa tìm được khe hở, không khí tràn vào. Nhưng ngay sau đó, Ôn Quý Từ lại lần nữa cướp đi không khí của cô.

Muốn tránh cũng không tránh được.

Đây là cảm giác lần đầu Tang Tửu nếm trải, như đi lại nhiều lần giữa thiên đường và địa ngục.

Không khí mỏng manh, hệt như lạc vào giấc mơ thoáng qua này.

Ngã sang bên cạnh, ‘tách’, đèn bật sáng.

Như tỉnh cơn mê, ánh đèn đã lâu không bật chiếu sáng.

Tang Tửu lần đầu nhìn rõ được dục vọng trong đáy mắt Ôn Quý Từ, dưới ánh đèn sáng choang, hai người vẫn môi chạm môi, chóp mũi kề chóp mũi.

Tang Tửu cắn vào môi Ôn Quý Từ, cơn đau truyền tới, cô như dùng hết sức mình để cắn.

Cả Tang Tửu và Ôn Quý Từ cùng nếm được vị chát của máu, mùi máu tanh lan trong khoang miệng.

Dù cho Tang Tửu cắn Ôn Quý Từ không chút nể tình, nhưng anh cũng không lập tức tách ra, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tang Tửu.

Cuối cùng, anh nhìn xoáy vào Tang Tửu, sau đó mới buông bàn tay đang giam Tang Tửu ra.

Nơi đáy mắt như có đau buồn, có cô đơn, nhiều hơn cả là quyến luyến không nỡ.

Tang Tửu như tỉnh khỏi cơn mê, khoảnh khắc Ôn Quý Từ buông cô ra, cô nhanh chóng lùi sang bên cạnh vài mét, trốn trong góc.

Tang Tửu hung hăng trừng Ôn Quý Từ, như thể anh là thú dữ gì đó.

Sắc mặt Tang Tửu u ám, đáy mắt đầy giận dữ: “Ôn Quý Từ, anh biết anh đang làm gì không hả?”

Lúc cô xuất hiện ở cửa, Ôn Quý Từ dứt khoát kéo cô vào phòng, cô không biết Ôn Quý Từ có thời gian để nhìn cho rõ cô là ai hay không.

Trong phòng tối mịt, Ôn Quý Từ không màng gì mà ôm cô, chất vấn cô, thậm chí còn hôn cô.



Liệu vừa rồi có khi nào Ôn Quý Từ hoàn toàn không nhận ra cô là Tang Tửu mà xem cô thành người phụ nữ có gút mắc với anh hay không?

Người Ôn Quý Từ đang đợi thực ra không phải cô, nhưng cô lại nhận sự dịu dàng và lời trách móc của Ôn Quý Từ thay người khác.

Đối diện với lời chất vấn của Tang Tửu, Ôn Quý Từ lại chẳng thể thốt ra được một lời giải thích nào.

Đúng vậy, anh đang làm gì nhỉ?

Từ lúc anh hiểu rõ trái tim mình, anh không kiềm nổi mình mà nghĩ đến phản ứng của Tang Tửu sau khi biết chuyện.

Tâm tư giấu kín lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy rồi.

Là sợ hãi, là phản kháng, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong mắt cô, tất cả lý do đẩy anh ra xa ngàn dặm.

Tang Tửu lau mạnh môi, ánh mắt toát vẻ chán ghét: “Anh nhìn cho rõ, em là em gái anh, không phải người phụ nữ anh muốn thấy!”

Ôn Quý Từ sững sờ, sau đó trong lòng cười khổ một tiếng. Anh không có gì để phản bác, Tang Tửu hiểu lầm thế này cũng tốt.

Anh biết người trước mặt là Tang Tửu, thế nên anh mới ôm cô, hôn cô.

Nếu là người phụ nữ khác, anh sớm đã tránh như tránh rắn rồi.

Vẻ im lặng của Ôn Quý Từ lọt vào mắt Tang Tửu, tự nhiên cũng bị cô hiểu thành Ôn Quý Từ đang ngầm thừa nhận.

Tang Tửu siết chặt tay buông thõng bên người, đúng vậy, Ôn Quý Từ đã thừa nhận rồi, cô còn cần tìm lý do bào chữa giúp anh sao?

“Em không muốn nhìn thấy anh nữa.” Mỗi một chữ Tang Tửu nói ra đều rất kiên quyết, ý là cô sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

Ôn Quý Từ bỗng hoảng sợ, anh vô thức bước về phía Tang Tửu một bước, Tang Tửu lập tức tránh càng xa hơn: “Anh tránh xa em ra chút.”

Ôn Quý Từ dừng lại.

Tang Tửu chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.

Nước mắt chực trào trong hốc mắt vừa rồi bị Tang Tửu kiềm lại, bây giờ vừa rời khỏi không gian có Ôn Quý Từ, nước mắt của Tang Tửu rơi lã chã không ngừng lại được, còn chưa đến thang máy thì đã nức nở không thành tiếng rồi.

Trên mặt gương thang máy phản chiếu đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Tang Tửu, trông vô cùng nhếch nhác.

Cửa khách sạn hé mở, khuôn mặt Ôn Quý Từ một nửa chìm trong ánh sáng, nửa kia ẩn trong bóng tối.

Tang Tửu rời đi, anh như trở thành một người cô đơn, đứng giữa nơi tuyết bay đầy trời, phiêu dật như một hồn ma.

Đêm vừa đi, ngày vừa đến, anh hoàn toàn tan biến.

Ôn Quý Từ loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở từ hành lang truyền tới, anh biết Tang Tửu đang khóc.

Đây là lần đầu Tang Tửu đến thành phố Thương, với cô mà nói là một thành phố hoàn toàn xa lạ, có thể sau này Tang Tửu sẽ không đến nữa.

Dù sao ở thành phố này, anh đã đem đến cho Tang Tửu ký ức không mấy tốt đẹp.

Ôn Quý Từ không chút do dự theo sau, anh ra khỏi phòng, Tang Tửu đã vào thang máy, thang máy đi xuống từng tầng.

Ôn Quý Từ lập tức vào một thang máy khác, anh không thể để mặc Tang Tửu một mình bên ngoài được.

May mà lúc Ôn Quý Từ ra khỏi thang máy, Tang Tửu chỉ mới đi tới cửa xoay tự động ở đại sảnh khách sạn.

Trong đại sảnh đèn đóm sáng choang chiếu lên khuôn mặt Tang Tửu, quả nhiên cô khóc rồi.

May mà trước khi Tang Tửu ra khỏi thang máy đã đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Ôn Quý Từ đợi Tang Tửu ra ngoài rồi mới đi theo cô.

Vừa ra cửa, gió lạnh bỗng thổi tới, trời đã vào đông, ngay cả gió cũng mang theo hơi lạnh đến thấu xương.

Ôn Quý Từ vội vã ra ngoài, hoàn toàn quên mất phải mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, thế nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn đặt hết lên Tang Tửu, dù cho gió lạnh rét buốt, anh cũng chẳng hề cảm nhận được.

Ôn Quý Từ đi theo phía sau Tang Tửu, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần.

Có lẽ là Ôn Quý Từ cẩn thận dè dặt, có lẽ là suy nghĩ của Tang Tửu quá hỗn loạn, cô không phát hiện ra anh đang lặng lẽ đi theo phía sau cô.

Ôn Quý Từ nhìn thời gian, giờ đã sắp mười một giờ tối rồi.

Thành phố Thương phồn hoa, cho dù thời gian hơi muộn thì trên đường xe vẫn qua lại như mắc cửi, đèn đóm sáng choang.

Tang Tửu thế này cũng không quá bất ngờ, cô men theo bên đường đi không mục đích, không biết là muốn đi đâu, cuối cùng cô chỉ tìm đại một trạm xe buýt rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tang Tửu ngẩn người, xe đến người đi dường như chẳng liên quan gì đến cô.

Ôn Quý Từ mở sổ liên lạc trong điện thoại, trượt đến tên Tang Tửu.

Trong khung ghi chú chỉ có hai chữ, Tang Tửu.

Vì sợ người khác phát hiện ra suy nghĩ không nên có của mình, ngay cả tên anh cũng chỉ lưu đơn giản, có thể là để che giấu tai mắt, cũng có thể là để trấn an lòng mình.

Cuối cùng Ôn Quý Từ vẫn không gọi vào số này mà bảo thư ký tìm số điện thoại của Lâu Nguyệt.

Giờ này Lâu Nguyệt đang vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim trên máy tính.

Trước đây cô ấy sẽ chơi game dựa trên nguyên mẫu của Tông Ngộ, hoặc là xem các tác phẩm và chương trình tạp kỹ trước kia của Tông Ngộ.

Nhưng từ sau chuyện ở concert hôm qua, cô ấy bỗng giảm bớt nhiệt tình với Tông Ngộ.

Với cô ấy mà nói, cô ấy có thể trở thành fan của Tông Ngộ, có thể hò hét cổ vũ cho anh ta, nhưng so với Tang Tửu thì thần tượng của cô ấy cũng phải đứng sang một bên thôi.

Huống hồ, vì cô ấy dẫn Tang Tửu đến concert của Tông Ngộ nên mới khiến Tang Tửu bị fan của Tông Ngộ mắng nhiếc.

Hơn nữa phản ứng mập mờ nước đôi của Tông Ngộ ở sân bay gần như lần nữa đẩy Tang Tửu ra đầu sóng ngọn gió.

Cô ấy là kẻ có tâm hồn yêu đương, không biết nhìn người cho lắm. Nhưng chuyện này xảy ra, ít nhiều cô ấy cũng nhìn ra được suy nghĩ Tông Ngộ dành cho Tang Tửu.

Theo cô ấy thấy, rõ ràng Tang Tửu không hề có chút tâm tư nào với Tông Ngộ, chuyện tình cảm có thể cưỡng cầu được sao?

Lâu Nguyệt chưa từng dây dưa dài dòng, cô ấy gỡ cài đặt game trên điện thoại, đồ tiếp ứng của Tông Ngộ trong nhà cũng được tống hết vào phòng chứa đồ ở tầng hầm.

Lúc Lâu Nguyệt đang nhập tâm vào bộ phim thì điện thoại bỗng đổ chuông, là một số lạ.

Lâu Nguyệt đơ ra vài giây rồi vẫn bắt máy: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Giọng Ôn Quý Từ truyền đến: “Tôi là Ôn Quý Từ.”

Điện thoại bỗng trở nên nóng hổi, suýt chút nữa đã bị Lâu Nguyệt ném ra ngoài, giọng điệu hùng hồn vừa rồi biến mất, cô ấy vô cùng cung kính nói một câu: “Chào anh.”

Ôn Quý Từ xin lỗi trước: “Xin lỗi, muộn vậy rồi mà còn làm phiền cô.”

“Không muộn không muộn, tôi vẫn đang chơi máy tính.”

Lâu Nguyệt lập tức ngậm miệng lại, thiếu nữ nghiện net nào có ngủ sớm như vậy chứ.

Giọng Ôn Quý Từ lộ vài phần yếu ớt bất lực, không còn lạnh lùng như bình thường.

“Cô có thể liên lạc với Tang Tửu giúp tôi không? Cô ấy ở ngoài một mình, tôi muốn xác nhận cô ấy có an toàn hay không.”

Lâu Nguyệt sững sờ: “Tang Tửu?”

Ôn Quý Từ ‘ừ’ một tiếng, đặc biệt bổ sung một câu: “Hiện tại cảm xúc của Tang Tửu không ổn lắm.”

Tất nhiên Lâu Nguyệt đồng ý, sau khi cúp máy, cô ấy vẫn hơi ngơ ngác.

Ngay sau đó, Lâu Nguyệt gọi cho Tang Tửu.

Ôn Quý Từ một mình đứng nơi góc phố, ánh mắt luôn nhìn về phía Tang Tửu.

Có lẽ là điện thoại Tang Tửu đổ chuông, cô ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc rồi mới chậm chạp nghe máy.

Lâu Nguyệt rất biết điều không nhắc đến việc Ôn Quý Từ bảo cô ấy làm, cô ấy đoán cảm xúc của Tang Tửu không ổn là có liên quan đến Ôn Quý Từ.

“Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”



Tang Tửu mãi không đáp, Lâu Nguyệt cũng không hỏi nữa mà chuyển đề tài: “Giờ cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâu Nguyệt dịu giọng nói rất nhiều, Tang Tửu cũng đã dần bình tĩnh lại.

Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu nhận điện thoại xong thì bắt đầu ngoan ngoãn đứng lên, đi tới một khách sạn gần đó.

Sau khi tận mắt nhìn Tang Tửu làm thủ tục nhận phòng, lúc này trái tim căng thẳng của Ôn Quý Từ mới thả lỏng đôi chút.

Tang Tửu vào thang máy, Ôn Quý Từ vẫn đứng bên ngoài khách sạn mà không rời đi ngay.

Người trên phố không ai ăn mặc phong phanh như Ôn Quý Từ cả, anh lại biến thành một sự tồn tại khác biệt, không ăn nhập gì với người khác.

Chốc chốc lại có ánh mắt tò mò nhìn sang, thế nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Cô đơn đứng đó, Ôn Quý Từ trở thành một kẻ lập dị.

Chẳng lâu sau, Lâu Nguyệt gọi đến, Ôn Quý Từ lập tức nghe máy.

Lâu Nguyệt tận chức tận trách báo cáo: “Tang Tửu tìm được khách sạn, giờ đã ngủ rồi. Anh đừng lo lắng, tôi sẽ luôn giữ liên lạc với cô ấy.”

Ôn Quý Từ nở một nụ cười yếu ớt, đây xem như là nụ cười đầu tiên của anh trong mấy ngày qua.

“Ừ, cảm ơn cô, tôi đã nhìn thấy rồi.”

Lâu Nguyệt báo cáo xong thì bắt đầu suy đoán ý trong câu cuối cùng của Ôn Quý Từ.

Nhìn thấy rồi? Thế này là có ý gì? Lẽ nào Ôn Quý Từ đi theo Tang Tửu cả đoạn đường sao?

Khao khát đẩy thuyền couple của Lâu Nguyệt bùng cháy hừng hực, cô ấy đã cho Tông Ngộ vào danh sách đen rồi, anh ta không xứng với Tang Tửu, anh trai của Tang Tửu xứng đôi với Tang Tửu hơn.

Xùy xùy xùy, nói cái gì thế chứ. Lâu Nguyệt lập tức xóa đi suy nghĩ khiếm nhã trong đầu.

Sốt tận mấy ngày, cộng thêm việc không mặc áo khoác đi theo Tang Tửu cả quãng đường, cho dù là người mình đồng da sắt thì cũng không chịu nổi.

Không thể tránh được, Ôn Quý Từ đổ bệnh, phải nhập viện điều trị.

Trước khi vào viện, Ôn Quý Từ làm phiền Lâu Nguyệt đến thành phố Thương ở cùng Tang Tửu, cố gắng xử lý ổn thỏa tất cả rồi mới nhập viện.

Mà Tang Tửu không hề hay biết những chuyện này, cô chỉ ở thành phố Thương thêm một ngày rồi về thủ đô với Lâu Nguyệt, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Ôn Quý Từ ở nhà.

Hai ngày nay Tang Tửu suy nghĩ rất nghiều, cô cố gắng đứng ở vị trí của Ôn Quý Từ để nhìn nhận sự việc.

Thực ra, nghĩ lại thì trước đây Tang Tửu chưa từng nhìn thấy Ôn Quý Từ yếu đuối như vậy.

Mặc dù hôm đó xảy ra chuyện cô không muốn nhớ lại, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng cảm giác thất bại trong mắt Ôn Quý Từ. Như thể chỉ cần cô rời đi là anh sẽ ngã gục không gượng dậy nổi.

Tang Tửu cũng từng nghĩ, Ôn Quý Từ làm ra chuyện như vậy, cô có thể mãi mãi không quan tâm đến anh, hoàn toàn rời khỏi anh, sống một cuộc sống không có Ôn Quý Từ nữa.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, linh hồn cô như bị rút đi mất.

Trái tim Tang Tửu bỗng trống rỗng, sau đó cô nghe thấy bản thân mình nói: “Được, nếu Ôn Quý Từ xin lỗi trước thì cô sẽ cho anh một cơ hội nữa.”

Cho cô, cũng cho Ôn Quý Từ một đường lui.

Lúc căn nhà rộng lớn trống trải xuất hiện trước mặt Tang Tửu, trái tim cô lại hẫng đi một nhịp.

Không ngờ Ôn Quý Từ lại dám không về nhà!

Cơn giận vốn bị kiềm nén lại bùng lên, Tang Tửu tức đến muốn khóc nhưng lại không muốn bị Ôn Quý Từ xem thường.

Cô không muốn để Ôn Quý Từ cảm thấy chuyện xảy ra đêm đó ở thành phố Thương chỉ có cô đơn phương suy nghĩ, để ý, còn anh lại chẳng hề đoái hoài.

Lúc Tang Tửu đang nghĩ có nên chuyển khỏi Cầm Thủy Loan hay không thì chuông điện thoại vang lên.

Màn hình hiển thị số điện thoại lạ.

Vừa bắt máy, không ngờ lại là giọng của trợ lý Mạnh.

“Tang tiểu thư, Ôn tổng bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi nhưng anh ấy không nghe lời khuyên mà chuyển hết công việc đến phòng bệnh rồi.”

Trợ lý Mạnh nói rất nhanh, nhanh chóng bày tỏ mục đích lần này của mình.

Sau đó, trợ lý Mạnh nói địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh rồi cúp máy.

Trợ lý Mạnh thầm nghĩ, anh ta thế này không đến nỗi là thêm dầu vào lửa, cùng lắm chỉ phóng đại chút thôi.

Huống hồ Ôn tổng đang bệnh càng không muốn người khác đến gần, để đảm bảo cho sự nghiệp của mình, anh ta bất đắc dĩ mới nghe ý kiến của thư ký Cao, mời em gái của Ôn tổng ra mặt.

Hi vọng việc tự hành động theo ý mình của anh ta có hiệu quả.

“Ôn Quý Từ đang ở bệnh viện?” Tang Tửu thì thầm một câu.

Nghe vậy, chút tức giận cuối cùng của cô cũng tan biến.

Lúc Tang Tửu đến bệnh viện, cô nhìn thấy Ôn Quý Từ mặc bộ quần áo bệnh nhân, đem cả máy tính và tài liệu đến bệnh viện, khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn làm việc.

Hai ngày qua, không một giây phút nào không họp qua video, nhân viên khắp công ty đều đang than khổ nhưng hoàn toàn không dám lên tiếng.

Ôn Quý Từ nghe thấy động tĩnh ở cửa, anh ngước mắt nhìn, lúc thấy người đến, rõ ràng anh hơi sửng sốt.

Trợ lý Mạnh chuồn rất nhanh, lập tức tìm lý do: “Ôn tổng, tôi đi truyền đạt nhiệm vụ giúp anh trước đây.” Vừa dứt lời, trợ lý Mạnh rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại Ôn Quý Từ và Tang Tửu.

Đây là lần thứ hai Ôn Quý Từ nằm viện trong năm nay, nhớ đến lý do lần trước Ôn Quý Từ nằm viện, Tang Tửu dời mắt, dịu giọng lại nhưng vẫn mang theo vẻ giận dỗi: “Sao anh…”

Tang Tửu còn chưa nói xong thì giọng nói dịu dàng gần như sùng kính của Ôn Quý Từ vang lên, toát lên sự thăm dò đầy cẩn thận: “Anh xin lỗi.”

Tang Tửu ngẩng đầu, cô nhận ra, bắt đầu từ lúc cô vào phòng, Ôn Quý Từ luôn nhìn vào cô.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Tang Tửu không còn nổi nóng nữa, nhích từng bước đến bên giường Ôn Quý Từ, còn kéo ghế sang.

Cô có thể làm sao được, gặp phải một người anh trai thế này, cô chỉ có thể tha thứ cho anh thôi.

“Anh yên tâm, nửa đời còn lại em vẫn sẽ xem anh là anh trai của em.” Tang Tửu cho rằng cô đã rộng lượng tha lỗi cho Ôn Quý Từ, chắc chắn anh sẽ vui.

Nhưng lọt vào tai Ôn Quý Từ lại thành một ý khác.

Tang Tửu nói như chém đinh chặt sắt, như thể chuyện này từ miệng cô nói ra đã trở thành sự thật không thể nào thay đổi được nữa, quan hệ giữa hai người không có khả năng tiến thêm bước nữa.

Ngọn lửa không tên trong lòng Ôn Quý Từ bốc lên, anh không ngừng tự nhủ, đừng khiến Tang Tửu sợ như trước đó nữa, nhất định phải chú ý cách dùng từ của mình.

Nhưng cảm xúc dồn nén quá sẽ tuôn trào ra, Ôn Quý Từ không phản bác nhưng anh bỗng vươn tay ra, nắm lấy tay vịn ghế của Tang Tửu.

Tang Tửu còn chưa phản ứng lại, Ôn Quý Từ đã kéo cô về phía anh.

Ghế ma sát với mặt đất tạo ra tiếng rít chói tai, như thể chỉ có vậy thì anh mới có thể khiến Tang Tửu gần anh hơn một chút.

Tang Tửu ngơ ngác, cô lại nhớ đến chuyện Ôn Quý Từ làm trước đó, người làm sai mà còn hùng hồn như vậy.

“Anh lại sao nữa? Người bị bắt nạt cũng đâu phải anh.”

Sau khi được nhắc nhở, ký ức tối đó của Ôn Quý Từ hiện lên, xúc cảm mềm mại trên môi Tang Tửu vẫn mơ hồ vương vấn trên môi anh.

Ôn Quý Từ như cười như không nhìn Tang Tửu, nụ cười vô duyên vô cớ của anh khiến Tang Tửu nghĩ đến bốn chữ.

Được nước làm tới.

Quả nhiên, Ôn Quý Từ cười nói: “Thì ra em vẫn nhớ?”

Tang Tửu gần như tức đến giậm chân, lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ!”

Ôn Quý Từ quay đầu nhìn cô, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa tan.

Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, mỗi nét trên khuôn mặt anh đều khôi ngô đến độ khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã có thể khiến người ta cam tâm đắm chìm.

Giọng nói thản nhiên vang lên: “Em bằng lòng nhớ cũng không phải không thể.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.