Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 21: Cố Hoài Em Sẽ Khiến Anh Hạnh Phúc





Trung tâm Nam Thành là khu vực có diện tích rộng nhất, tọa lạc ở nơi này là những công ty nổi danh lừng lẫy khắp nơi, những tòa nhà cao ngất trong mây, khu phố mua sắm thượng đẳng, âm nhạc của xã hội thượng lưu, tấc đất tấc vàng, là nơi tụ hội của nhân vật nổi tiếng phú hào.
Trên đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố là văn phòng CEO của công ty Minh Thành, sau bức kính trong phòng là khung cảnh toàn bộ Nam thành tấp nập, một trận gió thổi tới, mang theo hương vị thanh hương ngọt lành.
Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp cầm ly rượu vang trong tay, rượu trong ly đỏ như máu khẽ sóng sánh, thư kí đem video phỏng vấn mới nhất trong máy tính đặt ở trước mặt bà.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô gái tuổi trẻ xinh đẹp trên màn hình, nhẹ nhàng buông ly rượu, không mặn không nhạt hỏi: “Tên là gì vậy?”
“Tri Hiểu.”
“Cố Hoài thích lắm sao?”
“Cái này…”, Thư kí khó xử: “Tôi không rõ lắm!”
Bà ta cười nhạo một tiếng, đứng dậy đi đến phía trước tấm kính chắn với Nam thành bên ngoài: “Đi gặp thử.”
*
Trạng thái Tri An sau khi tỉnh lại không tồi, ba mẹ rảnh một chút liền tới bệnh viện, lão nhân lao tâm tốn sức, chỉ sợ hai con gái của mình ăn không ngon, mỗi lần tới đều mang đến một đống ăn, không quên đem cho cả Cố Hoài.
Trong phòng bệnh riêng rất yên tĩnh, để tiện cho Tri An dưỡng thương, Tri Hiểu xong việc sẽ chạy tới đây bồi chị gái, trên giường bệnh, Tri An véo véo cái bụng mới có ít thịt thừa, thấy Tri Hiểu tới, vội vàng chỉ vào bụng nói: “Em nói ba mẹ đừng đưa canh sâm tới nữa, chị lại béo lên rồi.”
Tri Hiểu cười cười: “Cột sống còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi, có em ở đây còn lo lắng cái gì?”
Tri Hiểu nắm chặt tay Tri An, ngữ khí xin lỗi: “Chị, đều là em liên lụy chị, bọn họ vốn dĩ là muốn gây phiền phức cho em.”
“Không sao, chờ chị xuống giường được, sẽ giúp em tẩn bọn họ thêm một trận nữa.”
Ba mẹ đẩy cửa tiến vào, thấy hai người đều ở đây, nhanh chóng lấy canh ra: “Mau uống đi cho nóng.”
Mẹ Tri nhìn về phía Tri Hiểu: “Mẹ nghe nói con buổi chiều phải phẫu thuật, uống canh lên tinh thần chút, à, còn có”
Bà lại lấy ra hai cái bình giữ nhiệt: “Một cái cho Cố Hoài, một cái đưa cho Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn, nhớ phải đưa tận tay họ đó.”
Tri Hiểu nhận lấy hai cái bình giữ nhiệt, bưng bát canh trên bàn uống, nhìn Tri An nhíu mày, chị ấy đem bát của mình đẩy đến trước mặt Tri Hiểu: “Nếu không, em uống nốt cái này đi?”
Ba Tri cốc đầu Tri An một cái: “Đây chính là canh xương hầm, uống vào chân mới mau khỏi, đừng dong dài nữa, mau uống đi!”
Tri Hiểu đang muốn đi, mẹ Tri gọi cô lại, tựa hồ là có chút do dự, nhưng vẫn hỏi ra: “Cố Hoài cậu ấy… cậu ấy là người thế nào vậy?”

Tin tức mấy hôm trước bọn họ tất nhiên cũng thấy cả, về việc Cố Hoài giấu giếm thân phận ông chủ của Thắng Hoa, nhị vị phụ huynh cũng thực sự kinh ngạc rất lâu, làm cha mẹ, tất nhiên họ sợ tâm tư Cố Hoài không thuần túy sẽ tổn thương con gái họ.
Mà về Cố Hoài là dạng người gì, Tri Hiểu cũng cái biết cái không, nhưng cô ở cùng anh luôn rất an tâm, kiên định, chưa từng miên man suy nghĩ.
Tri Hiểu trong vô thức đã tin tưởng hắn, cô đi qua ôm Mẹ Tri: “Mẹ đừng lo, con sẽ không có việc gì đâu.”
Tri An cầm chén canh lên uống một ngụm, gào một tiếng: “Canh này đắng quá đi!”
Lời than vãn của cô ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba mẹ Tri, mẹ Tri cầm bát canh lên uống một ngụm, nhíu mày nhìn con gái: “Đắng đâu ra? Nhanh uống đi!”
Tri An cho cô một ánh mắt, Tri Hiểu nhân cơ hội trốn đi.
Trở lại phòng, Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đã đợi ở bên trong, thấy bình giữ nhiệt trong tay Tri Hiểu, đôi mắt sáng lên, Tri Hiểu đặt một bình trước mặt hai người, Hứa Sơ Dương lập tức nói: “Tôi vừa mới nghe nói dì tới liền ở đây chờ, mẹ cô nấu canh cũng ngon quá đi.”
Tri Hiểu đem một bình khác đặt ở trên bàn Cố Hoài, mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói hôm nào sẽ mời hai người tới ăn cơm, cơm nẹ tôi nấu mới đang để mấy người trầm trồ khen ngợi kia.”
Canh được nấu vô cùng hoàn hảo, không chỉ có thịt được hầm đến mềm nhừ, còn có các loại hương vị, Diệp Đàn nói đây là đại bổ, bưng chén lên húp đến rối tinh rối mù, nghe thấy lời này của Tri Hiểu vội ngẩng đầu: “Vậy lúc nào, tôi gần nhất đều rất rảnh.”
“Vậy được, đợi ít hôm nữa đi.”, Tri Hiểu nhìn thoáng qua bàn làm việc của Cố Hoài, Hứa Sơ Dương nhanh chóng nói: “Cậu ta còn đang phẫu thuật, sắp ba tiếng rồi, không biết bao lâu mới kết thúc, cô có phải cũng sắp phẫu thuật không, hôm nay chắc là buổi chiều hai người mới có thể gặp mặt.”
Diệp Đàn cười cười: “Anh thì biết cái gì, cái này gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.”
Tri Hiểu đỏ mặt: “Uống canh của hai người đi!”
Cô ngồi trở lại bàn làm việc, trước máy tính có vài viên kẹo, giấy gói sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, phía dưới có một tờ giấy, Tri Hiểu mở ra liền thấy nét chữ ấm áp quen thuộc của anh.
“Anh phải phẫu thuật sớm, em ngoan ngoãn ăn cơm đi!”
Tri Hiểu đem mảnh giấy gấp thành một con hạc giấy, kéo ngăn kéo ra bỏ vào hộp kẹo.
Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn đã uống xong, hai người lau miệng nằm trên sô pha: “Uống ngon thật, no rồi.”
Tri Hiểu bật cười: “Hai người nhàn vậy sao, không có ca phẫu thuật à?”
“Chúng tôi không thể so với khoa cấp cứu mấy người, lúc nào cũng vắt chân lên cổ.”
Tri Hiểu đem cửa sổ mở ra thông gió, rót hai ly nước đem cho hai người: “Súc miệng đi, đừng để lúc khám lại dọa người khác, tôi phải đi làm phẫu thuật.”
*
Đèn môt bật lên, bệnh nhân nằm trên bàn giải phẫu nhắm chặt mắt lại, ở dưới ánh đèn mổ, khuôn mặt bệnh nhân tái nhợt không có huyết sắc, Tri Hiểu bình tĩnh tiếp nhận dao phẫu thuật trợ mổ đưa qua.
Khi Cố Hoài trở về phòng liền thấy bình giữ nhiệt trên bàn, phía dưới đè một tờ giấy, mở ra thì thấy một dòng chữ thanh tú mềm mại: “Em cũng đi phẫu thuật đây, anh phải ngoan ngoãn ăn cơm.”

Anh nhìn tờ giấy kia một hồi lâu, khóe môi cong lên, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào trong túi áo sơmi, mở bình giữ nhiệt ra, mùi hương của canh lập tức bay lên.
Ba bốn giờ, đối với người khác mà nói có lẽ qua rất nhanh, nhưng với bác sĩ phuẫu thuật và bệnh nhân trên bàn mỗ lại rất lâu, y tá nâng tay lên lau mồ hôi trên trán Tri Hiểu, trợ mổ nhìn cô rốt cuộc tìm được vị trí cuối cùng cần giải quyết, kích động kêu lên: “Bác sĩ Tri!”
Cô bình tĩnh nói: “Chuẩn bị kết thúc.”
Từ phòng giải phẫu ra ngoài, mọi người đã mệt tới thở không ra hơi, Tri Hiểu an ủi nói: “Mọi người vất vả rồi, hôm nào tôi sẽ mời mọi người ăn ngon.”
“Thật đó nha!”, y tá và trợ mổ hoan hô hưởng ứng, kết thúc giải phẫu, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, mọi người nói chuyện phiếm trong lúc thư giãn, khi từ phòng thay quần áo ra, một y tá chạy lại đây: “Bác sĩ Tri, có người tìm cô.”
Tri Hiểu sửng sốt một chút: “Ở đâu?”
“Đang ở phòng nghỉ chờ cô.”
Tri Hiểu làm thế nào cũng không đoán được, hôm nay tới tìm cô chính là Quý Minh Y, từ rất xa đã thấy bà ấy ngồi ở sô pha khu nghỉ ngơi, bên người là hai trợ lý trẻ tuổi.
Người phụ nữ ấy không già đi bao nhiêu, vẫn ưu nhã mỹ lệ vô cùng, phong thái không khác gì những lần Tri Hiểu thấy trên báo.
Mới đầu cô cũng không biết người này, chỉ là nghe mẹ nói rằng đầy là người bạn thân nhất của bà hồi đại học.

Buổi tối ngày đó mười hai năm trước, mẹ nói muốn đưa cô đi gặp một người bạn tốt, người ấy chính là Quý Minh Y.
Không ngờ, người chưa gặp được, cha mẹ đã xảy ra tai nạn nửa đường, Tri Hiểu non trẻ không biết làm sao, từng gọi điện thoại tới Quý gia, nhưng trước nay đều là một thanh âm lãnh đạm đáp lại: “Phu nhân không ở nhà.”
Cũng là hai năm trước, cô cảm nhận được nhân tình ấm lạnh ra sao, sự tình trải qua nhiều năm như vậy, Quý Minh Y lại giống như vẫn dừng lại ở dáng vẻ năm đó, nhưng Tri Hiểu thì đã trưởng thành.
Cô đối với người phụ nữ này không có cảm giác gì, không có oán hận, cũng không thích.
Tri Hiểu đi qua đó, ở trước mặt Quý Minh Y ngồi xuống: “Nghe nói Quý phu nhân tìm tôi? Hình như tôi không quen biết phu nhân!”
Quý Minh Y giương mắt cẩn thận đánh giá cô, khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo, áo blouse trắng đơn giản, bên trong là áo thun và quần jean, một nữ sinh xinh đẹp mềm mại, đích xác làm nam nhân động lòng.
Quý Minh Y thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời: “Tôi là mẹ Cố Hoài!”
Ý cười ở khóe miệng Tri Hiểu cứng đờ, sửng sốt một hồi lâu: “Cố Hoài?”
“Đúng.”, Quý Minh Y tựa hồ vui ý khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhướng mày cười: “Tôi là mẹ Cố Hoài, thân là một người mẹ nên đến xem mặt cô gái mà con tôi thích, không thể sao?”
Tri Hiểu thản nhiên cười: “Phu nhân tìm tôi có việc sao?”

Quý Minh Y cong môi: “Cố Hoài thích cô, nhưng tôi không thích cô.”
Diệp Đàn cầm lịch làm việc đi tới đại sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Quý Minh Y và Tri Hiểu ngồi cùng nhau nói chuyện, cô nhanh chóng trốn ra sau cửa: “Mẹ ơi! Đây là ai chứ? Quý Minh Y!”
Cô cảm thấy thế cục này không tốt lắm: “Nghe nói đây là một người phụ nữ thủ đoạn, bà ta tìm Hiểu Hiểu làm gì?”
Diệp Đàn không dám trì hoãn, lập tức quay đầu trở về tìm Cố Hoài, cô vọt vào phòng, Cố Hoài đang viết gì đó, Diệp Đàn đoạt lấy bút trong tay anh: “Anh nhanh tới đại sảnh đi, không biết tại sao Quý Minh Y lại tới tìm Tri Hiểu, Hiểu Hiểu sợ là sẽ gặp phiền phức.”
Nghe thấy mấy chữ Quý Minh Y này, Cố Hoài lập tức nhăn mày lại, vội vàng lao ra khỏi phòng.
……
Tri Hiểu không chút hoang mang nhìn người phụ nữ đối diện, nhoẻn miệng cười: “Không khéo rồi, tôi cũng không thích phu nhân.”
Đối với sự bình thản của cô, Quý Minh Y có vẻ rất bất ngờ, sửng sốt trong chốc lát: “Cô cũng rất can đảm, không sợ Cố Hoài mất hứng sao?”.

Chuyên trang đọc truyện — trùmtruy ện.

COM —
“Tại sao tôi phải sợ anh ấy không vui, chẳng lẽ phu nhân không thích tôi, tôi còn phải khom lưng cúi đầu giúp phu nhân tìm niềm vui? Như vậy phu nhân sẽ thích tôi sao?”
Quý Minh Y đem ánh mắt một lần nữa đặt ở trên người cô, nhiều thêm vài phần thưởng thức: “Cô biết tôi là ai không?”
“Không phải phu nhân đã nói sao, là mẹ Cố Hoài?”
Quý Minh Y nhíu nhíu mày: “Trừ cái này ra thì sao?”
Tri Hiểu hiểu nhưng không muốn quan tâm: “Tôi không biết.”
Quý Minh Y cười lạnh một tiếng: “Rời khỏi Cố Hoài đi, người như cô không xứng với nó.”
“Dám hỏi một câu.”, ánh mắt Tri Hiểu cũng lạnh hơn: “Người thế nào mới xứng với anh ấy?”
“Người phụ nữ quyền thế, địa vị, dung mạo.

Cô thật sự cũng đủ đẹp, chỉ là gia đình bình dân, ở bên Cố Hoài chúng tôi, là trèo cao quá mức.”
Không chờ Tri Hiểu đáp lời, ly nước trước mặt Tri Hiểu đột nhiên bị người bưng lên, sau đó hung hăng hắt ở trên mặt Quý Minh Y.
Tri Hiểu kinh ngạc nhìn về phía Cố Hoài bên người, anh tựa hồ là chạy vội tới, hơi thở hổn hển, tay nắm lấy tay Tri Hiểu run rẩy, giống như là không trấn định được, Cố Hoài đột nhiên đem Tri Hiểu kéo vào trong lòng, ôm rất chặt.
Anh cúi đầu lẳng lặng nhìn Quý Minh Y chật vật, đối phương lau vệt nước trên mặt, đứng lên hung hăng trừng mắt Tri Hiểu, rồi sau đó lại đem ánh mắt đặt ở trên mặt Cố Hoài: “Con thật muốn vì cô ta mà ngỗ nghịch với mẹ?”

Cố Hoài lạnh lùng cười: “Quý phu nhân, bà trừ bỏ quan hệ huyết thống trên mặt pháp luật với tôi thì không còn gì cả.

Sau này nếu bà còn dám lén tìm Hiểu Hiểu, tôi sẽ không bỏ qua cho tập đoàn Minh Thành, càng sẽ không bỏ qua cho bà!”
“Con!”, Quý Minh Y không thể tin nổi, nhưng nhìn lạnh nhạt cùng chán ghét trong mắt Cố Hoài, bà trong lòng cười khổ, giữa bọn họ đúng là không có cảm tình dư thừa.
Cố Hoài vẫn luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ cùng bất kỳ ai thân cận, cho nên khi biết Cố Hoài che chở một cô gái như vậy, Quý Minh Y cảm thấy chính mình thực bi ai, bà giả thành một người mẹ có trách nhiệm tới gặp cô gái mà con trai mình thích, giương nanh múa vuốt muốn nói cho người khác, bà vẫn là mẹ của Cố Hoài, vậy mà đến cuối cùng, vẫn chỉ là một trò cười.
Cố Hoài nắm tay Tri Hiểu rời đi, vừa đúng là thời gian tan tầm, người đến bệnh viện ít đi nhiều, Cố Hoài kéo cô tới một góc ít người, anh nhìn mặt Tri Hiểu hoang mang, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Hiểu Hiểu, anh để em chịu ủy khuất rồi.”
Tri Hiểu lại cảm thấy không có gì, chủ động ôm anh một cái: “Cố Hoài, anh cùng người trong nhà không hòa thuận sao?”
“Ừm.”, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang ở bên tai, Cố Hoài cúi xuống ôm chặt cô: “Anh biết em muốn hỏi gì, anh có thể nói cho em, Cố Nho Sinh và Quý Minh Y sớm đã bằng mặt không bằng lòng, bọn họ đều có tình nhân, anh ở giữa, có lẽ là kẻ dư thừa nhất.”
“Không đâu.”, Tri Hiểu đau lòng ôm chặt anh, bàn tay nho nhỏ khẽ vỗ sau lưng anh, nhẹ giọng an ủi: “Cố Hoài, anh còn có em mà, em vĩnh viễn sẽ không bỏ lại anh, tuy rằng mẹ anh không thích tem, em cũng không thích bà ấy.

Nhưng em thích anh, mặc kệ người khác nói như thế nào, em đều sẽ ở bên anh!”
Tay Cố Hoài ôm cô run nhè nhẹ, rồi sau đó ôm cô càng chặt hơn: “Vừa nãy anh thật sự sợ tổn thương tới em rồi, sợ em giận rồi không để ý tới anh.”
Tri Hiểu là người yêu hận rõ ràng, ai không tốt, ai tốt, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ là, dù cho không thích mẹ anh, cũng không thích cái đứa con tư sinh Cố Ninh kia thì cũng không ảnh hưởng việc Tri Hiểu thích Cố Hoài..

Cô thậm chí cảm thấy Cố Hoài như vậy làm cô đau lòng, cô ôm sát cổ anh: “Cố Hoài, về sau em sẽ đối với anh rất tốt rất tốt, em sẽ khiến anh hạnh phúc.”
Cô có thể nói ra những lời này, Cố Hoài đã cảm thấy quá hạnh phúc, thậm chí đau lòng vì cô quá thấu hiểu người khác, anh thà rằng cô hồ nháo một chút, như vậy còn có thể để anh có cơ hội vì cô làm cái gì đó.
Thu về, trời cũng tối nhanh hơn chút, lúc chạng vạng, Cố Hoài lái xe đưa Tri Hiểu rời bệnh viện, anh nói muốn đưa cô đi một chỗ.
Xe chạy ở uốn lượn quanh đường núi, Tri Hiểu hoảng hốt nghe tiếng nước chảy, cô tò mò hướng ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, lại chỉ có một mảnh tối mịt: “Anh dẫn em đi đâu vậy?”
Cố Hoài đem cô kéo vào: “Đừng lộn xộn, đợi lát nữa sẽ biết.”
Xe ngừng ở một chỗ nào đó, Tri Hiểu cũng không rõ lắm, Cố Hoài dắt cô xuống xe, nơi xa có ánh đèn như ẩn như hiện, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn.
Tri Hiểu vui sướng ôm lấy cánh tay Cố Hoài: “Là tiếng sóng biển! Kia có phải hải đăng không?”
Cố Hoài cười khẽ trả lời: “Đoán đúng rồi.”
Anh đưa cô đi tới bên cạnh hàng rào ven biển, mở chốt ra, bốn phía lập tức lập loè ánh đèn, chiếu sáng phong cảnh trước mắt.
Cách đó không xa có một dãy biệt thự bờ biển, sóng biển khi lên khi xuống, hải đăng chiếu sáng lên mặt biển, gió biển thổi tới, cuốn lên mái tóc của Tri Hiểu, Cố Hoài vội đem cô ôm vào trong lòng: “Chúng ta vào nhà, bên ngoài rất lạnh.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.